Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 8: Trời xui đất khiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
626


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 8: Trời xui đất khiến


Edit: Miu

Beta: Va

Thời điểm cửa thang máy sắp đóng lại đột nhiên một người đàn ông ồn ào vọt tới, thấy rõ bên trong là anh em hai người, hắn khoa trương la lên một tiếng: “Nha! Hai vị Thu thiếu đêm hôm khuya khoắc chạy đến khách sạn thuê phòng, chuẩn bị chơi 3P sao?”

Thu Dật Mặc không để ý, Thu Dật Bạch thì hung hăng liếc anh một cái: “Sao cậu lại ở đây?”

Người đàn ông nhúng vai: “Còn không phải cái vị đại minh tinh của các người uống say phát điên, nói cái gì mà hương vị tiểu xử nữ tôi đưa đến không tồi, bảo tôi để lại cho cậu ta không được để người khác chạm vào. Thật ngớ ngẩn, các người nói xem có phải cậu ta đã gặp quỷ rồi hay không? Người đưa đến cho cậu ta tôi đều đã thử qua, cậu ta cư nhiên lại nói chuyện vô lý. Khẳng định là đã bị trúng cồn độc hay là bị quỷ đè rồi.”

Lời này của anh vừa nói ra, anh em Thu gia cùng Tả Ninh đều sửng sốt.

Thu Dật Bạch quay đầu nhìn vết hôn trêи cổ Tả Ninh: “Cô đêm nay…Đêm nay có phải… Cô đã cùng với Cao Hạ không?”

Tả Ninh lại gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông tóc quăn kia: “Anh tên gì? Anh mang họ Bạch sao? Là người đưa phụ nữ đến?

Người đàn ông gật đầu: “Bạch Tấn, làm sao vậy người đẹp?”

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Thu Dật Bạch không nhịn được đánh một quyền lên mặt Bạch Tấn, anh mắng trong cơn giận dữ: “Mẹ nó! Cậu đưa phụ nữ gì đến cho Cao Hạ? Mà lại đưa vào khách sạn của tôi?”

Bạch Tấn bị anh đánh cho ngớ người, cũng mang một bụng lửa giận: “Anh phát điên cái gì? Cậu ta ở khách sạn này thì tôi đương nhiên phải đưa đến đây rồi!”

Nếu không phải Thu Dật Mặc ngăn cản, sợ là hai đã lao vào đánh nhau.

Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, Tả Ninh đột nhiên cười ra tiếng.

Thu Dật Bạch thấy cô cười như vậy sợ đến có chút e ngại, khẩn trương nói: “Tả Ninh, cô nghe tôi nói, chuyện đêm nay… Chuyện đêm nay…. Tôi không biết đã xảy ra cái gì, nhưng tôi nhất định sẽ điều tra rõ.”

Thang máy ngừng ở tầng 42, Thu Dật Bạch kéo tay Tả Ninh ra ngoài, hỏi: “Cao Hạ ở phòng nào?”

Bạch Tấn vừa dùng khăn tay lau vết máu bên khoé miệng, vừa tức giận nói: “4201.”

Căn phòng cách thang máy không xa, Thu Dật Bạch đi nhanh đến liền nhấc chân đá vào cửa phòng: “Cao Hạ! Tên khốn này mau mở cửa cho tôi!”

Đá vài cái cửa phòng liền mở ra, mùi rượu nồng nặc đánh úp lại, Cao Hạ lung lay đứng cạnh cửa, ngơ ngát nhìn người bên ngoài: “Sạo lại đến đông đủ vậy?”

“Tới xem chuyện tốt mà cậu làm!” Thu Dật Bạch một tay đẩy anh ra đi thẳng vào phòng, đập vào mắt anh chính là vệt máu nhỏ chói mắt trêи giường lớn màu trắng, xung quanh tràn đầy dấu vết ɖâʍ mỹ, mà dưới chân anh đúng là có chiếc qυầи ɭót ren bị xé rách.

Cao Hạ vẫn còn chưa tỉnh, xoa xoa đầu tóc rối tung, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Thu Dật Bạch liền túm lấy cổ áo của Cao Hạ, chỉ vào Tả Ninh nói: “Mẹ nó! Cậu nhìn cho rõ đây chính là biên kịch bộ phim kế tiếp của cậu, chứ không phải phụ nữ được đưa tới để cậu tuỳ tiện ngồi lên! Mẹ nó! Cậu uống say rồi làm ra chuyện gì rồi?”

Cả người Cao Hạ run lên, con ngươi mờ mịt dần dần sáng lên chuyển tầm mắt về phía Tả Ninh, sau đó liền mở miệng nói: “Là cô ấy đi vào phòng của tôi, tôi làm sao biết được…?”

Thu Dật Bạch ngẩn người, nghi hoặc mà xoay người lại: “Cô…Cô sao lại…”

Tả Ninh cười lạnh một tiếng: “Sao tôi lại không biết xấu hổ tự mình đưa tới cửa? Chính trợ lý của anh đến đưa thẻ phòng cho tôi , anh nói chuẩn bị quà cho tôi, quà của anh, là cái này sao? Mẹ nó! Tôi đún thật là ngu, vậy mà cũng tin lời anh nói.”

“Tôi đưa chìa khoá phòng tôi cho cô, 4211, chính là căn phòng sát vách phòng cô!” Thu Dật Bạch ảo não kéo tay Tả Ninh, “Cô đi theo tôi.”

Lướt qua hành lang gấp khúc liền tới căn phòng số 4211, Thu Dật Bạch lấy chìa khóa ra mở cửa phòng. Trong phòng lập tức tràn ngập mùi hương của hoa tươi, mà nhìn cách bài trí bên trong xong, Tả Ninh không biết nên khóc hay nên cười.

Căn phòng xa hoa như vậy lại phủ đầy hoa tươi, ở trêи bàn bày trí một cái bánh kem tinh xảo, trêи đó còn viết: “Tả Ninh, sinh nhật vui vẻ!” Mà bên cạnh chiếc bánh kem chất đầy những hộp quà.

Thu Dật Bạch chỉ vào trong phòng, ôn nhu nói: “Thời gian không đủ chỉ có thể chuẩn bị như vậy, vốn dĩ tôi định sau khi xong việc sẽ mau chóng về, ăn sinh nhật cùng cô. Chỉ sợ không kịp trở về, nên bảo trợ lý đến đưa chìa khoá cho cô, ít nhất cô sẽ thấy được thành ý của tôi, không ngờ…”

Vô lực mà thở dài một tiếng, Tả Ninh lẩm bẩm: ” Chìa khóa cô ấy đưa, chính của phòng 4201.”

“Hỏi trợ lý của cậu xem rốt cuộc sao lại thành ra thế này?” Bạch Tấn liếc Thu Dật Bạch một cái rồi lấy di động ra gọi cho người của mình, Thu Dật Bạch cũng lấy điện thoại ra gọi, bên kia vừa nhấc máy, Thu Dật Bạch lập tức chửi ầm lên: “Lưu San! Mẹ nó! Sao lại thành ra thế này? Tôi đưa cho cô chìa khóa phòng 4211, cô lại đưa người đi đâu vậy? tại sao lại biến thành 4201? Mẹ nó! Hôm nay cô mà không nói rõ ràng cho tôi, lão tử cho cô sống không yên ở cái thành phố này.”

Bên kia giống như đã giải thích rất lâu, Thu Dật Bạch chửi nhỏ hai tiếng, vẻ mặt phẫn nộ liền gác điện thoại.

Bạch Tấn cũng từ ngoài ban công trở vào, vẻ mặt xấu hổ nói: “Cô ta nói, ở căn phòng kia đợi hồi lâu không thấy người đã tự trở về. Còn về cái kia…. Khi vào phòng, cô ta thấy nhiều quà cùng bánh kem như vậy, nhưng không phải tên mình nên không dám động vào.”

“Mẹ Nó!” Thu Dật Bạch vò đầu bức tóc đi loanh quanh, “Lưu San nói, cô ta ở thang máy đụng phải một cô gái, cùng lúc cả hai chiếc chìa khóa rơi xuống, cô ta lại không nhìn kỹ. Mẹ nó, ngày mai lão tử liền đuổi việc cô ta! Không, phải làm cho cả nhà cô ta không được yên ổn!”

“Loại sơ ý này cũng phải bị trừng phạt, nhưng vấn đề hiện tại là…” Thu Dật Mặc ngồi trêи ghế sô pha ngẩng đầu nhìn Tả Ninh, “Chuyện này nên xử trí thế nào?”

Cả ba người đàn ông còn lại trong phòng  đều đồng loạt nhìn Tả Ninh.

Thu Dật Mặc bình thản không có biểu tình gì, Thu Dật Bạch lại ảo não tự trách, Cao Hạ thì hoảng loạn có chút áy náy, Bạch Tấn cũng diễn theo bọn họ.

Tả Ninh cười tự giễu, ngẩng đầu nhìn Thu Dật Bạch: “Không phải muốn biết tôi đi đâu sao? Tôi đến đồn cảnh sát.”

Đừng quên vote và cmt nha >

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN