Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 76: Văn phòng
Beta: Ami
Sau 8 ngày nằm ở bệnh viện, Tả Ninh cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Dù cho nơi này rất đầy đủ tiện nghi nhưng mỗi ngày đều ở đây đợi chờ, chung quy cũng sẽ rất chán. Cho nên thời điểm ngày thứ ba nằm viện, cô liền tỏ vẻ muốn về nhà dưỡng thương.
Phương Dĩ Nhu thì không có ý kiến, bảo Tả Ninh tự mình quyết định, nhưng đáng tiếc Thu Dật Mặc lại không chịu, nói là sợ cô trở lại phim trường không cẩn thận sẽ lại bị thương.
Lúc ấy Tả Ninh còn tin lời của anh, cho rằng người đàn ông lạnh như băng kia thực sự có chút quan tâm cô, thẳng đến vài hôm sau cô mới biết được, cái tên biến thái kia chẳng qua là vì tiện nghi mỗi ngày cùng cô lên giường thôi.
Bệnh viện này rất gần công ty của anh, Tả Ninh muốn chạy cũng không chạy được, tùy thời điểm khi nào anh muốn thì liền có thể đến bắt nạt cô.
Ở bệnh viện phóng đãng mấy ngày, Tả Ninh cũng nghĩ thông suốt, nếu không kháng cự được, thì cứ tùy anh đi thôi.
Dù sao cô cùng Thu Dật Bạch chia tay cũng bởi vì quan hệ với Thu Dật Mặc, bây giờ càng đi càng xa, hiện tại cô độc thân, coi anh như bạn giường có kỹ thuật không tồi lại còn đẹp trai.
Tư tưởng này chính là Thu Đồng Tâm dạy cho cô nhưng cô cũng cảm thấy không có vấn đề, đã đến nước này, còn ra vẻ làm cái gì?
Trước đó sống thống khổ nhiều năm như vậy, hiện tại cô độc một mình, hà cớ gì phải dùng tư tưởng cổ hủ để trói buộc bản thân?
Chuyện tương lai, không cần băn khoăn nhiều như vậy, dù sao mặc kệ cô có sợ hay không, cái gì nên tới cũng sẽ tới, lo lắng quá nhiều sẽ chỉ tự làm mình mệt mỏi.
Dùng lời của Thu Đồng Tâm mà nói, Tả Ninh chính là bị cô ấy dạy hư nhưng Tả Ninh cảm thấy, cô ấy tìm được những thứ làm cho cuộc sống của bản thân trở nên tự tại, vui vẻ.
Tới đón cô xuất viện, vẫn là Thu Dật Mặc.
Chân phải của cô còn phải bọc thuốc nhưng đã có thể tự đi dưới đất, chỉ là phải cẩn thận một chút.
Mấy ngày trước Thu Dật Mặc mua cho cô vài đôi giày đế bằng, chỉ có điều cũng không sử dụng được, bởi vì Phương Dĩ Nhu cho cô mang một đôi giày thẳng đặc biệt dùng cho mắt cá chân.
Giày này không chỉ có thể dùng lúc chân bị thương, về sau cũng có thể thường xuyên mang, khớp xương mắt cá chân của cô kỳ thật có vấn đề. Phương Dĩ Nhu nói, nếu dùng vật lý trị liệu không được thì lần sau sẽ phải phẫu thuật.
Giày nhìn qua có chút vụng về nhưng mang vào ngược lại rất thoải mái, hơn nữa vẻ ngoài cũng giống giày thể thao có thể phối hợp với quần áo khác.
“Tôi có thể tự đi…. Ơ kìa Thu Dật Mặc….”
Thu Dật Mặc hoàn toàn không để ý cô phản kháng, anh cường thế bế cô lên, một lần nữa trước mặt đông đảo người ở bệnh viện, vững vàng bế cô vào trong xe.
Tài xế cùng Tiểu Lâm đi theo phía sau anh giúp Tả Ninh xách đồ, trường hợp này cũng bình thường nhưng thật ra lại lãng mạn làm cho người khác hâm mộ, sảnh lớn của bệnh viện có mấy y tá đều nhịn không được mà bàn luận lên.
“Trời ơi! Quả thực giống như trong phim điện ảnh, vừa đẹp trai vừa ôn nhu săn sóc, hơn nữa xe của anh ta thật sự rất đắt tiền….”
“Cô gái kia cũng hạnh phúc quá đi, thật hâm mộ….”
Phương Kinh Luân ẩn trong đám người yên lặng nhìn bóng Tả Ninh dần đi xa, biểu tình phức tạp, ánh mắt cũng có chút ảm đạm.
Tiểu Lâm không có lên xe, mà là nghe Thu Dật Mặc phân phó, trực tiếp ngồi xe khác trở về khách sạn, dù sao hôm nay cô ấy là bị gọi tới giúp Tả Ninh dọn dẹp đồ đạc.
Hơn nữa, cô ấy gần đây đã chịu kϊƈɦ thích quá lớn —— Tả Ninh không chỉ có quan hệ không đơn giản với Du Hạo Nam, cư nhiên còn cùng anh trai của bạn trai cũ có quan hệ, với người có tâm tư đơn thuần như cô ấy thì thật sự nên đi một mình trở về.
Từ lúc Tiểu Lâm không lên xe, Tả Ninh mới phát hiện không thích hợp: “Chúng ta đi đâu? Không phải cùng Tiểu Lâm trở về khách sạn sao?”
“Đến công ty, tôi còn có chuyện quan trọng chưa làm, em đi cùng tôi.”
Nghĩ tới mấy ngày nay Thu Dật Mặc thường xuyên chạy đến bệnh viện thăm cô khẳng định chậm trễ không ít công việc, Tả Ninh cũng không nói gì, ngoan ngoãn theo anh đến văn phòng.
Ai ngờ cô vừa đi vào, Thu Dật Mặc lại đột nhiên khóa trái cửa, dùng đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn cô: “Thử làm ở văn phòng xem thế nào?”
“Anh….” Tả Ninh nghe xong thực muốn thổ huyết, việc quan trọng mà anh vừa nói chính là cái này? Làm cô còn lo lắng anh có thể bởi vì cô mà chậm trễ công việc, khiến công ty tổn thất.
“Căn phòng này ngày mai sẽ là của Thu Đồng Tâm.” Thu Dật Mặc nới lỏng cà vạt xong vươn tay cởi áo khoác tây trang: “Nhưng tôi còn chưa làm em ở đây.”
“Thu…. Thu Dật Mặc, tất cả thư ký của anh còn ở bên ngoài.”
Tả Ninh còn muốn tiếp tục lùi lại thì liền bị anh túm vào trong lòng ngực: “Cho nên, em muốn kêu thì nhỏ tiếng một chút, nếu bị bọn họ nghe được, người đỏ mặt không phải là tôi.”
Động tác của anh lưu loát, chỉ một lát sau, trêи người Tả Ninh chỉ còn lại một bộ nội y màu đen.
Nhìn đầu ti trước ngực lộ ra cách lớp nội y mỏng, Thu Dật Mặc vừa lòng mà nhướng mày: “Thực nghe lời.”
Tả Ninh biết ý của anh chính là cô ngoan ngoãn mặc nội y của anh mua, trong nháy mắt cô thẹn đến mức muốn chui xuống đất: “Bởi vì tôi… Đồ của tôi đem giặt còn chưa có khô…. A….”
Đôi tay của anh gắt gao ôm eo cô, cúi đầu cách lớp nội y ngậm một bên đầu ti vào mà day day, vừa đau vừa kϊƈɦ thích làm Tả Ninh ngược lại thở ra một hơi lạnh.
Bởi vì kỳ sinh lý sắp tới nên thân thể của cô rất mẫn cảm, chỉ bị anh hút cắn hai cái, hạ thể liền có cảm giác hư không, đồng thời chất lỏng dính nhớp từ trong hoa huyệt chậm rãi chảy ra.
Tả Ninh khó chịu cọ cọ hai chân một chút, Thu Dật Mặc lập tức cảm nhận được sự khác thường của cô, anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra rồi sau đó duỗi một tay đến hoa huyệt, cách lớp qυầи ɭót vỗ về chơi đùa cánh hoa mềm mại.
“Đừng….” Tả Ninh hơi thở gấp gáp, thanh âm kiều mị: “Cởi ra đã, bằng không…. Làm dơ….. Chút nữa sẽ không thể mặc….”
Thu Dật Mặc ngẩng đầu hôn lên môi cô xong nhẹ nhàng nâng ʍôиɠ cô lên, để cô dựa vào bàn làm việc, lúc này mới vội vàng kéo xuống qυầи ɭót của cô xuống.
“Biết không? Lần trước gọi em tới văn phòng, chính là muốn làm em như vậy.” Anh hô hấp dồn dập, thanh âm hơi khàn, chỉ có biểu tình trêи mặt vẫn lạnh nhạt nghiêm túc.
Gương mặt của Tả Ninh càng thêm hồng nhuận, đôi mắt ngập nước ẩn chứa ɖu͙ƈ vọng: “Anh đừng nói nữa, bên ngoài có người…..”
“Như vậy mới kϊƈɦ thích.” Anh phả hơi nóng ở bên tai cô, đôi tay không ngừng vuốt ve hai bầu ngực tuyết trắng: “Em thích tôi làm như vậy, đúng không?”
Khoái cảm trước ngực truyền đến toàn thân, Tả Ninh cắn môi không dám rêи rỉ, đôi tay nắm chặt lấy áo sơmi của anh, cô theo bản năng mà đứng thẳng dựa sát vào người anh.
Thu Dật Mặc cười trầm thấp một tiếng: “Đừng nóng vội, trước tiên giúp tôi cởi ra.”
Tiếng nói vừa dứt, anh lại cúi đầu, ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα của cô rồi tận tình ɭϊếʍ mút, thậm chí còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn mút lôi kéo.
“A… Thu Dật Mặc…..” Tả Ninh không nhịn được mà yêu kiều rêи rỉ ra tiếng nhưng lại sợ người bên ngoài nghe thấy nên vẫn nỗ lực khắc chế.
Thấy bộ dáng đáng thương của cô, trong mắt Thu Dật Mặc hiện lên ý cười, nhưng vẫn không nói cho cô biết hiệu quả cách âm của văn phòng rất tốt, dù cô có kêu lớn tiếng thì người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!