Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 32: Giương cung bạt kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
416


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 32: Giương cung bạt kiếm


Edit: Tiểu Sa

Beta: Hazjk

(*) Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.

Chuyên gia phục hồi cổ vật.

Thực ra nghe là đã hiểu, Tả Ninh đại khái có thể hiểu được nhưng bình thường rất ít nghe qua cho nên khó tránh khỏi việc tò mò.

Văn Khải An giải thích: “Chính là bậc thầy phục hồi các loại cổ vật bị hư hại.”

Dứt lời anh giơ lên mảnh ngọc trong tay với Tả Ninh: “Thứ này của cô không phải cổ vật, nhưng có người nhờ vả nên tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Tả Ninh sửng sốt vài giây, đột nhiên từ ghế đứng lên, có chút lo lắng: “Vậy có thể phục hồi lại được không? Có thể không có vết nứt không? Hay là phải nạm vàng?”

Văn Khải An tỉ mỉ xem lại chốc lát, lúc này mới gật đầu khẳng định: “Có thể, không cần phải nạm vàng, cũng không có vết nứt nhưng cần phải có thời gian.”

“Thật sự có thể…Phục hồi nguyên trạng được sao?”

Tả Ninh kϊƈɦ động nhìn Thu Dật Bạch đang mang vẻ mặt cưng chiều tươi cười, cô lập tức nhảy vào lòng ngực anh, cười ra tiếng sau đó hôn mạnh anh một cái, “Cảm ơn anh, Thu Dật Bạch.”

Thu Dật Bạch vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Cái này cũng được xem là một sự bất ngờ không tệ đúng không?”

“Rất tốt rất tốt, tốt vô cùng!” Tả Ninh từ đầu đến cuối đều vui sướиɠ, “Thu Dật Bạch, em cảm động quá, em yêu anh chết mất!”

Nhìn người phụ nữ trong lòng giống như đứa trẻ nhảy qua nhảy lại, đặc biệt là ánh mắt tình yêu ngập tràn, thể xác và tinh thần Thu Dật Bạch đều dao động, cũng không màng có người ngoài ở đây, liền hung hăng hôn xuống cái miệng nhỏ kiều diễm ướt át của cô.

“Nghe nói hôm nay đoàn phim nghỉ một ngày, tôi còn tưởng rằng đạo diễn Thu thông cảm cho nhân viên công tác, không nghĩ tới lại chạy tới đây ung dung tự tại.”

Âm thanh quen thuộc truyền đến, Tả Ninh sợ tới mức đẩy Thu Dật Bạch ra, giương mắt nhìn đến cửa phòng sách chính là giọng nói của Du Hạo Nam.

“Sao anh lại ở đây?”

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng, vẫn bộ dáng ngông cuồng như cũ: “Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không ở đây?”

Khóe môi Văn Khải An hơi mỉm cười: “Đã từng là nhà của anh ta, sau đó bị tôi mua lại.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Tôi và Hạo Nam là bạn tốt, anh ta có nhà tôi có chìa khóa.”

Tả Ninh trong lòng sớm có vô vàn sự xem thường, đi đến chỗ nào cũng gặp cái tên đáng ghét này?

Thu Dật Bạch chậm rãi từ ghế đứng lên, mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp, chủ tịch Du.”

Du Hạo Nam khóe môi nhếch lên: “Có thể tìm đến được bạn của tôi, xem ra vị đại minh tinh của chúng ta mặt mũi cũng thật lớn.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thu Dật Bạch khẽ biến sắc, Tả Ninh vẫn còn nghi hoặc nhìn về Du Hạo Nam.

Du Hạo Nam nhướng mày: “Sao vậy? Bạn trai của cô không nói cho biết là Cao Hạ dùng đủ loại quan hệ mới mời được người?”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bạn trai”, nghe đầy ý tứ.

Tả Ninh theo bản năng nhìn về phía Thu Dật Bạch, thấy biểu cảm của anh có chút mất tự nhiên, trong lòng cô tự nhiên đã rõ.

Du Hạo Nam làm trò ra mặt, cô chủ động nắm tay Thu Dật Bạch, mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: “Đây là chuyện giữa tôi và bạn trai, không cần người ngoài quan tâm.”

“Bạn trai?” Du Hạo Nam khóe môi hiện lên tia trào phúng, “Cô không phải là người phụ nữ của Thu Dật Mặc sao? Cũng không đúng, hẳn là người phụ nữ của Cao Hạ đi? Nếu không sao anh ta lại vì cô mất công tới đây tìm Văn Khải An?”

Nụ cười của Tả Ninh cứng lại, Thu Dật Bạch nắm tay cô thật chặt, ánh mắt nhìn về phía Du Hạo Nam có vài phần sắc bén: “Chủ tịch Du ngày thường ở công ty cũng nói năng bậy bạ như vậy sao?

“Chẳng lẽ không phải?” Du Hạo Nam làm ra vẻ mặt vô tội mà liếc Tả Ninh, “Sao vậy? Cô chưa từng ngủ với Thu Dật Mặc sao?”

“Du Hạo Nam!” Thu Dật Bạch Thực ra đã hoàn toàn tức giận, gằn giọng: “Chú ý lời nói của cậu!”

Du Hạo Nam trêи mặt ý cười càng sâu: “Thực ra tôi có một vấn đề luôn muốn học hỏi đạo diễn Thu, cậu nói xem nếu chủ tịch Thu biết người phụ nữ này và anh trai cậu có quan hệ, ông ta sẽ nói gì? Tôi nhớ rõ ngày đó cậu hình như nói qua muốn mang cô ta về nhà sao? Chủ tịch Thu sẽ vừa lòng đối với cô con dâu tương lai này?”

Thu Dật Bạch đột nhiên tiến lên một bước dường như muốn ra tay nhưng bị Tả Ninh gắt gao túm chặt.

Tả Ninh lạnh lùng nhìn Du Hạo Nam, ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt: “Biết không? Bộ dáng của anh hiện tại giống như con gà trống bại trận, rất khó nhìn.”

Thấy trong mắt Du Hạo Nam dần hiện ra sự tức giận, cô tiếp tục nói: “Có một việc đại khái là anh không hiểu rõ lắm, Tả Ninh tôi mặc kệ cả đời ngủ cùng người đàn ông nào, vĩnh viễn cũng không muốn ngủ cùng anh.”

Du Hạo Nam bất giác nắm chặt tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, con ngươi màu đen tỏa ra sự nguy hiểm.

Nhưng lúc này đây, Tả Ninh không hề sợ anh.

Cô xem anh như không tồn tại, xoay người nhìn Văn Khải An nói: “Văn tiên sinh, vậy làm phiền anh.”

Văn Khải An yên lặng ngồi một bên nửa ngày lúc này mới đứng dậy, chậm rãi nói: “Không phiền, nhưng mà ngày thường tôi phải đi làm, cái này của cô chỉ có thể đợi thời gian nghỉ ngơi sửa chữa, ngắn nhất cũng phải hai ba tháng.”

“Không sao, anh có thể giúp tôi cũng đã biết ơn lắm rồi, bao lâu cũng không thành vấn đề.”

“Đợi tôi phục hồi hoàn chỉnh xong sẽ gọi cho Thu tiên sinh.”

“Tốt, chúng tôi đi trước.”

Hai người nắm tay đi tới cửa, Thu Dật Bạch đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Du Hạo Nam: “Còn chuyện kia, anh trai tôi hẳn là đã nói với Chủ tịch Du. Tôi không biết Chủ tịch Du muốn làm gì nhưng Giang Thuần Tâm kia, chỉ cần tôi còn ở trong đoàn phim, tuyệt đối không cho cô ta bước vào nửa bước. Người phụ nữ của cậu, cũng chỉ có như thế, thủ đoạn ti tiện, tâm tư dơ bẩn, cái này nên gọi là gì….Vật họp theo loài?”

Thẳng đến khi hai người biến mất khỏi hành lang, Du Hạo Nam mới tức giận một chân đá cái ghế dựa trước mặt, thấp giọng mắng một tiếng.

Văn Khải An ngồi trở lại bàn làm việc, như suy tư điều gì mà nhìn anh.

Du Hạo Nam đặt ʍôиɠ ngồi xuống, kéo kéo cà vạt, trêи mặt tức giận còn chưa nguôi, không nói gì.

Văn Khải An nhẹ nhàng cười: “Nếu thích, liền quang minh chính đại theo đuổi, hà tất phải xúc phạm người ta như vậy? Chọc giận cô ấy, đối với cậu có gì tốt?”

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: “Tôi thích cô ta? Tôi sẽ thích cái loại phụ nữ lả lơi ong bướm sớm ba chiều bốn ấy?”

“Nếu không thích, vậy những gì cậu làm lúc nãy, là cái gì?” Văn Khải An khoan thai mà nhìn anh, “Tôi còn chưa từng thấy cậu nói chuyện khó nghe như vậy, cũng chỉ là một cô gái, cậu làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là có bạn trai cô ấy ở đây, như thế là vì cái gì?”

“Vốn dĩ là sự thật, nói không chừng bạn trai cô ta vẫn còn không hay biết, tôi vạch trần cô ta thì có gì không đúng?”

“Mặc kệ sự thật là gì đó cũng là việc của họ, cậu có tự cách gì để quản?” Văn Khải An than nhẹ lắc lắc đầu, “Du Hạo Nam, cậu tốt nhất nên xem lại bộ dạng của mình đi, vẫn còn là cậu sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN