Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 236
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
309


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 236


“Tại sao lại không nhận điện thoại?” Đưa cho Thu Dật Bạch ly sữa bò, Tả Ninh giương mắt liếc điện thoại của hắn, “Ba anh gọi tới?”

“Ừ.” Thu Dật Bạch gật đầu, trực tiếp ném điện thoại còn đang chấn động lên trêи bàn cơm, cúi đầu uống sữa bò.

Nhìn bộ dáng hắn rõ ràng thất thần, Tả Ninh thử thăm dò hỏi: “Ngày đó anh quay về thăm gia gia anh, có phải gặp được ba anh hay không?”

Thu Dật Bạch vẫn gật đầu.

“Vậy ông ấy nói cái gì với anh sao? Em thấy ngày hôm sau anh trở về hình như có chút kỳ quái.”

“Ông ấy……” Thu Dật Bạch vẻ mặt nghi hoặc, “Ông ấy hỏi anh có hứng thú với bộ tiểu thuyết Sao Trời sắp mua bản quyền kia không, nói muốn anh làm đạo diễn.”

“Ông ấy hẳn là muốn cùng anh trùng tu quan hệ cha con?”

Tả Ninh thật sự không nghĩ tới, Thu Quốc Bình không chỉ đem những lời cô nói nghe lọt hết, còn thực hiện nhanh như vậy.

Nhưng từ chuyện này liền có thể nhìn ra được, nam nhân kia chưa bao giờ biết cách ở chung với con trai mình như thế nào, cho nên hiện giờ ông ta đột nhiên thay đổi thái độ, ngược lại làm Thu Dật Bạch mờ mịt không biết làm sao.

Đương nhiên, Thu Quốc Bình nhất định sẽ không nói cho Thu Dật Bạch biết Tả Ninh đi tìm ông ta, ông ta lại không ngốc, loại chuyện Tả Ninh trợ công giúp đỡ này, ông ta nói mới là lạ.

“Ông ấy muốn cùng anh trùng tu quan hệ cha con?” Thu Dật Bạch tự giễu cười cười, “Anh đây còn không bằng tin, ông ấy lại đang suy nghĩ kế sách gì mới để đối phó anh.”

Lời nói tuy là như thế, Thu Dật Bạch cuối cùng vẫn nhận cuộc điện thoại thứ hai Thu Quốc Bình gọi tới, người kia chỉ nói cơ thể gia gia Thu Dật Bạch hai ngày này không được tốt, nói hắn bỏ nhiều thời gian trở về bồi lão nhân.

Tả Ninh đương nhiên biết Thu Quốc Bình chẳng qua chỉ mượn lão nhân này để lấy cớ, đi con đường ôn nhu tiếp cận Thu Dật Bạch, nhưng điều này cũng chính là điều cô mong muốn.

Bởi vì minh bạch, trong lòng Thu Dật Bạch vẫn chưa chân chính dứt bỏ rớt cái nhà kia, mà điều cô từ đầu đến cuối muốn làm, đều chỉ muốn làm hắn vui vẻ một chút.

Sau khi Thu Dật Bạch rời đi, Tả Ninh một mình ngồi ở bên án thư, căn cứ tư liệu lịch sử Văn Khải An sưu tập đưa tới sửa sang lại mấy chương tiểu thuyết hai ngày nay muốn tuyên bố, đột nhiên lại cảm thấy một trận buồn nôn không ngọn nguồn.

Loại tình huống này, hai ngày này đã xuất hiện ba lần, lúc trước cô còn tưởng dạ dày không thoải mái, còn cố ý uống thuốc, nhưng cho tới hôm nay, hình như lại càng nghiêm trọng.

Hơn nữa, mơ hồ còn có chút bất an.

Móc điện thoại ra vội vội vàng vàng xem xét nhật ký kỳ sinh lý, đã chậm nửa tháng chưa tới kinh nguyệt.

Kỳ thật nửa năm gần nhất kỳ sinh lý của cô không theo quy luật, cô cho rằng đó là do tính ái quá mức thường xuyên tạo thành, cũng từng đi bệnh viện kiểm tra qua, nhưng thân thể không có bất luận vấn đề gì, bác sĩ cũng nói tuổi này của cô mỗi tuần tiến hành tính phúc sinh hoạt bốn năm lẫn cũng rất bình thường.

Nhưng hiện tại, cô đột nhiên có chút sợ hãi.

Nhìn chằm chằm điện thoại phát ngốc một hồi lâu, cô mới đứng dậy thay đổi quần áo, lặng lẽ đi ra hiệu thuốc bên ngoài  tiểu khu mua que thử thai.

Một phút, hai phút, ba phút……

Thời gian ngắn như vậy, đối với cô mà nói, mỗi một giây lại cực kỳ lâu, cực kỳ dày vò.

Sau đó, cô thấy được que thử thai qua mười giây hiện lên một vạch, tiếp đến bên cạnh lại chậm rãi nhiều thêm một cái.

Một vạch rõ ràng, màu đỏ hoàn toàn không thể bỏ qua.

Hai vạch hiện lên, vô cùng có khả năng mang thai, loại que thử thai này nghe nói độ chuẩn xác lên đến 90%.

Đôi tay run rẩy siết chặt que thử thai, Tả Ninh cảm giác đầu óc mình bây giờ là một mảnh hỗn độn.

Rõ ràng mỗi lần khi hoan ái, bọn họ hai bên đều rất cẩn thận, thời kỳ rụng trứng các nam nhân nhất định sẽ mang áo mưa, kỳ an toàn cũng chỉ có số ít thời điểm không mang áo mưa, nhưng đều bắn ở bên ngoài, tình huống bắn ở bên trong cơ hồ có thể đếm được trêи đầu ngón tay, tại sao vẫn không tránh thoát?

Xem ra thật sự không có bất kỳ phương pháp gì có thể hoàn toàn tránh thai được trăm phần trăm, hơn nữa kỳ sinh lý gần nhất của cô lại hỗn loạn, tính ra được kỳ an toàn, cũng không thể chuẩn xác.

Cho nên, vẫn là bởi vì mỗi lần cô đều trầm luân trong tình ɖu͙ƈ vô biên, đại ý sao?

Nỗ lực hồi tưởng đoạn thời gian lúc trước cùng các nam nhân ở bên nhau kia, cũng không có cách nào xác nhận thời gian thụ thai, cô căn bản không biết nếu mang thai, sẽ là của ai.

Huống chi cho dù xác nhận được thời gian thụ thai, cô có thể biết là của ai sao? Cô cùng mấy đó nam nhân làm thường xuyên như vậy, thậm chí còn không ngừng một lần đồng thời cùng hai nam nhân phát sinh quan hệ, làm sao mà xác định?

Thẳng đến khi ngồi trêи hành lang ở bệnh viện, nhìn một mấy thai phụ với cái bụng to đi qua trước mặt, Tả Ninh mới đột nhiên nhận ra, cô đang rối rắm, hình như không phải chuyện đứa nhỏ này là của ai, mà là, nếu như thật sự mang thai, cô có muốn sinh hạ hay không.

Xoá sạch sao? Nếu làm như vậy sinh mệnh nhỏ bé sẽ vô thanh vô tức mà biến mất?

Hay là, lưu lại?

Vậy sau khi lưu lại thì sao? Từ nhỏ trải qua làm cô so với bất kỳ ai đều minh bạch hơn, một đứa nhỏ muốn trưởng thành khỏe mạnh, tình thương và quan tâm của ba mẹ có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà đứa nhỏ này chỉ có cô là mẹ, ba thì sao?

Vậy chờ khi đứa nhỏ này được sinh ra, xét nghiệm DNA xác nhận ai là ba nó, sau đó lại cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh sao?

Làm như vậy, có công bằng với năm nam nhân khác sao?

Như vậy, thật sự là kết quả mà cô muốn sao? Bởi vì bản thân mình không có cách nào đưa ra lựa chọn, cho nên để đứa nhỏ này tới mới quyết định?

Phương Kinh Luân một thân đồ đen từ vòng tròn hành lang đối diện xa xa nhìn đến, chính là một Tả Ninh thất hồn lạc phách như vậy.

Nhìn nhìn phòng ở tầng lầu này, hắn nháy mắt liền hiểu Tả Ninh vì sao lại có bộ dáng kia, cho nên hắn cơ hồ không màng hình tượng vọt lại đây, ngồi vào bên cạnh ôm cô vào trong lòng ngực.

“Anh…… Anh tại sao lại ở đây?”

Tả Ninh càng thêm không biết phải làm sao.

Sợ bị Phương Kinh Luân biết, cô cố ý chọn một bệnh viện không có quan hệ tư nhân với Phương thị, kết quả cư nhiên vẫn bị bắt gặp.

“Phương thị cùng với công ty mẹ của bệnh viện này ở bên Mỹ có hợp tác, gần đây có nhu cầu cấp bách tiến hành mua một đống thiết bị chữa bệnh, nhưng mấy năm nay tình thế không tốt lắm, nước Mỹ bên kia có chút khó làm, anh đang cùng bọn họ thương lượng đối sách.”

Phương Kinh Luân trả lời rất nghiêm túc, nhưng tâm tư đều đặt ở địa phương khác, “Ninh Ninh, có phải hay không……”

“Em không biết.” Tả Ninh chỉ liều mạng lắc đầu, “Còn chưa có kiểm tra, không thể hoàn toàn xác định, nhưng…… Em đã dùng que thử thai kiểm tra qua, rất có thể…… Có.”

“Không có việc gì, em đừng khẩn trương, mặc kệ em có muốn muốn đứa nhỏ này……”

“Mặc kệ em có muốn, đều là em không có trách nhiệm. Em lúc trước…… Lúc trước hận mẹ ruột của mình như vậy, hận bà ta không có trách nhiệm, nhưng hành vi bây giờ của em so bà ta còn quá mức hơn, bà ta ít nhất biết cha em là ai, mà em…… Em cư nhiên ngay cả đứa nhỏ là của ai cũng không biết, trêи đời này làm gì có nữ nhân hỗn trướng như em đúng không? Có người mẹ nào không phụ trách sao?”

“Là của anh, đứa nhỏ là của anh.” Phương Kinh Luân gắt gao nắm lấy tay cô, “Chỉ cần em muốn sinh, đứa nhỏ chính là của anh, anh sẽ cho em với đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh, cho hai người tất cả tình thương lẫn quan tâm.”

“Phương Kinh Luân……”

“Theo anh đi, anh mang em đi địa phương này trước.”

Editor: sacnu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN