Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 62: Đối mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
312


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 62: Đối mặt


Edit: Tiểu Sa

Beta: Thỏ

Bởi vì lượng công việc nhiều, thời gian gấp gáp, bao gồm cả Thu Dật Bạch và Cao Hạ, mọi người trong đoàn làm phim mỗi ngày đều ăn cơm hộp ở phim trường.

Nhưng nhờ có Thu Dật Bạch làm chủ, mỗi ngày ba bữa cơm đều rất tốt, đồ ăn cực kỳ phong phú, còn có thêm các loại điểm tâm ngọt và đồ uống.

Hôm nay Tiểu Lâm có việc xin nghỉ nên người đưa bữa tối đến cho Tả Ninh là trợ lý Hàn Xuyên của Cao Hạ, trừ bỏ cơm hộp, cậu ta còn để thêm một hộp sữa bò.

Thu Dật Bạch vừa thấy liền lập tức nói: “Cô ấy không uống sữa bò, đổi cho cô ấy nước chanh.”

Tả Ninh dừng một chút rồi đột nhiên duỗi tay tiếp nhận: “Không sao, em muốn thử xem.”

Cắm ống hút nếm một ngụm, tuy không ngọt như đêm hôm đó nhưng hương vị tạm ổn, xác thực không hề đáng sợ như trong trí nhớ.

Cô không nhịn được cười nhạo, cũng không biết mấy năm nay đến tột cùng là đang sợ cái gì, mỗi lần nghe tới hai chữ ‘Sữa bò’ thì đều sinh ra cảm giác buồn nôn, nhưng kỳ thật, chẳng phải cũng chỉ vậy thôi sao?

“Đừng uống khi bụng đang rỗng, ăn cơm trước, sau khi ăn xong ít nhất một tiếng lại uống.”

Nghe Thu Dật Bạch dặn dò, Tả Ninh ngẩn người xong đột nhiên mở miệng nói: “Thu Dật Bạch, kỳ thật… Em và anh đều giống nhau.”

Thu Dật Bạch không hiểu lời cô nói, anh ngước mắt nhìn cô.

Tả Ninh cười cười: “Em cũng là một người khi gặp phải rắc rối thì chỉ biết trốn tránh theo bản năng, nhưng em càng kém hơn so với anh, anh chỉ do dự trước việc lớn, đó là chuyện bình thường, còn em, cho dù là một việc rất nhỏ nhặt, nhưng chỉ cần có thể trốn tránh thì em liền không muốn phải đối mặt, chẳng qua là em ngụy trang quen rồi, không chỉ lừa được người khác mà đôi khi còn tự lừa gạt chính bản thân mình.”

Thu Dật Bạch trầm mặc một chút: “Mấy ngày nay em… Làm sao vậy? Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Em uống say, anh thấy Văn Khải An đưa em về.”

Tả Ninh lắc đầu: “Cũng không có gì, mấy ngày nay, Tiền Nhã, Tần Miên Miên, Lạc Tiểu Đồng, còn có Văn Khải An, và cả anh, từ trêи thân mỗi người, em cảm nhận được chút gì đó không giống nhau.”

Nói đến đây, cô đột nhiên nghiêm túc nhìn Thu Dật Bạch: “Anh nói anh muốn nỗ lực làm một Thu Dật Bạch tốt nhất, em cảm thấy, em cũng nên nỗ lực, tiếp tục thử làm một Tả Ninh tốt nhất, đi đối mặt với những việc em vẫn luôn không dám đối mặt.”

Ăn xong cơm chiều, những người khác lại tiếp tục bận rộn công việc, Tả Ninh ngồi ở một bên mở WeChat, giao diện hiển thị lịch sử trò chuyện với Văn Khải An là 3 ngày trước.

Ngày hôm sau tối hôm say rượu, Văn Khải An liền thêm bạn tốt trêи WeChat với cô, gửi cho cô một cái bảng biểu, nói là anh lấy từ bác sĩ tâm lý, bảo cô thay đổi một chút suy nghĩ của bản thân, liệt kê những sự việc sợ hãi nhất ra, anh sẽ giúp cô khắc phục từng chút một.

Đêm hôm đó tuy rằng cô rất say nhưng xong việc nhiều ký ức vẫn rất rõ ràng, bao gồm cả khi hai người hôn nhau nồng nhiệt, cùng với những hành vi và những ngôn ngữ vượt rào mà cô nói hay làm ra.

Cô vừa thẹn vừa hối hận, nhưng khiến cho cô khó có thể quên được, vẫn là những lời mà Văn Khải An nói.

Sợ có ích lợi gì đâu? Nên tới thì cũng sẽ tới? Cô sở dĩ sợ hãi, sở dĩ lần lượt thất bại, chẳng qua cũng chỉ là luôn không có dũng khí đối mặt, lần lượt mãi chọn lựa trốn tránh.

Bảng biểu Văn Khải An gửi tới, nhiệm vụ dựa theo độ khó mà chia làm 5 hàng, mỗi hàng tự chia làm 5 nhiệm vụ, tổng cộng có 25 cái nhiệm vụ.

Tả Ninh nghĩ nghĩ, trực tiếp cầm di động, điền từ nhiệm vụ khó nhất trước, điền được 3 hàng, cô lại đột nhiên mỉm cười.

Ở hàng cuối cùng, cô điền theo thứ tự là: Trịnh Thành Hoa, Tả Thục Viện, thân thế, ảnh chụp lõa thể, gia đình.

Nếu so sánh với nội dung của 5 điều ở hàng cuối cùng này thì những hàng phía trước căn bản không tính là gì, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Giật giật ngón tay, cô xóa 3 hàng trước đó đi, chỉ lưu lại hàng 4 và hàng 5 tổng cộng có 10 nhiệm vụ.

Sau đó nhắn tin cho Văn Khải An : Tôi quyết định thử xem, chỉ có điều 15 nhiệm vụ đầu tiên tôi xóa rồi, trực tiếp bắt đầu từ nhiệm vụ thứ 16 đi.

Văn Khải An: Cô xác định?

Tả Ninh: Giống như việc uống sữa bò, so với những nhiệm vụ cấp địa ngục, nó quá nhỏ bé, không cần thiết phải lãng phí tinh lực.

Văn Khải An: Vậy nhiệm vụ thứ 16, cô cho bản thân bao nhiêu thời gian hoàn thành? Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc.

Tả Ninh rời khỏi WeChat, từ giao diện danh bạ tìm ra thông tin liên hệ của một người tên Hồ Duyệt Đình rồi bấm gửi tin nhắn: Không phải muốn gặp tôi sao, khi nào có thời gian?

Chưa đầy một phút đồng hồ, liền có hồi đáp: Tuỳ cô, mấy ngày nay tôi đều rảnh rỗi.

Tả Ninh đáp: 11 giờ tối nay, khách sạn Hoa Nghi, phòng 4212, tôi chờ cô.

Sau đó cô nhắn lại cho Văn Khải An: Trước 12 giờ đêm nay, tôi sẽ hoàn thành.

Văn Khải An: Được, nhiệm vụ thứ 16 của tôi cũng bắt đầu rồi, đêm nay cũng có thể hoàn thành.

Bởi vì diễn viên có kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần không có tình huống đột nhiên xảy ra thì tiến trình quay phim đều sẽ rất thuận lợi, mà đêm nay, chỉ tới 10 giờ đoàn làm phim đã kết thúc công việc.

Tả Ninh ngồi yên ở trêи sô pha, đôi tay túm góc áo, an tĩnh chờ đợi.

Lúc 11 giờ, người cần gặp cũng đã đến đúng giờ, người phụ nữ mặc một chiếc áo xám liền mũ, mang khẩu trang, che bản thân kín mít, chỉ có điều khi vào phòng thì liền bỏ khẩu trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ kiều diễm.

Tâm thần Tả Ninh vốn dĩ có chút không yên, thời khắc này khi nhìn thấy Hồ Duyệt Đình, cả người cô bình tĩnh, thấp giọng cười nói: “Làm đại minh tinh lại lén tới gặp tôi, thật đúng là ủy khuất cho chị.”

Hồ Duyệt Đình cũng cười, khóe miệng lại chua xót: “Ninh Ninh, chị không ngờ rằng, em sẽ bằng lòng gặp chị.”

“Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ thông suốt, sự việc cũng đã qua, sao phải bắt lấy không buông?” Tả Ninh cong lưng, lấy từ trong hành lý trêи mặt đất ra một cái hộp đỏ rượu rồi đưa cho Hồ Duyệt Đình: “Cái này, có lẽ chị muốn xem.”

Đôi tay run rẩy tiếp nhận cái hộp xong chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy thứ ở bên trong, trêи khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Duyệt Đình đã vương chút nước mắt: “Đây là…..”

Tả Ninh ngồi xuống ghế sô pha rồi hơi mỉm cười: “10 năm trước, anh trai tôi đã chuẩn bị chiếc nhẫn kim cương này để cầu hôn chị.”

Hồ Duyệt Đình gắt gao che miệng, không cho mình khóc ra tiếng, sau một hồi áp chế xuống mới nói: “Chị không biết… Chị không biết anh ấy sẽ….”

“Không biết anh ấy muốn cầu hôn chị sao?” Tả Ninh cười tự giễu: “Đời này của anh ấy, cũng chỉ yêu một người con gái là chị, đáng tiếc, còn chưa kịp cầu hôn thì công ty liền xảy ra sự cố, rơi vào tình thế nguy cấp, mà chị… Cũng bởi vì vậy mà dứt khoát rời khỏi anh ấy.”

Cả người Hồ Duyệt Đình ngồi bất động ở trêи ghế, khóc thút thít không tiếng động, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tả Ninh: “Thế nên, nhiều năm như vậy rồi em vẫn hận chị, dù cho lúc trước chị gọi rất nhiều lần cho em, nhưng em vẫn không muốn gặp chị, chị biết, chị đáng bị như vậy…..”

Tả Ninh lẩm bẩm nói: “Khi đó, tôi còn nhỏ, người nhà đối với tôi là tất cả, chị lại đối xử với anh trai tôi như vậy, làm anh ấy thương tâm, tôi thật sự đã nghĩ muốn giết chị. Chỉ có điều nhiều năm qua đi, tôi không muốn tiếp tục hận thù, lãng phí thời gian hận một người, kỳ thực rất mệt mỏi. Huống chi, đứng từ lập trường của chị mà nói, chị chẳng qua cũng chỉ đưa ra lựa chọn của bản thân mà thôi, không phải sao?”

Dứt lời, cô lại mở di động, gửi một tin nhắn cho Hồ Duyệt Đình: “Đây là địa chỉ mộ viên, không chỉ có anh trai của tôi ở đó mà cả gia đình tôi đều ở đó, chẳng phải chị vẫn luôn muốn đi thăm bọn họ sao? Đi đi, có lẽ bọn họ cũng muốn gặp cô, dù gì… Bọn họ cũng đã từng xem chị như người một nhà.”

“Vậy em… Em hiện tại còn có thể xem chị là người nhà sao?”

Tả Ninh dừng một chút rồi bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đã không còn người nhà, những người có huyết thống với tôi nhưng lại không chịu nhận tôi đều đang ở trong tù; người không có huyết thống với tôi nhưng vẫn đối xử tốt với tôi thì tất cả đều… Đã chết.”

Đón nhận ánh mắt thất vọng của Hồ Duyệt Đình, Tả Ninh lại chậm rãi nói: “Chẳng qua là, chúng ta có thể thử làm bạn bè. Dù sao, cũng coi như người quen nhiều năm, chúng ta còn cùng tưởng niệm chung một người.”

Hồ Duyệt Đình đi rồi, cả người Tả Ninh ngả lên sô pha, hai mắt nhìn lên trần nhà, qua hồi lâu cô đột nhiên thấp giọng cười xong lấy di động ra nhắn cho Văn Khải An: Nhiệm vụ hoàn thành, xác thật không khó như trong tưởng tượng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN