Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 194: Cảm thấy thẹn tâm?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
329


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 194: Cảm thấy thẹn tâm?


Tiếng người lớn nói chuyện, tiếng trẻ con chơi đùa, âm thanh của các món đồ chơi âm nhạc đều từ ngoài cửa sổ truyền vào, chọc Tả Ninh bất mãn trở mình, kéo chăn che đầu tiếp tục ngủ.

Mùng một đầu năm không phải đại đa số mọi người đều ngủ nướng sao, tại sao trong tiểu khu lại ồn ào như vậy? Hơn nữa hẳn là không cho trẻ con chơi pháo đi, tại sao dưới lầu lại có nhiều âm thanh hỗn loạn lung tung của pháo trúc vậy?

Tả Ninh ở trong lòng không ngừng nói thầm, đột nhiên cảm giác một bàn tay ấm áp đang đặt trêи phần eo trần trụi của mình, bằng trực giác cô cũng biết này đôi tay thon dài này là Cao Hạ.

Từ từ…… Tối hôm qua cô là cùng Cao Hạ ngủ? Không phải cùng Thu Dật Bạch sao?

Đột nhiên xốc chăn lên đầu, Tả Ninh nhìn thoáng qua bên phải, vừa vặn đụng phải ánh mắt đang mỉm cười của Cao Hạ, tay trái của hắn bị hắn đè ở gối, còn tay phải từ trong chăn thò ra giúp cô sửa sang lại tóc.

Vậy tay trêи hông cô kỳ thật là…… Tả Ninh bỗng chốc quay đầu nhìn về phía sườn khác, liền lại đón nhận gương mặt lười biếng tươi cười của Thu Dật Bạch: “Tỉnh?”

Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, từng hình ảnh ɖâʍ loạn tối hôm qua không ngừng hiện lên trước mắt, khiến cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tận đến khi nghẹn tới hai má đỏ bừng, cô mới nhanh chóng cuộn toàn bộ thân mình vào trong chăn.

Hai nam nhân vừa tỉnh dậy kia lại rất hăng hái, ai cũng không chịu rời giường trước, nhìn thấy phản ứng của Tả Ninh, cả hai đều nhịn không được giương khoé miệng.

Bàn tay to ở trêи da thịt mềm mại tinh tế của cô nhẹ nhàng vuốt ve, Thu Dật Bạch nhẹ giọng cười nói: “Bảo bối làm sao lại đáng yêu như vậy? Em còn câu dẫn anh như vậy, anh xem lại muốn ngạnh.”

Tả Ninh thấp thấp hừ hừ hai tiếng, một tay vứt bàn tay hắn ra thật xa, tiếp tục gắt gao túm chăn muộn thanh nói: “Hai người các anh mau chóng đi ra ngoài, em còn muốn ngủ thêm một lúc.”

Biết là cô thẹn thùng, cũng biết tối hôm qua hoang đường hoan ái như vậy có khả năng cô nhất thời không có cách nào tiếp thu, Thu Dật Bạch với Cao Hạ cũng không dám kϊƈɦ thích cô, chỉ có thể trao đổi ánh mắt, sôi nổi từ trêи giường đứng dậy.

Tối hôm qua hoan ái lần lượt làm ướt hai cái giường, bây giờ bọn họ ngủ tại gian phòng cuối cùng dành cho khách, quần áo của ba người bao gồm cả quần áo bị nhiễm ɖâʍ dịch đều không có ở trong phòng này, vậy nên Thu Dật Bạch với Cao Hạ cứ như vậy trần trụi đi ra ngoài.

Tất cả rèm cửa đã được kéo lên, bọn họ cũng không sợ người ở đối diện nhìn thấy, nhưng mà mới vừa bước ra từ phòng dành cho khách, hai người liền đón nhận một đạo ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Thu Dật Mặc tây trang phẳng phiu đứng ở huyền quan, nhìn dáng vẻ hình như là vừa mở cửa bước vào, ngay cả chìa khoá trong tay cũng còn không kịp bỏ ra.

Ba người bọn họ từ trước đến giờ đều không phải là nam nhân ngây thơ, bây giờ thấy tình hình trước mắt, Thu Dật Mặc làm sao mà không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Thần sắc vốn đã lạnh thấu xương lại càng trở nên âm trầm, đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại, thanh âm lạnh băng: “Chơi có vui vẻ không?”

Biểu tình của Cao Hạ chưa biến, trầm mặc không nói, còn Thu Dật Bạch lại gợi lên khóe môi cười tự giễu: “Vui vẻ a, làm sao vậy?”

A! Vui vẻ? Cùng một nam nhân khác đồng thời thượng nữ nhân mình thích, ai vui vẻ ai biến thái!

Nhưng mà hắn có biện pháp nào khác sao? Nữ nhân kia hắn không thể đoạt tới, không có cách nào để cô chỉ thuộc về một mình mình, lại không khống chế được ɖu͙ƈ vọng của cơ thể, cũng không khống chế được ghen ghét trong lòng, hắn còn có thể làm gì bây giờ? Trơ mắt nhìn cô ở dưới thân nam nhân khác tùy ý rêи rỉ sao?

“Hôm nay đến phiên anh chiếu cố cô ấy đúng không?” Thu Dật Bạch chỉ chỉ phòng tắm, “Mượn một chút, tắm rửa xong liền đi.”

Nhìn bóng dáng hắn bước vào phòng tắm, Thu Dật Mặc bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tối hôm qua, gia gia lại hỏi anh về chuyện của chú.”

Thu Dật Bạch dừng bước: “Em sẽ gọi điện cho ông, qua mấy ngày nữa sẽ đến gặp.”

“Tuổi tác của ông càng lúc càng lớn, chỉ sợ thời gian còn lại không nhiều, có thời gian thì quay về gặp ông, người bây giờ ông nhớ thương nhất chính là chú.”

“Đã biết.”

Phòng tắm rất nhanh liền truyền ra tiếng nước ào ào, Cao Hạ đi vào căn phòng tối hôm qua ba người cuồng hoan, mặc áo ngủ sạch sẽ đi ra.

Chung cư của Tả Ninh chỉ có một phòng tắm, phòng tắm trong chung cư của hắn lúc trước bị bảo tiêu dùng qua vẫn chưa rửa sạch, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi ở phòng khách chờ Thu Dật Bạch đi ra.

Thu Dật Mặc ngồi xuống một bên khác của sô pha, quay đầu nhìn hắn: “Tối hôm qua, người kia gọi điện thoại cho tôi, nói muốn gặp cậu một lần.”

Cao Hạ cười nhạo một tiếng: “Cậu cũng có thể giống như tôi, đem số điện thoại đó kéo đen.”

“Tôi muốn ngăn chặn người quấy rầy rất đơn giản, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, bọn họ chắc chắn sẽ còn đến tìm cậu.”

“Tìm bao nhiêu lần thì cũng giống nhau thôi, đáp án của tôi chỉ có một.”

Tả Ninh vẫn luôn cuộn cả người trong chăn, không thò ra, toàn bộ đại não là một mảnh hỗn độn, đối với động tĩnh ở bên ngoài hoàn toàn không phát hiện.

Cho nên khi đầu chăn bị một người dùng lực kéo ra, cô cho rằng là hai người kia, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh hét lên: “Tối hôm qua em uống nhiều, đầu đau quá a, đừng vựng a, em muốn ngủ tiếp trong chốc lát, đừng quấy rầy em.”

Ngụ ý là, tất cả hành vi buổi tối hôm qua đều là do say rượu, không phải là cô tự nguyện, mọi người cứ coi như là chưa có gì phát sinh. Hoặc là vô sỉ một chút, cô muốn trực tiếp làm bộ say rượu sau đó mất trí nhớ.

“Nửa ly rượu vang đỏ cũng coi như nhiều?”

Thanh âm thanh lãnh từ đỉnh đầu truyền đến, Tả Ninh sửng sốt, ngay sau đó xốc lên chăn, nhìn Thu Dật Mặc đang đứng ở mép giường nhìn xuống: “Sao anh lại tới đây?”

“Hôm nay là ngày của anh, đương nhiên là phải tới.” Thu Dật Mặc đỡ đỡ kính, “Dậy ăn cơm trưa đi, hai người bọn họ đều đi rồi.”

“Nga.” Chống cơ thể vẫn tê mỏi như cũ từ trêи giường ngồi dậy, Tả Ninh đột nhiên mới phản ứng lại, “Anh nói…… Hai người bọn họ…… Anh…… Anh đã biết……”

“Biết bọn họ tối hôm qua cùng nhau thượng em?”

Thấy hắn có thể trắng trợn nói ra lời không đứng đắn như vậy, biểu tình vừa mới hoà hoãn của Tả Ninh lập tức lại phức tạp, chỉ kém lại lần nữa trốn vào trong chăn.

Cả người cô trần trụi, hiện giờ vừa động như vậy, hai иɦũ ɦσα trắng bóng hoàn toàn bại lộ ở trước mắt hắn, những dấu vết dày đặc trêи đó đã nói cho hắn biết, tối hôm qua này ba người họ đến tột cùng có bao nhiêu cuồng dã.

Nhìn đến yết hầu hắn hơi hơi lăn lộn, Tả Ninh mới ý thức được bộ dáng của bản thân mình hiện giờ có bao nhiêu nguy hiểm, nhanh chóng một phen kéo chăn che lại cơ thể trần trụi: “Anh…… Anh đi ra ngoài trước…… Em mặc quần áo xong sẽ ra, còn có, em…… Phía dưới của em rất đau, chân mỏi, vậy nên hôm nay anh…… Đừng chạm vào em……”

Giờ khắc này cô thật sự hy vọng thẹn tâm của mình nửa điểm cũng đều không còn, ít nhất như vậy cô còn có thể thản nhiên chút.

Cho nên thời gian kế tiếp, cô đều đang không ngừng thuyết phục chính mình: Mày đồng loạt cùng nhiều nam nhân dây dưa không thôi như vậy, còn để ý hai người trong đó cùng nhau thượng mày hay sao sao? Có gì khác nhau không? Ra vẻ làm cái gì? Bọn họ cũng không phải chưa từng cùng mày phát sinh qua quan hệ?

Tới buổi tối, cô rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân đã tự mình tẩy não thành công, không hề rối rắm chuyện tối hôm qua phát sinh nữa.

Nhưng hành vi kế tiếp của Thu Dật Mặc, càng làm cô hoàn toàn bỏ xuống chút thẹn tâm cuối cùng còn sót lại kia, hoàn toàn luân hãm vào tình ɖu͙ƈ.

Editor: sacnu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN