Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 94: Đại mạo hiểm (1)
Beta: Cá Muối + Su
Bây giờ Văn Khải An đang ở cùng mọi người, ngoại trừ Tả Ninh, anh là người duy nhất vẫn không đụng đến rượu.
Anh từ chối những lời mời rượu của các cô gái trong đoàn làm phim, lấy lý do còn phải lái xe đưa Văn Niệm Tình về nhà, nhưng thật ra anh vẫn luôn không thích uống rượu, và càng không thể uống rượu.
Ngồi yên tĩnh ở trong đám người, nhìn mọi người càng uống càng say, càng chơi càng hăng, anh cảm thấy bản thân lạc lõng, thậm chí đáy lòng còn có chút bài xích bầu không khí như thế này.
Từ trước đến nay anh thích yên tĩnh, đây là hoạt động mà trước giờ anh đều không muốn tham gia, bây giờ tuy nói là vì em gái, nhưng chỉ có trong lòng anh biết rõ, đến tột cùng vì sao anh lại đi theo Văn Niệm Tình tới đoàn làm phim và ngồi cùng những người vốn không cùng một thế giới với anh.
Khi Tả Ninh đứng dậy đi ra ngoài anh đã nhìn thấy. Trêи thực tế, cả một đêm lực chú ý của anh đều chỉ tập trung trêи một mình cô, nếu muốn không phát hiện cũng khó.
Anh vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là đi toilet, hơn nữa cô không uống rượu, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng thời gian từng phút từng giây trôi qua, coi vẫn luôn không trở về, anh có chút lo lắng cho nên giả vờ nhận điện thoại mà đi tới toilet, sau đó đột nhiên không kịp đề phòng mà nghe được những âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập kia.
Từ trước tới nay anh cũng không phải người có nhu cầu tình ɖu͙ƈ cao, thậm chí sống gần 30 năm, anh cũng chưa từng cảm thấy phụ nữ sẽ là một phần không thể thiếu được trong cuộc sống, kể cả ngày thường có nhu cầu sinh lý nhưng số lần anh tự giải quyết cũng ít đến đáng sợ.
Thế mà hôm nay đứng ở cửa toilet, nhìn qua anh vẫn văn nhã lạnh nhạt như cũ, nhưng thân thể cùng nội tâm lại không thể khống chế được mà trào ra một cỗ ɖu͙ƈ vọng mạnh mẽ.
Nghe người phụ nữ rêи rỉ kiều mị, trước mắt anh lại một lần nữa hiện ra dáng vẻ mê người của Tả Ninh khi say rượu lần trước. Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng kia, ánh mắt mê ly, đặc biệt là cánh môi kiều diễm ướt át của cô, anh còn từng được tinh tế nhấm nháp nó, thật ngọt, cũng thật làm cho người ta hoài niệm.
Trong đầu anh luôn suy nghĩ trong vô thức, người đàn ông bên trong, giờ phút này có phải cũng đang ngậm lấy cánh môi cô dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ hay không, có phải cũng đang say mê hương vị ngọt lành của cô hay không, mà người phụ nữ đang phát ra tiếng rêи rỉ yêu kiều như mèo kêu, có phải cả người đã trần trụi mà ghé vào trước mặt người đàn ông khác hay không.
Chỉ cần tưởng tượng, anh đã cảm thấy toàn thân trêи dưới có biết bao nhiêu chỗ giống như đang muốn nổ tung, trong thân thể có cổ ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt ập đến, trong lòng anh không biết làm sao lại xuất hiện cảm giác chua xót cùng đau đớn.
Nắm chặt tay thành quyền, anh đột nhiên xoay người rời đi, ném tất cả những âm thanh khiến tinh thần anh không yên lại ở phía sau.
Toilet bên cạnh có vài phòng trống, anh vọt vào khóa trái cửa, chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất, chậm rãi làm lạnh thân thể khô nóng cùng ɖu͙ƈ vọng bừng bừng phấn chấn của mình, chỉ là những cảm giác kì lạ trong lòng vẫn luôn không thể vứt đi được.
Anh nghĩ, bản thân hẳn là bệnh không nhẹ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng ban đầu của anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chờ đến khi cả người cũng đã bắt đầu lạnh lẽo, anh mới đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đại sảnh vẫn là bầu không khí hỗn loạn như cũ, mùi rượu hòa lẫn vào với nhau, khiến anh vô cùng không thoải mái.
Liếc mắt nhìn vị trí của Tả Ninh và Thu Dật Bạch, vẫn trống không, anh không khỏi cười khổ một tiếng, sao có thể nhanh như vậy đã trở về chứ?
Nhìn qua mấy người chưa say đang ở trêи bàn dùng sấp bài cùng với ống thẻ chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, trước đó anh vẫn luôn không tham dự, bây giờ tinh thần không tập trung, cho đến khi một xấp bài nhỏ bị đưa đến trước mặt, anh mới mơ màng hồ đồ mà cầm lên, ở trước mặt mọi người vừa mở ra liền nhìn thấy, vừa vặn là Đại vương.
Mọi người cười vang một trận, tất cả đều tập trung ánh mắt lên người anh, Văn Niệm Tình cũng lớn tiếng ồn ào nói với anh trai của mình: “Anh muốn nói lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
Bình thường Văn Khải An không ít lần bị bạn bè gọi là “Đồ cổ”, thật sự chưa bao giờ chơi những trò chơi nghe nhiều đã thuộc này, nhưng ít nhiều anh cũng biết quy tắc, nghĩ có nhiều người ở đây như vậy, hẳn là không đến mức quá đáng sợ, cho nên tùy ý trả lời: “Đại mạo hiểm đi.”
“Được, đại mạo hiểm!” Một cô gái kϊƈɦ động ôm một cái ống thẻ đi đến trước mặt anh: “Chọn một cái đi, trong này tất cả đều là hành động đại mạo hiểm, nhưng chọn rồi thì không được từ chối đó, chúng ta chơi không có quy tắc trừng phạt, ngoại trừ làm theo, anh cũng không có lựa chọn nào khác.”
Nhìn ống thẻ vốn dĩ có chừng 5-60 thẻ tre bên trong, bây giờ chỉ còn lại 7 – 8 cái, lại nhìn nụ cười giảo hoạt trêи mặt cô gái và dáng vẻ mấy cô gái xung quanh nháy mắt với nhau, Văn Khải An lập tức hiểu ra điều gì đó.
Hơn nữa không chỉ một mình anh hiểu mà chỉ sợ ở đây ngoại trừ em gái không tim không phổi của anh vẫn còn đang ồn ào hùa theo thì trong lòng tất cả những người khác đều biết rõ, nhưng trong lòng mọi người ngầm hiểu mà không nói ra, anh cũng không thể chọc phá, càng không thể đột ngột từ bỏ trò chơi.
Trong khi anh do dự duỗi tay tới ống thẻ, Tả Ninh đã đẩy cửa đi vào. Trêи mặt cô vẫn còn chút ửng hồng chưa rút đi, cánh môi hơi sưng, dáng vẻ này đừng nói anh là người chính tai nghe được những âm thanh đó, chỉ sợ là những người khác trong đoàn phim cũng rất dễ dàng đoán được cô vừa nãy đã làm cái gì.
Thu Đồng Tâm túm lấy Tả Ninh, một bộ biểu tình “Em hiểu” mờ ám nhìn Tả Ninh rồi thấp giọng nói ở bên tai cô: “Thế nào? Yêu đương vụng trộm rất kϊƈɦ thích đúng không? Nối lại tình xưa với anh hai của em rồi hả?”
Tả Ninh tự cho là che dấu rất khá lập tức luống cuống, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cô ấy, ngược lại chọc cho Thu Đồng Tâm lại cười khẽ một trận: “Tiểu Bạch nhà của chúng ta thật có tiền đồ mà, như vậy cũng có thể tro tàn lại cháy, xem như em phục rồi.”
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tả Ninh, động tác của Văn Khải An hơi tạm dừng, cuối cùng vững vàng cầm lấy một thẻ tre rút ra, sau khi thấy rõ chữ ghi trêи mặt thẻ, mấy cô gái vẫn luôn chờ đợi ở bên cạnh lập tức được như ý muốn mà cười nhẹ ra tiếng, vững vàng đọc lên.
Cùng một người khác giới có mặt tại đây hôn sâu 3 phút.
Chữ trêи thẻ tre là được viết tay, phỏng chừng là vừa rồi mới được thêm vào.
Văn Khải An càng thêm rõ ràng tâm tư của mấy cô gái này. Ở đây ngoại trừ các cô ấy thì cũng chỉ có 3 người khác giới khác là: Văn Niệm Tình, Thu Đồng Tâm và Tả Ninh.
Văn Niệm Tình là em gái anh, Thu Đồng Tâm vẫn luôn cùng tiểu thịt tươi diễn nam số 2 Đồng Ninh kia tình chàng ý thϊế͙p͙, mà Tả Ninh vừa rồi không ở đây, dù cho bây giờ đã trở lại, nhưng mọi người cũng đoán được vừa rồi cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau, Văn Khải An đương nhiên cũng sẽ không có khả năng chọn cô.
Tiếng cười vẫn vang lên như cũ, không chỉ có mấy cô gái đầy ý chờ mong, ngay cả các nhân viên công tác nam khác cũng mang dáng vẻ xem kịch vui nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìn xem người đàn ông vẫn luôn lạnh lẽo không chút khách khí mà cự tuyệt đám con gái mời rượu này sẽ đánh vỡ nguyên tắc.
“Anh ấy đẹp trai như vậy, em cũng động tâm, khó trách đám tiểu yêu tinh kia muốn biến đổi cách thức quyến rũ anh ấy, hay là em hi sinh bản thân một chút, giúp……” Lời của Thu Đồng Tâm còn chưa dứt thì đã bị Đồng Ninh ở bên cạnh gắt gao túm chặt cánh tay, liều mạng mà dán lên người cô ấy.
Đón nhận đủ loại ánh mắt của đám người, Văn Khải An cầm cái thẻ đứng lên rồi đi thẳng đến trước mặt Tả Ninh, sau đó khẽ mỉm cười và mở miệng nói: “Tả Ninh, ở chỗ này tôi thân với cô nhất, cô có thể giúp tôi không?”
Tả Ninh còn chưa kịp phản ứng với chuỗi sự việc hoang đường vừa rồi, toàn bộ đầu óc đều ngơ ngẩn, nhìn thấy Văn Khải An đi tới trước mặt mình, cô cũng theo bản năng mà đứng lên, nhưng chưa kịp nói cái gì thì cánh môi đã bị anh cúi người ngậm lấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!