Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 187: Vết sẹo
Ngay cả việc đến tột cùng là ai đứng sau bức màn kế hoạch hại hắn, hắn cũng không chủ động nói với Tả Ninh, Tả Ninh cũng không mở miệng hỏi, cho nên sau khi gặp mặt, hai người đều ăn ý không nói đến chuyện này.
Nhưng có một chút chuyện Tả Ninh cần thiết phải xác định.
“Thật sự khỏi hẳn?” Tả Ninh thảnh thơi ngồi trêи sô pha, đôi tay ở trêи lưng hắn sờ tới sờ lui, thấy hắn xác thật không có phản ứng đau đớn nào, cô đột nhiên cười trêu chọc, “Hay là anh cởi áo ra đi để em kiểm tra một chút.”
Cao Hạ không khỏi cười nhẹ ra tiếng, vươn tay xoa tóc cô: “Bộ dáng của em hiện tại thật giống một nữ lưu manh muốn ăn đậu hũ của anh nha.”
“Ai bảo lúc gọi video anh không cho em xem? Chân bị thương của em đều bị anh nhìn.”
“Vết thương của anh không nghiêm trọng bằng của em.” Cao Hạ cúi đầu, lại lần nữa nghiêm túc xem xét mắt cá chân cô môt lần nữa, “Còn đau không?”
“Đã sớm không đau nữa, bây giờ còn có thể xuống đất đi lại a.” Nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, Tả Ninh bĩu môi, “Điều kiện của bệnh viện ở thành phố B kém như vậy sao? Tại sao lại dưỡng anh thành như vậy?”
“Đây là nhớ em.” Cao Hạ tiểu tâm ôm cô vào trong lòng ngực, làm hai người cứ an tĩnh như vậy ở trêи sô pha dựa sát vào nhau, “Anh cũng coi như là nhờ họa được phúc, có lý do quang minh chính đại giải ước với mấy bộ phim đó, ít nhất một năm này, sẽ có đủ thời gian để ở bên cạnh em.”
“Anh thật ngốc nha, những minh tinh khác đều tìm đủ mọi cách để đổi lấy tài nguyên, anh lại ngược lại, đắc thủ liền nghĩ đủ mọi cách ném ra bên ngoài, để xem đến khi anh nghỉ ngơi chỉnh đốn xong quay lại nhậm chức, giới giải trí liệu còn chỗ cho anh không?”
“Như vậy cũng tốt a, anh sẽ có một lý do đổi nghề, tốt nhất là một nghề nào đó có thể sáng đi tối về, mỗi ngày đều có thể gặp mặt em.” Dừng một chút, hắn đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, “Kỳ thật, anh thật sự nghĩ đến chuyện đổi nghề.”
“Anh đừng ngốc, anh từ nhỏ đã yêu thúch biểu diễn như vậy, bây giờ tích luỹ nhiều năm mới có được danh khí với địa vị như vậy, không nên vì bất kỳ nguyên nhân gì mà từ bỏ.”
“Nhưng anh…… Có đôi khi thật sự cảm thấy mệt mỏi.”
Tả Ninh ngước mắt nhìn góc nghiêng mảnh khảnh của hắn, nhìn trêи mặt hắn vẫn luôn mang theo mỉm cười nhàn nhạt, mơ hồ cảm thấy Cao Hạ trước mắt hình như không giống với trong dĩ vãng, không chỉ có cả người tràn ngập mệt mỏi, ngay cả trong ánh mắt cũng có nhiều thứ cô nhìn không thể hiểu.
“Cao Hạ……”
“Anh biết em muốn nói cái gì, đừng hỏi, tất cả đều đã qua.”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi cô, ngăn lại lời nói mà cô muốn nói, Cao Hạ yên lặng nhìn cô vài giây, đột nhiên đem ngón tay biến thành môi lưỡi của mình, ở trêи cách môi hồng thuận của cô không ngừng vuốt ve ɭϊếʍ láp.
Lúc trước bị Phương Kinh Luân khơi mào tình ɖu͙ƈ vẫn chưa thư giải, bây giờ Cao Hạ lại vội vàng mà nhiệt tình hôn sâu như vậy, Tả Ninh rất nhanh liền không nhịn được động tình, vươn tay không ngừng vuốt ve ngực hắn.
Lâu lắm không gặp mặt, ɖu͙ƈ hoả trong cơ thể Cao Hạ tất nhiên cũng đã sớm lan tràn, nhưng vẫn cố kỵ vết thương ở chân cô, ách giọng hỏi: “Không thành vấn đề chứ?”
Tả Ninh lắc đầu, trực tiếp vươn tay đến giữa háng hắn, cách lớp quần cầm lấy côn thịt to lớn đã đứng vuốt ve trêи dưới.
Cao Hạ rất nhanh liền gia tăng hô hấp, ngực hơi phập phồng, đón nhận cặp con ngươi mờ mịt hơi nước của cô, hắn gấp đến không chờ nổi, dứt khoát vươn tay cởi bỏ khoá kéo bên hông, phóng xuất ra côn thịt bừng bừng phấn chấn.
Côn thịt thô tráng thân mật tiếp xúc với tay nhỏ mềm mại, chỉ mới vài giây liền nhanh chóng trướng đại một vòng, mà hai nụ hoa trước ngực của cô dưới sự chơi đùa vỗ về của hắn lại càng thêm gắng gượng.
Khi hắn nhẹ thở gấp cởi bỏ trói buộc trêи người cô, vươn tay cởi qυầи ɭót màu đen mới phát hiện, lớp vải dệt mỏng manh kia đã sớm ướt đẫm.
“Muốn đến như vậy?”
Tả Ninh không dám nói với hắn kỳ thật là có một nửa công lao của Phương Kinh Luân, chỉ có thể cắn môi gật đầu, làm nũng nói: “Nhanh lên.”
Cao Hạ khẽ cười một tiếng, thuần thục lấy áo mưa từ trong ngăn kéo mặc vào, ôm nữ nhân cả người trần trụi ngồi lên trêи đùi mình, đỡ lấy eo cô làm hoa huyệt lầy lội nhắm ngay vào côn thịt cực nóng, từng chút đâm sâu vào trong.
Kɧօáϊ cảm được lấp đầy làm Tả Ninh thoải mái than nhẹ ra một tiếng, đôi tay đáp lên vai hắn mượn lực làm điểm tựa, cô bắt đầu xoắn eo động thân.
Cao Hạ ngay từ đầu còn không dám lộn xộn, rốt cuộc thì đường đi đã lâu quá mức ấm áp cũng quá mức chật hẹp, hắn sợ không cẩn thận một cái sẽ không nhịn được mà đầu hàng.
Nhưng chờ côn thịt của hắn dần dần thích ứng, hắn lại cảm thấy động tác của cô thật sự chậm chạp, vì thế gắt gao nắm lấy vòng eo cô, đem thân mình cô áp xuống, giữa háng cũng dùng sức kϊƈɦ thích, ở trong cơ thể cô đấu đá lung tung.
“A…… Chậm…… Chậm một chút…… Ân a……”
Loại tư thế nữ thượng vị vốn nên là cô chiếm lĩnh quyền chủ đạo, nhưng chỉ bị hắn lăn lộn vài cái như vậy, cơ thể cô ngay lập tức mềm xuống, căn bản không có sức lực để làm cái gì, chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy cổ hắn, mặc cho hắn dùng sức đưa đẩy.
“Muốn anh không?” Dung nhan của hắn gầy đi không ít, nhưng sức lực vẫn kinh người giống như trước kia, tiếng nói trầm thấp mang theo cả tiếng thô suyễn khiến người nghe cũng mềm nhũn cả người.
“Muốn…… Ân…… Nơi đó…… A nha……”
“Anh cũng muốn em, mỗi ngày đều nghĩ đến em.” Nhìn hai luồng tuyết trắng trước ngực cô không nhịn được run loạn, hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi khô khốc, cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa cọ xát cắn ʍút̼.
“Ân…… Ha a……” Tả Ninh sắc mặt ửng hồng, một bên ngửa đầu há miệng thở dốc, một bên khống chế không được mà lớn tiếng yêu kiều rêи rỉ.
Áo sơ mi trêи người hắn đã sớm bị cô nắm chặt tạo ra mấy nếp nhăn, xuyên thấu qua lớp vải có thể cảm nhận được sức nóng từ phần lưng hắn truyền đến, Tả Ninh di chuyển tay từ cổ áo hắn dò xét xuống, chậm rãi vuốt ve phần lưng rắn chắc.
Nhưng là ngay sau đó, cô đang trong kɧօáϊ cảm mãnh liệt tuỳ ý rêи rỉ, đột nhiên cả người chấn động.
Cao Hạ cũng đột nhiên ngưng lại, đột nhiên dừng động tác lao tới.
Đầu ngón tay cô sờ đến một thứ rất dài lại còn thô ráp. Cảm giác xa lạ từ phần lưng bóng loáng của hắn đột ngột như thế, cho dù không được tận mắt nhìn cô cũng có thể khẳng định, đó là vết sẹo.
Trầm mặc hai giây, Cao Hạ từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, trêи mặt mang mỉm cười nhìn cô: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, tận đến khi hốc mắt cô càng lúc càng thêm ướt át, cô mới đột nhiên xoay đầu đi không cho hắn nhìn đến biểu tình của mình, muộn thanh nói: “Đau không?”
Nhưng không cần hắn trả lời, cô cũng biết, nhất định là đau, rất đau rất đau.
Mắt cá chân của cô chỉ có mấy vết thương nho nhỏ nhưng cũng khiến cô đang nằm mơ cũng bị đau tỉnh, huống chi, vết thương trêи lưng hắn kia rõ ràng nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Thu Dật Bạch nói Cao Hạ bị thương không nghiêm trọng, cô tin, bởi vì đêm đó cô có gọi video cùng Cao Hạ, trong video hắn ngoại trừ có chút mệt mỏi, nhìn qua vẫn sinh long hoạt hổ, sau lại rất nhiều lần bọn họ gọi video, hắn cũng không có chút nào giống bộ dáng bị thương, cho nên cô chưa từng hoài nghi cái gì.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên liền phản ứng được, nếu hắn bị thương là giả, những cái tin tức phía bên ngoài đó tuyên bố, bị chọc thủng thì phải làm sao bây giờ? Vậy sẽ càng làm hình tượng của hắn rơi vào đáy vực.
Vậy nên, tất cả đều là sự thật, ngay lúc đó hắn xác thật bị thương rất nghiêm trọng, chỉ là không lộ ra tin tức kỹ càng tỉ mỉ với bên ngoài, mà cô một chút cũng không biết mà thôi.
“Không đau.” Cao Hạ chậm rãi ghé sát vào, mềm nhẹ hôn lên đôi mắt cô, “Thật sự không đau, chỉ cần nghĩ đến em vẫn còn đang đợi anh trở về, một chút cũng không đau.”
Editor: sacnu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!