Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 74: Đã âm mưu từ lâu
Beta: Thỏ
Tả Ninh cho rằng Thu Dật Mặc sẽ bế cô trở lại giường bệnh, nhưng kết quả là anh lại bế cô đi thẳng ra hướng cửa phòng bệnh.
“Thu Dật Mặc, anh muốn làm gì?”
Tả Ninh kinh hoảng, rồi lại không thể không ôm cổ anh tránh để bị rơi xuống đất.
“Làm em.”
Lạnh lùng phun ra hai chữ, anh nhanh chóng kéo khăn tắm trêи người cô xuống lót ở trêи cửa ngăn tủ xong đặt cô trần trụi ngồi lên trêи khăn tắm, sau đó để cô dạng hai chân đối diện trước mặt anh.
Tư thế thẹn như vậy làm cô không thể chịu đựng nổi, cô muốn đi xuống dưới nhưng phần eo bị anh gắt gao giữ lại, cô căn bản không thể giãy giụa.
Người đàn ông trước mặt con ngươi thâm trầm, hạ thể anh đối diện với hoa huyệt của cô sớm đã sưng lên, cô rất rõ ràng điều đó báo hiệu cái gì.
Cô thậm chí còn biết mình không phản kháng được, cũng chuẩn bị sẵn tiếp nhận nhưng vì sao lại ôm cô tới đây?
Xuyên thấu qua ngăn tủ bên cửa phòng bệnh, cô có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện ở nơi xa hành lang, thanh âm bên trong chỉ sợ sẽ truyền ra ngoài, chẳng lẽ anh thích loại kϊƈɦ thích này?
Thời điểm cô còn nghi hoặc thì Thu Dật Mặc đã kéo khóa kéo quần xuống xong lấy côn thịt to lớn màu đỏ tím ra.
“A….” Ngăn tủ độ cao vừa vặn, anh chỉ hơi nhón lên một chút, quy đầu cực nóng có thể cọ xát huyệt khẩu ướt át của cô.
Thậm chí còn chưa làm gì, anh liền thấy rõ ràng có một dòng mật dịch từ trong hoa huyệt của cô chậm rãi chảy ra.
“Tôi còn chưa chạm vào em mà em liền chảy nhiều nước như vậy, rất muốn tôi ư?”
Anh cũng không bởi vì đứng ở cửa mà cố tình nhỏ giọng, lời xấu hổ như thế mà cũng nói ra được, xấu hổ đến mức trong mắt Tả Ninh đều bị phủ kín một tầng hơi nước.
“Chúng ta… Chúng ta đến trêи giường được không? Ở đây sẽ bị nghe thấy.”
“Như vậy em mới có thể càng hưng phấn, không phải sao? Đã quên lần trước ở trêи xe của tôi, em chính là nhìn thấy có người ở bên ngoài nên cái miệng nhỏ dưới hạ thân mới kẹp chặt tôi như vậy?”
Tả Ninh thật sự muốn khóc, người đàn ông này rốt cuộc làm sao có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra những lời bại hoại như thế?
Chỉ nhìn bề ngoài, Thu Dật Mặc ít nói nhất định là sẽ không nói ra lời cợt nhả người khác, ngược lại là Thu Dật Bạch thuộc loại hình phong lưu khẳng định ngoài miệng sẽ nói không ngớt lời, nhưng kết quả là người đàn ông trước mặt có thể trực tiếp biến Thu Dật Bạch thành Tiểu Bạch Thỏ thuần khiết, điều này thật sự tương phản quá lớn.
“A… Nhẹ một chút….” Tả Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì liền bị bàn tay to xoa nắn trêи đầu иɦũ ɦσα đánh gãy.
“Em vừa rồi thất thần là đang suy nghĩ cái gì? Nhớ đến người đàn ông khác?”
Thu Dật Mặc dùng tay trái xoa nắn đầu иɦũ ɦσα bên phải của cô, tay phải lại xoa lên âm hạch giữa hai chân cô, làm cho cô rêи rỉ liên tục sau đó anh mới khàn khàn nói: “Trong số mấy người đàn ông em ngủ cùng, kỹ thuật của ai tốt nhất? Có phải là tôi không?”
“Ưm… Đừng… Đừng ấn nơi đó… A….”
“Là tôi hay là Thu Dật Bạch? Hoặc là Cao Hạ? Du Hạo Nam cũng từng tới gặp em, hai người đã làm với nhau bao nhiêu lần? Là anh ta làm em thoải mái, hay là tôi làm em thoải mái?”
Nói dứt câu cuối cùng, anh đột nhiên dùng hai ngón tay cắm vào bên trong hoa huyệt ướt dầm dề xong thong thả đẩy mạnh vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ngón cái càng dùng sức ấn lên âm hạch.
“A… A ưm…” Cô đã sớm quên bọn họ đang ở cửa phòng, cái miệng nhỏ càng rêи rỉ lớn hơn: “Là anh… Là anh làm tôi… Thoải mái nhất…”
Đầu óc cô một mảnh hỗn độn, căn bản không thể hỏi anh vì sao đột nhiên lại nhắc đến nhiều người đàn ông như vậy, còn có cả Du Hạo Nam chưa cùng cô phát sinh quan hệ.
Thu Dật Mặc đã sớm nhẫn nhịn đến cực điểm, côn thịt nổi đầy gân xanh tràn ra không ít chất lỏng.
Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi khô khốc, tay trái đang xoa bóp trước ngực cô duỗi đến ngăn tủ lấy áo mưa ra rồi mang lên.
Lần đầu tiên anh ở trước mặt cô mang áo mưa, ba lần quan hệ lúc trước đều là đột nhiên phát sinh, mà lúc này áo mưa anh lấy từ trong ngăn tủ ra, rõ ràng là đã âm mưu từ lâu.
Thấy cô nhìn chằm chằm hạ thể mình, Thu Dật Mặc nhếch môi: “Lớn không? Có phải tôi lớn nhất, khiến cho em thoải mái nhất?”
Tả Ninh đỏ mặt quay đầu đi, anh lại đỡ côn thịt cực đại nhắm ngay huyệt khẩu, động eo một cái quy đầu liền đi vào hơn phân nửa.
“Ưm…” Tả Ninh theo bản năng nhích ʍôиɠ về phía trước, cô dùng đôi tay ôm lấy cổ anh: “Lại… Lại sâu thêm một chút….”
“Gấp gáp như vậy? Không chờ được sao?” Anh cười nhẹ một tiếng, đôi tay chế trụ ʍôиɠ cô, đột nhiên áp cô dính sát vào người anh, côn thịt có thể cắm vào hoàn toàn, chạm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“A… A ưm..” Tả Ninh còn chưa kịp thở dốc, anh đã nhanh chóng ra vào, mỗi lần cắm dường như đều rất dùng sức.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái… A…Chậm một chút… Đừng chạm vào nơi đó… Đừng chạm vào nơi đó…”
Cô càng nói như vậy, Thu Dật Mặc càng nhắm ngay điểm mẫn cảm của cô mà mãnh liệt thọc vào rút ra, kϊƈɦ thích đến mật dịch trong huyệt khẩu văng khắp nơi, tiếng giao hợp không dứt bên tai.
“A… Quá sâu… Nhẹ một chút… Không cần… A a… Thu… A nha… Tôi… A a… Tôi không chịu nổi… Ân a…”
“Em có thể chịu được, em thích tôi dùng sức làm em như vậy.” Mồ hôi men theo khuôn mặt lạnh lùng của anh chảy dọc xuống, áo sơmi vốn là bởi vì giúp cô tắm rửa mà ướt đẫm giờ phút này càng dính chặt ở trêи ngực anh, tạo ra một dáng vẻ gợi cảm.
“A a… Ưm….” Hốc mắt cô ướt át, trêи trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, Tả Ninh không nhịn được mà ngửa đầu ngâm nga, bầu ngực tuyết trắng phập phồng, anh nhìn đến đỏ cả hai mắt lên.
“Tại sao không mặc nội y tôi mua cho em?” Vừa rồi khi bước vào phòng tắm, nội y cùng quần áo mà anh thấy căn bản không phải là đồ anh mua.
“Còn chưa có giặt….”
“Em nên thử đồ trước….” Hai mắt anh nhìn chằm chằm bầu ngực tròn trịa đang không ngừng đong đưa trước mặt, thanh âm càng thêm nghẹn ngào: “Ngực em giống như bị xoa nắn đến càng lớn hơn, số đo cũ chưa chắc đã thích hợp.”
“A… Ưm… Được… Chờ lát nữa liền thử…” Khoái cảm cực độ đánh úp lại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, thanh âm kiều mị, làm người ta nghe xong xương cốt rã rời.
“Bảo bối, đầu иɦũ ɦσα ngứa sao? Có muốn tôi an ủi không?”
“Muốn….” Cô đã sớm bất chấp cảm giác thẹn thùng, giương cái miệng nhỏ đáng thương mà nhìn anh.
Nhận được đáp án vừa lòng, anh cúi đầu ngậm một bên ngực cô, dùng đầu lưỡi không ngừng ɭϊếʍ ʍút̼ đùa bỡn, tay còn lại đồng thời thâm nhập vào giữa hai chân cô rồi lần nữa ấn lên âm hạch mẫn cảm.
“A a… Thu Dật Mặc… A a a a….”
“Nhanh như vậy đã cao trào? Mẫn cảm đến thế sao? Em thích tôi làm em như vậy hả?”
Thấy bộ dáng cô phóng đãng dưới thân mình, Thu Dật Mặc không nhịn được mà nhìn về cửa phòng bên cạnh, trong mắt hiện lên vài tia đắc ý nồng đậm.
Nơi đó anh vẫn luôn để lại một khe hở, không chỉ âm thanh bên trong có thể truyền ra ngoài mà anh cũng có thể nhìn thấy bóng người ở bên ngoài.
Mà giờ phút này, Tả Ninh bởi vì cao trào mà thét chói tai, vừa vặn có một thân ảnh cao lớn từ cửa phòng bệnh dần dần đi xa.
Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, anh cũng có thể xác định, người này chính là người nhiều ngày qua đã xuất hiện bên cạnh Tả Ninh, cả người ăn mặc kín mít.
Du Hạo Nam nhận sai người nọ là Cao Hạ, bởi vì Du Hạo Nam và Cao Hạ không thân, lại theo bản năng cảm thấy Cao Hạ là đại minh tinh, ăn mặc như vậy cũng là bình thường.
Nhưng Thu Dật Mặc và Cao Hạ cùng nhau lớn lên, dáng người của người đàn ông này rất giống Cao Hạ nhưng tuyệt đối không phải là Cao Hạ.
Tuy Bạch Tấn không tra được tư liệu kỹ càng tỉ mỉ nhưng cũng đã nói cho Thu Dật Mặc biết một tin tức: Phương Kinh Luân đã về nước được nửa tháng.
Hay thật! Cái gì mà em trai chưa về nước? Cái gì mà thuận tiện một ngày mang 3 bữa cơm? Những trò vặt mà chị em nhà họ Phương làm đó, không khỏi đánh giá thấp anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!