Có lẽ nàng hiểu suy nghĩ của Tần Thư Hoài. Hầu hết thời gian Tần Thư Hoài cũng giống Bạch Chỉ, đều là một người cực kỳ lý trí. Tần Thư Hoài có thể chấp nhận việc Khương Y chết đi sống lại, bởi vì thi thể của Khương Y bị người ta đánh cắp, có thể Khương Y giả vờ chết. Nhưng mà Tần Bồng chết ở trong vòng tay hắn, hắn nhìn quan tài của nàng đóng lại, nhìn nàng bị chôn ở hoàng thổ, không có khả năng sống sót.
Sau khi Tần Bồng suy nghĩ cẩn thận, nàng nghiêng đầu, cười nói: “Lời này của Nhiếp Chính Vương là sao?”
Ánh mắt của Tần Thư Hoài đầy trào phúng: “Ta giết cả nhà Khương thị ngươi, ngươi không hận sao?”
“Vương gia.” Tần Bồng cong khóe môi: “Có lẽ ngài nhận nhầm người rồi.”
“Vốn tưởng rằng người mạnh nhất trong Khương gia là phụ thân của ngươi, nhưng không ngờ lại là Khương tiểu thư. Nếu sớm biết Khương tiểu thư thần thông quảng đại như thế, lẽ ra Tần mỗ không nên ngay ngày thành thân đã đưa tiểu thư đến hậu viện mà nên tiếp xúc, bái phỏng nhiều hơn mới phải.”
Tần Bồng có chút bất đắc dĩ, nàng thở dài: “Khương tiểu thư mà ngươi nói rốt cuộc là ai? Rất giống ta sao?”
“Khương Y.” Tần Thư Hoài hạ giọng: “Ngươi còn muốn giả bộ với ta sao?”
“Ồ.” Tần Bồng gật đầu: “Ngài đang nói về thê tử thứ hai tên Khương thị sao, có liên quan gì đến ta à?”
Tần Thư Hoài không nói, trong lòng hắn biết bây giờ hắn không moi được gì từ trong miệng Tần Bồng, nhưng mà phản ứng của Tần Bồng rất kín kẽ, hắn không thể đoán được nàng có phải là Khương Y hay không. Vốn dĩ hắn muốn nói ra để dọa Tần Bồng, nhưng chưa từng nghĩ nàng có tố chất tâm lý tốt như vậy.
Về phần Tần Bồng, đương nhiên tố chất tâm lý của nàng rất tốt, dù sao thì nàng biết Khương Y thật sự đã chết.
Trừ khi ngày nào đó Tần Thư Hoài bắt đầu tin quỷ, nếu không cả đời hắn sẽ không bao giờ nghĩ ra sự thật.
Tần Thư Hoài lẳng lặng đối diện với Tần Bồng, một lát sau, Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: “Ngươi đi đi, về sau không cần đến nữa.”
Tần Bồng gật đầu, cũng không ở lâu, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai trở về triều đình, Tần Thư Hoài lại đổi mão của mình, không khác biệt với thường ngày. Hai người tôn trọng nhau như khách, trên triều hoà thuận vui vẻ.
Mà dân gian có một vụ án.
Vụ án này cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là việc một tú tài giết thê tử của mình để lấy một quý nữ cao môn, nói dối mình không có thê tử, nhưng lại bị nhi tử của mình cáo với công đường.
Vụ án này không có gì lạ, mười mấy năm trôi qua, bây giờ tú tài đang có địa vị cao ở Dương Châu, con của ông ta cáo lên Tuyên Kinh, lúc này mới gây nên chấn động.
Dân gian nghị luận sôi nổi, các tuồng gánh đều tung ra các loại thoại bản, chuyện này rất nhanh được tiên sinh đọc sách cải biên thành câu chuyện, lưu truyền rộng rãi.
Trong câu chuyện, vị tú tài không biết xấu hổ, âm ngoan độc ác này nghĩ mọi cách đưa vợ cả vào chỗ chết, khiến cho dân chúng cả nước phẫn nộ.
Hiện giờ vị quan lớn này đã đóng cửa không ra ngoài, mà chức vụ Thứ sử Dương Châu đứng hàng quan lớn này sợ là cả Thuận Thiên Phủ Doãn trong Tuyên Kinh cũng không ai dám tiếp án, chờ sau khi quần chúng oán giận, chặn Thuận Thiên Phủ Doãn chật như nêm cối, kinh động Ngự sử, vì thế Ngự sử đương triều buộc tội Thuận Thiên Phủ Doãn tội lơ là nhiệm vụ.
Từ một vụ án cũ biến thành một vụ án lớn làm náo động cả nước, dẫn đến việc buộc tội Thuận Thiên Phủ Doãn, tất cả chuyện này đều do Tần Bồng ở phía sau quạt gió thêm củi.
Trong khi Tần Bồng bận rộn thúc đẩy vụ án cũ, Tần Thư Hoài vội vàng điều tra quá khứ của Tần Bồng. Hắn vô cùng muốn biết, làm cách nào mà Khương Y biến thành Tần Bồng.
Nhưng mà lúc điều tra chuyện Khương Y, hắn lại tra được một đống chuyện cũ.
Năm đó Khương Y cứu Lục Hữu, sau đó Lục Hữu mới tới bên người hắn. Nếu như không phải điều tra quá khứ của Khương Y, có lẽ Tần Thư Hoài không biết.
Rồi sau đó hắn lại điều tra Lục Hữu mới phát hiện năm đó Khương Y vẫn luôn liên hệ với Lục Hữu. Mà trước khi Vệ Diễn trở về, Lục Hữu từng ở Tố Trang Các gặp Tần Bồng, hơn nữa mỗi lần Tần Bồng đến chỗ liên lạc với Lục Hữu uống trà, hắn ta đều vừa vặn xuất hiện.
Những manh mối này liên kết với nhau, hiện giờ Tần Thư Hoài gần như khẳng định Khương Y chính là Tần Bồng, nhưng mà hắn vẫn có rất nhiều nghi ngờ.
Ví dụ như nếu như Khương Y thật sự giả trang làm Tần Bồng, tại sao lại không cẩn thận che dấu vết, cho dù những người khác không quen thuộc với Tần Bồng, chẳng lẽ người của Vệ gia cũng không biết sao?
Tần Thư Hoài tính tìm Vệ Diễn thử một lần, nhưng mà lúc này, chuyện buộc tội Thuận Thiên Phủ Doãn đã giáng tới triều đình.
Tần Thư Hoài vốn không quan tâm chuyện này lắm nhưng mà khi hắn nghe nói: “Vì quyền thế mưu sát vợ cả…” Lúc đó hắn không khỏi lạnh mặt, đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Bồng sau tấm mạng.
Tần Bồng vẫn giống như vậy, nghiêng người dựa vào tay vịn, cách tấm màn không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng mà Tần Thư Hoài cảm thấy, giờ phút này dường như nàng có chút vui vẻ.
Tần Thư Hoài tập trung tinh thần nghe lời của Ngự sử, Thuận Thiên Phủ Doãn quỳ trên mặt đất run bần bật, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng hiểu, đây có lẽ là do Tần Bồng bày ra cho mình.
Nhưng hắn không chắc Tần Bồng muốn ra tay như thế nào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Lúc Ngự sử đại phu dò hỏi xử lý việc này như thế nào, Tần Thư Hoài nhàn nhạt nói: “Thuận Thiên Phủ Doãn biết chuyện không báo, giao cho Hình Bộ xử lý, án này liên quan đến quan lớn, chuyển giao cho Đại Lý Tự.”
“Chờ một lát.”
Tần Bồng đột nhiên nói, mọi người đều nhìn qua, Tần Bồng trịnh trọng nói: “Dựa theo lời của Trương Ngự sử, án này khiến cho dân chúng phẫn nộ, nguyên nhân cơ bản là nếu như vụ án có thật thì hành vi giết vợ của hung thủ đã là hành vi của súc sinh, tổn hại lý luận làm người, nếu như án này không được xử lý thích đáng, sợ là không chỉ khiến dân tình càng thêm khó xử lý mà còn về lâu dài có thể dẫn đến phong khí bất chính ở dân gian.”
Mỗi một vụ án đều có tác dụng định hướng cho lần xét xử tiếp theo của những vụ án tương tự, kết quả của mỗi vụ án cũng sẽ có tác động đến bầu không khí xã hội lúc bấy giờ.
Tần Bồng nói điểm này rất đúng, mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì, vì thế Tần Bồng tiếp tục nói: “Bổn cung cho rằng vụ án này tốt nhất do Ngự Sử Đài đại phu tự mình công khai thẩm án, Đại Lý Tự và Hình bộ hỗ trợ điều tra, chư vị đại thần nghĩ thế nào?”
Triều thần thương nghị một hồi, cho rằng phương án này không tồi, Tần Thư Hoài cũng không ngăn cản, đồng ý rồi lui xuống dưới.
Chờ lúc hạ triều đi ra ngoài, Giang Xuân đuổi theo Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, rõ ràng vụ án này nhằm vào ngài, sao ngài không ngăn cản một chút?”
“Ngăn cản cái gì?” Sắc mặt của Tần Thư Hoài bình tĩnh: “Vụ án này Trưởng Công chúa nói không sai, nên làm như thế nào thì làm như vậy đi.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?”
Tần Thư Hoài liếc mắt qua: “Ta từng giết Khương Y, hiện giờ Khương Y không chết, bọn họ còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bọn họ còn dám đến Bắc Yến đào mộ của Triệu Bồng?!”
Nói đến chỗ này, ánh mắt Tần Thư Hoài đầy lệ khí: “Bọn họ dám nhắc tới Triệu Bồng một lần, ta sẽ đào phần mộ tổ tiên của Khương gia một lần, ta thật sự rất muốn nhìn, có phải xương của Khương Y này cũng cứng giống cha nàng ta hay không!”
Bởi vì vụ án này đã chuẩn bị hết bằng chứng cho nên sau khi Tạ Cốc ra tay, không bao lâu đã xét xử thẩm tra vụ án, phán hung thủ tử hình, nhất thời khiến lòng người sảng khoái.
Sau khi có kết quả, Tần Bồng đang ở trong phòng uống trà với Bạch Chỉ. Nghe thấy đã có kết quả vụ án, nàng nhịn không được cười thành tiếng, vỗ tay nói: “Tốt tốt tốt, Tạ Cốc là người biết thời thế, có vụ án này, ta muốn xem Tần Thư Hoài tẩy trắng bản thân thế nào.”
Nói xong, Tần Bồng tự mình rót trà cho Bạch Chỉ: “Xương cốt của Khương Y chôn ở bên ngoài sông hộ thành cạnh thôn Trương gia đi.”
“Hả?”
“Nhìn sắc trời, hai ngày nữa chắc sẽ mưa to, Tần Thư Hoài có ngôi nhà riêng ở thôn Trương gia. Những vách đá ven sông ở thôn Trương gia có đất thưa, dễ bị sụp xuống khi mưa to, đương nhiên xương cốt sẽ rơi xuống.”
“Được. Nhưng mà…” Bạch Chỉ có chút lo lắng: “Sợ là án này không có cách nào lật đổ Tần Thư Hoài…”
“Đó là đương nhiên.” Tần Bồng uống một ngụm trà, sắc mặt bình đạm: “Nếu như Tần Thư Hoài bị dễ dàng lật đổ như vậy, hắn có thể ngồi vào vị trí này quả thật là kỳ tích. Vụ án này chúng ta chỉ cần đổi được vị trí của Thứ sử Dương Châu và Thuận Thiên Phủ Doãn là đủ rồi.”
“Muốn lật đổ một quyền thần, không bao giờ chỉ dựa vào một vụ án, mà phải là bị ngươi ăn từng chút một, hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng.” Tần Bồng thưởng thức đồ sứ trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo: “Đến lúc đó tìm đại một lý do có thể khiến hắn không trở mình được. Mà trước khi đó, chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.”
“Công chúa nghĩ thật chu toàn.”
Bạch Chỉ gật đầu. Tần Bồng có chút kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ: “Chỉ vì chủ tử của ngươi mà ngươi định ở Tề quốc với ta nhiều năm như vậy?”
“Đúng vậy.”
“Đáng giá không?”
“Đáng giá.”
Tần Bồng hơi khựng lại, nàng muốn nói gì đó nhưng mà không nói ra được. Mà Bạch Chỉ đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hôm nay có phải cũng là ngày Công chúa vào cung thăm bệ hạ không?”
“Ừm, đúng vậy.” Tần Bồng gật đầu, nàng chợt nhớ tới Tần Minh, đứng dậy nói: “Ta đi thăm hắn chút.”
Dù cho nguyên thân Tần Bồng đã chết, nhưng Tần Bồng lại có thể cảm nhận được tình cảm nàng ta để lại.
Tần Bồng không có tình cảm sâu đậm gì với mẫu thân Lý Thục của nàng ta, nhưng lại rất yêu quý người đệ đệ này. Hơn nữa Triệu Bồng vốn là người rất yêu thương đệ đệ, khi nhìn thấy Tần Minh, Tần Bồng lập tức cảm thấy rất thân thiết.
Lúc Tần Bồng tiến cung, Tần Minh đang đi theo Liễu Thư Ngạn đi học. Tần Bồng nhìn rồi bước vào. Liễu Thư Ngạn nhìn thấy, Tần Bồng vội vàng làm tư thế “khụy người”, nhìn Tần Minh phía trước.
Tần Minh đang cúi đầu nghiêm túc luyện chữ, nét chữ rất ngay ngắn. Liễu Thư Ngạn lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng nhắc nhở hắn. Chờ sau khi viết xong đã là nửa canh giờ. Lúc Liễu Thư Ngạn tuyên bố tan học, Tần Minh cung kính hành lễ với Liễu Thư Ngạn, lúc này nghe thấy Tần Bồng ở phía sau cảm khái một tiếng: “A Minh thật ngoan!”
“Tỷ tỷ!”
Tần Minh kích động quay đầu lại, chạy về phía Tần Bồng.
Tần Bồng ôm hắn, bế hắn lên. Tần Minh có chút ngượng ngùng giãy giụa, nhỏ giọng nói: “Ta là Hoàng đế, bị người ta thấy tỷ ôm ta như vậy, người ta sẽ cười ta chết.”
“Nói bậy!” Tần Bồng nhướng mày: “Ai dám chê cười A Minh của chúng ta? Ta đánh hắn!”
Nghe xong lời này, Tần Minh cười rộ lên. Tần Bồng ôm hắn đi về phía trước, đồng thời nói với Liễu Thư Ngạn: “Hôm nay Liễu thái phó ở lại dùng bữa đi, ta có một số câu hỏi về A Minh muốn hỏi Thái phó một chút.”
“Vâng.”
Liễu Thư Ngạn đi theo Tần Bồng, cùng Tần Bồng đi tới chỗ ăn cơm. Đi được một lát, Tần Bồng cảm thấy Tần Minh có chút nặng, dù sao thân thể này không luyện võ, đánh nhau còn có thể dựa vào một chút kỹ xảo, nhưng ôm một đứa bé như vậy thật sự rất tốn sức. Tần Bồng ôm một lúc lâu rồi, tay hơi run lên. Liễu Thư Ngạn chú ý tới, lập tức duỗi tay, nói: “Ta ôm bệ hạ một lát đi.”
Nói xong, bế lấy Tần Minh từ trong lòng Tần Bồng. Tần Bồng hiểu ý của Liễu Thư Ngạn, nói thẳng: “Ngươi cứ để A Minh tự đi cũng được, ta chỉ muốn ôm hắn một chút, ôm không nổi thì hắn tự đi đi.”
Liễu Thư Ngạn nghe Tần Bồng nói xong thì cười, thả người xuống. Lúc cúi đầu hắn thấy dây cột tóc quấn trên mão của Tần Minh, đành phải cong người không thể động đậy.
Hắn không nóng nảy, cúi đầu cởi dây buộc tóc một lúc.
Ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt tuấn tú, nhìn vô cùng ôn nhu, điềm đạm, Tần Bồng lẳng lặng nhìn, hoảng hốt nhớ phu quân hồi trẻ của mình.
Lúc còn trẻ nàng cũng nghĩ tới việc phác họa hình ảnh phu quân của mình. Nàng tưởng tượng, người kia dịu dàng, ổn định, nên đối xử tốt với Triệu Ngọc, nên có kiên nhẫn, lại cương nghị cứng cỏi, có điểm mấu chốt của chính mình.
Giờ phút này nhìn Liễu Thư Ngạn, nàng nhịn không được cảm khái, cảm thấy nếu như năm đó nàng sớm gặp Liễu Thư Ngạn, sợ là sẽ không gả cho Tần Thư Hoài.
Liễu Thư Ngạn gỡ dây cột tóc một lúc, nhưng mà không hiểu thế nào dây cột tóc lại càng quấn chặt, hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Tần Bồng: “Công chúa điện hạ, có thể giúp ta một chút được không?”
“Giúp?” Tần Bồng dời ánh mắt lên chỗ dây cột tóc, chậm rãi phản ứng lại, nàng cong khóe môi, cười nói: “Được thôi, ngươi khen ta đi, ta vui rồi thì ta sẽ giúp ngươi.”
Nghe xong lời này, Liễu Thư Ngạn có chút kinh ngạc. Một lát sau, hắn mím môi, cười thành tiếng.
“Công chúa rất đẹp.”
Dưới ánh nắng mặt trời, hắn chân thành tán thưởng. Cũng không biết thế nào, trái tim của nàng đập liên hồi.
Nàng giơ tay che ánh sáng rơi vào mắt, cảm khái ra tiếng: “Không được, ánh sáng chói quá.”
“Hả?”
“Tim đập nhanh hơn rồi.”
Liễu Thư Ngạn: “…”