Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 240: Nghỉ phép
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
307


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 240: Nghỉ phép


“Cái này thật khó ăn, em không……” Vừa nhấc đầu, đón nhận sáu ánh mắt nhất trí từ mấy người kia, Tả Ninh cuối cùng vẫn run sợ thu hồi câu nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, ngoan ngoãn nhét rau mà Phương Kinh Luân gắp vào miệng.

Những chuyện khác cô có thể làm chủ, nhưng ở hai chuyện ăn uống với vận động này, hiện tại cô thật sự không có bất luận quyền gì để lên tiếng.

Từ sau khi chuyện mang thai giả phát sinh, Phương Kinh Luân vẫn luôn nhắc mãi muốn đưa cô đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, kiểm tra xem có phải bởi vì sinh bệnh hay không, mới dẫn đến que thử thai đưa ra kết quả giả.

Kết quả đương nhiên không hề có bệnh mà bọn hắn lo lắng, nhưng chuyện kỳ sinh lý của Tả Ninh không quy luật vẫn bị phóng đại vô hạn, bác sĩ lại nói nội tiết của cô có chút mất cân đối, cho nên từ đó mấy nam nhân kia liền bắt đầu nghiêm khắc đốc thúc cô hảo hảo điều trị thân thể.

Đầu tiên là ăn uống. Lượng cơm mà Tả Ninh ăn vẫn luôn rất ít, tuy không đến mức nói là kén ăn, nhưng đồ ăn cũng tuyệt đối không đủ cân đối trình độ dinh dưỡng, cho nên từ khi ở bệnh viện kiểm tra xong trở về, cô một ngày ba bữa cơm, đều nghiêm khắc dựa theo phương pháp từ chuyên viên dinh dưỡng mà Phương Kinh Luân tìm đến tiến hành, đặc biệt là rất nhiều rất nhiều rau xanh mà cô không thích ăn.

Tiếp theo là vận động. Lượng cơm mà cô ăn ít, cũng liên quan đến việc cô ngày thường ít khi làm vận động, mỗi ngày làm trạch ở nhà sáng tác, hệ tiêu hoá nhất định không tốt, muốn ăn cũng sẽ không quá hứng thú. Cho nên cô vẫn luôn ỷ vào trời sinh ăn không mập không thích vận động, đang yên đang lành sinh ra một cái kế hoạch tập thể hình an bài cho cô, mỗi ngày đều có một người đốc thúc cô hoàn thành.

Đối với chuyện này cô đưa ra kháng nghị rất nhiều lần, rõ ràng cô cũng vận động trêи giường rất nhiều lần, nếu một hai phải ép cô tập thể hình như vậy, vậy vận động trêи giường phải giảm bớt.

Nhưng Phương Kinh Luân lại nói, tính phúc sinh hoạt quá ít hoặc không phối hợp, cũng là nguyên nhân làm cho nội tiết tố mất cân đối, cho nên, ngoại trừ mỗi ngày không thể quá muộn, không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cô, thì thời gian vận động trêи giường nửa điểm cũng không có thể thiếu, còn những vận động khác, cũng phải tiếp tục.

Cứ như vậy bị buộc ở phòng tập thể thao trong chung cư của Thu Dật Mặc kiên trì nửa tháng, Tả Ninh thật là muốn bạo tẩu.

“Em nói này, có phải các anh đang chê em béo hay không a?” Đem tất cả những món ăn bị ép buộc giải quyết hết, Tả Ninh buông chén đũa u oán nhìn mấy nam nhân ngồi trêи bàn, “Chê em béo thì cứ việc nói thẳng, làm gì mà cứ phải quanh co lòng vòng bắt em tập thể hình như vậy? Em biết, eo của em không đủ thon, cũng không có xương cánh bướm, ʍôиɠ không đủ kiều, bắp đùi cũng không săn chắc, ngực còn không lớn, các anh nhất định là cảm thấy chán, ghét bỏ em.”

Cô càng nói càng ủy khuất, chỉ kém chuyện rơi nước mắt xuống bàn ăn.

Dựa theo hiểu biết của cô đối với mấy nam nhân này, nhìn thấy cô khó có được dáng vẻ này, bọn họ nhất định sẽ tiến đến ôn nhu an ủi một phen, biến đổi phương pháp mà dỗ cô.

Sau đó cô liền có thể mượn sườn núi hạ lừa, tiếp tục giả trang đáng thương làm nũng, cho dù không thể làm kế hoạch tập thể hình của bọn họ bị hủy bỏ, tốt xấu gì cũng giảm bớt một chút lượng vận động.

Kết quả……

Thu Dật Mặc nghiêm túc suy tư vài giây, đột nhiên gật đầu: “Ừm, eo lúc trước, xác thật không thon bằng bây giờ.”

What? Tả Ninh trực tiếp dùng tròng mắt trừng hắn, cư nhiên dám nói eo cô không thon? Vậy mỗi lần bạch bạch bạch còn thích sờ như vậy làm gì? Nói nữa, dù gì cũng chỉ tập luyện nửa tháng, có thể có biến hoá rõ ràng gì?

Làm lơ phản ứng của Tả Ninh, Du Hạo Nam cũng làm như có thật nói: “Hình như hai ngày này, chân cũng có chút thon, thị giác không tồi.”

“Hơn nữa xúc cảm ở ʍôиɠ còn tốt hơn so với trước.” Hai mắt Phương Kinh Luân cũng tỏa sáng, “Nếu còn luyện tập thêm, không biết có thể càng tốt hơn hay không.”

“Tốt cái đầu anh ấy!” Tả Ninh thiếu chút nữa ném chiếc đũa vào mặt mặt hắn, “Nếu ghét bỏ em, vậy về sau đừng chạm vào em nữa! Tóm lại em không luyện, mỗi ngày đều mệt chết.”

Nhưng mà mặc kệ cô giả sinh khí hay là thật sự sinh khí, hoặc là làm nũng xin tha, ngay ở chuyện này bây giờ, đều không thể  cứu vãn được đường sống.

Trước khi đi ngủ, cô lại bị Du Hạo Nam lôi kéo làm vận động một phen, đương nhiên, lần này là vận động trêи giường.

So với những vận động trong phòng tập thể thao, cô tất nhiên càng thích vận động trêи giường, ít nhất hoan ái dù là mệt cũng vui sướиɠ, mà ở phòng tập thể thao, vậy chỉ có một từ “Mệt” thôi.

Đem Tả Ninh đang thở hổn hển ôm vào trong lòng ngực, Du Hạo Nam đột nhiên mở miệng nói: “Qua hai ngày nữa chúng ta đi du lịch đi?”

Tả Ninh sửng sốt một chút, đang muốn nói mấy nam nhân kia sao có thể thả người đi, lại nghe hắn nói bổ sung: “Chúng ta, mọi người cùng đi. Hiện tại cũng giống như anh, Thu Dật Mặc với Phương Kinh Luân cũng không quá bận, vừa vặn trong khoảng thời gian này có thể có một kỳ nghỉ.”

“Đi nghỉ phép có thể không cần tập thể hình mỗi ngày như vậy?”

Du Hạo Nam buồn cười xoa đầu cô: “Ừ.”

“Vậy em đi.”

“Nhưng mà khi trở về vẫn phải tiếp tục.”

“Cút đi! Đêm nay không muốn ngủ cùng anh!”

========

Địa điểm nghỉ phép là do Tả Ninh chọn, là một khu biệt thự trêи nước nổi tiếng ở Đông Nam Á, nhưng mà cho dù bọn họ đã tránh đi thời kỳ cao điểm của nghỉ hè, nơi này vẫn có không ít người.

Trong đại sảnh chờ làm thủ tục bị mọi người rộn ràng thì thầm, Văn Khải An vội vàng đưa mọi người vào ở, Tả Ninh với Phương Kinh Luân, Thu Dật Bạch ngồi một chỗ chơi trò chơi, Du Hạo Nam dùng điện thoại hồi phục bưu kiện, Thu Dật Mặc tiếp nhận điện thoại, Cao Hạ đội nón vành thấp, ngồi ở phía sau Thu Dật Bạch không chớp mắt nhìn điện thoại.

Bên này quá nhiều người Hoa, mức độ nổi tiếng của Cao Hạ lại quá cao, hơn nữa quan hệ phức tạp giữa bảy người không thể để người ngoài biết, vì thế thân phận của hắn ở thời điểm này có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.

“Dì à, dì có thể dịch chân ra một chút không? Xe lửa của con chạy đến phía dưới chỗ ngồi của dì.”

Một bé trai chạy đến trước mặt Tả Ninh, cúi người không ngừng xem xét phía dưới chỗ ngồi.

Tả Ninh thu hồi điện thoại cúi đầu nhìn món đồ chơi xe lửa trước mặt, đang muốn vươn tay nhặt lấy, Thu Dật Bạch lại nhanh hơn cô một bước, lấy đồ chơi ra đưa cho bé trai, sờ sờ đầu của bé: “Phải gọi là chị, không được gọi là dì, nhóc có gặp qua người dì nào mà trẻ tuổi xinh đẹp như vậy chưa?”

“Chân chó!” Phương Kinh Luân nhịn không được phun tào một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn bé trai, đột nhiên cười nói, “Ninh Ninh, sao anh lại cảm thấy nhóc con này lớn lên có chút giống em nha? Em nói xem chờ sau này em sinh cho anh một đứa nhỏ, có thể đáng yêu như nhóc con này không?”

“Chỉ với bộ dáng của cậu, gen bẩm sinh không đủ, còn muốn đáng yêu?” Thu Dật Bạch lập tức bật lại, nhưng nhìn kỹ đưa trẻ  trước mặt, hắn cũng cười nói, “Nhưng mà cũng phải nói, thực sự có chút giống.”

Bé trai cũng không rời đi, vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm Tả Ninh, sau một lúc lâu mới đột nhiên nói: “Chị gái, chị thật giống ma ma của em nha.”

Thu Dật Mặc gắt điện thoại quay đầu nhìn lại, vừa vặn liền nghe một câu như vậy, nhìn hai mắt của bé trai, thần sắc của hắn cũng trở nên nghi hoặc.

Bởi vì này một câu, ba người đang ở bên cạnh cùng với Văn Khải An và Du Hạo Nam đều sửng sốt một giây.

Sau đó mọi người theo bản năng nhìn theo phương hướng ngón tay mà bé trai đang chỉ.

Nơi đó, vừa vặn có ánh mắt của một người đàn bà đang nhìn về phía này

Tả Ninh cùng bà ta, đích xác rất giống, vô cùng giống.

Editor: sacnu

*Còn 7 chương nữa là hết chính văn rồi. Mọi người hóng 7P không nè 3 chương nữa nha!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN