Bốn Lần Gả - Chương 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Bốn Lần Gả


Chương 61


Nghe thấy lời Tần Bồng Nói xong, Liễu Thư Ngạn có chút kinh ngạc.

Tần Bồng nhìn vẻ mặt hắn ngốc nghếch, mím môi, vốn dĩ muốn nói thẳng chuyện mình là Đổng Uyển Di cho hắn, dù sao hắn luôn nghĩ bản thân là Khương Y. Nhưng mà lại cảm thấy không phù hợp.

Nàng luôn rất cảnh giác, luôn phải tự thêm từng lớp lời nói dối mới cảm thấy an toàn.

Một lúc lâu sau Liễu Thư Ngạn mới phản ứng lại, hơi kinh ngạc nói: “Những gì ngươi nói là sự thật?”

“Đúng vậy.”

Một tay của Tần Bồng bị hắn nắm, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn người đối diện.

Trong lòng nàng đột nhiên có quyết định.

Năm đó Tần Thư Hoài vì quyền thế mà từ bỏ nàng, nàng không thể là người như vậy.

Cho dù nàng đã từng muốn gả cho Phong Tranh vì quyền thế nhưng hôm nay Tần Bồng đã sớm không phải Triệu Bồng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, đã không có Triệu Ngọc, không còn dã tâm, hiện giờ nàng chỉ muốn yên ổn, có một khoảng đời còn lại bình yên.

Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, lập tức hiểu lời nàng nói là sự thật, trong lòng hắn vui mừng như điên, dứt khoát đứng lên, đi đến bên ngoài khoang thuyền, cầm lấy mái chèo, thét dài một tiếng.

Tần Bồng nằm nghiêng trong khoang thuyền nhìn hắn, Liễu Thư Ngạn hát vang, quay trở lại thuyền.

Lúc hai người trở về không ngồi xe ngựa mà sóng vai đi cùng nhau.

Liễu Thư Ngạn nói chuyện thú vị, Tần Bồng không thể nhịn cười.

Cười rồi cười, mưa tự nhiên rơi xuống.

“A!”

Liễu Thư Ngạn kinh ngạc hét lên một tiếng, mưa tầm tã rơi xuống, Liễu Thư Ngạn nắm tay Tần Bồng, kêu lên: “Chạy mau!”

Lúc này cách Vệ phủ không xa, Liễu Thư Ngạn nắm tay nàng, kéo nàng chạy về phía Vệ phủ.

Mưa như trút nước, rơi xuống người có chút đau, Tần Bồng bị người này kéo chạy trong mưa, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Giống như bản thân bị người này đồng hóa, mang theo chút hào khí của văn nhân.

Liễu Thư Ngạn quay đầu nhìn nàng, Tần Bồng bị mưa làm ướt quần áo nhưng vẫn cười rất trong sáng, hắn không khỏi ngơ ngác, đột nhiên dừng bước chân.

Tần Bồng ngửa đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Liễu Thư Ngạn tiến lên một bước, cúi đầu trong mưa nhìn nàng.

“Tần Bồng.” Hắn nắm tay nàng, tựa như có chút khẩn trương: “Lớn như vậy rồi ta chưa từng hôn cô nương nào.”

Nghe xong lời này, Tần Bồng hơi sửng sốt, chợt hiểu ra.

Liễu Thư Ngạn khẩn trương cúi đầu, hô hấp của hắn mang theo nóng rực, Tần Bồng có chút hoảng hốt, nhìn người này cúi đầu tới gần, không biết như thế nào, có chút khẩn trương, có chút muốn lùi bước, lại cảm thấy nên đứng ở đây, nhắm mắt lại.

Đúng vào giây phút nàng giãy giụa kia, âm thanh của Giang Xuân đột nhiên truyền đến: “Vương gia, ô…”

Liễu Thư Ngạn và Tần Bồng đồng thời ngẩng đầu, thấy Tần Thư Hoài đứng ở ngõ nhỏ.

Không biết hắn đã đứng bao lâu, toàn thân đều ướt đẫm, cả người nhìn có chút chật vật.

Tần Bồng kinh ngạc nhìn hắn, hắn vẫn luôn nhìn hai người tay trong tay.

Giang Xuân cầm ô trong tay, phát hiện bầu không khí không đúng, cũng không biết nên nói cái gì, luôn cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.

Tần Bồng có chút khẩn trương, nàng nhìn Tần Thư Hoài rũ mắt, cầm lấy ô từ tay của Giang Xuân, chậm rãi bước đến mặt nàng.

Nàng muốn lùi lại phía sau một chút, nhưng mà bàn tay của Liễu Thư Ngạn chợt cho nàng dũng khí, nàng đứng ở nơi đó, thấy Tần Thư Hoài đi đến trước mặt nàng, mở ô che cho nàng.

Nàng cho rằng hắn sẽ mắng nàng, hoặc là làm chuyện gì đó mất kiểm soát, nhưng mà một lúc lâu sau hắn mới khàn giọng nói một câu: “Mưa quá lớn, dễ nhiễm phong hàn.”

Nói xong, hắn đưa ô cho Tần Bồng. Độ ấm trên ô truyền đến lòng bàn tay của Tần Bồng, lúc này Tần Bồng mới hoàn hồn: “Tại sao Vương gia lại ở chỗ này?”

“Ta đang đợi nàng, đợi nửa đường thì trời mưa, ta bảo Giang Xuân vào xe lấy dù, muốn đi đón nàng.”

Chỉ là hắn không đón được nàng.

Hắn nhìn nàng và Liễu Thư Ngạn chạy vội về, nụ cười trên mặt nàng quá đỗi tươi tắn, xinh đẹp, là bộ dạng cả đời này hắn ít thấy.

Hắn đứng trong bóng tối, không rời đi, cũng không thể bước tới, hắn tham lam nhìn nàng tươi cười mà lòng cảm thấy đau đớn xuyên tim.

Cô nương hắn yêu có nụ cười đẹp nhất trên đời, chỉ là không cười với hắn.

Hắn chém giết nửa đời, tay cầm quyền cao, rồi mới phát hiện mọi nỗ lực của hắn dường như không bằng người kia dắt tay nàng chạy trong mưa, khiến nàng cảm thấy vui mừng.

Có lẽ hắn không hiểu nàng.

Yêu nàng nửa đời, trời mưa, hắn chỉ nghĩ che mưa chắn gió cho nàng, trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ kéo nàng chạy trong mưa, bởi vì hắn không nỡ.

Nhưng giờ phút này hắn đột nhiên ý thức được, Tần Bồng chưa bao giờ là đóa hoa cần người khác canh giữ, yêu nàng nhiều năm như vậy, có lẽ hắn luôn yêu nàng sai cách.

Tần Bồng cầm dù, Tần Thư Hoài giơ tay lau nước mưa trên mặt, khàn khàn nói: “Nàng trở về là được.”

Nói xong, Tần Thư Hoài xoay người muốn rời đi.

Đi được một nửa, Tần Bồng gọi hắn lại: “Vương gia!”

Tần Thư Hoài dừng bước, không quay đầu.

Mưa hắt lên mặt hắn, Tần Bồng nắm tay Liễu Thư Ngạn, nhìn bóng dáng người nọ, đột nhiên có dũng khí lớn.

Nàng hô lớn thành tiếng: “Ta không thể gả cho ngươi, ta có người ta thích rồi!”

Tần Thư Hoài siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại.

“Trưởng Công chúa, nàng nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Ngữ điệu Tần Bồng dịu dàng: “Cả đời người, không phải chỉ có quyền thế. Ta làm Trưởng Công chúa, không chỉ có thể đổi lấy hôn sự. Tần Thư Hoài.”

Nàng gọi tên hắn, ngữ khí giống như năm đó, mang theo sự dịu dàng: “Khi ngươi tìm được người ngươi thích, ngươi sẽ hiểu.”

“Ta hiểu!”

Cuối cùng Tần Thư Hoài cũng không chống đỡ không được, đột nhiên quay đầu lại, rống giận thành tiếng: “Tại sao ta lại không hiểu?!”

Quyền thế không thể đổi lấy hôn nhân, tại sao hắn lại không hiểu?

Năm đó hắn là một nhân vật nhỏ bé, không phải không có quý nữ Quốc công tung cành ôliu, nhưng hắn vẫn luôn cự tuyệt.

Khi đó nàng phải gả cho Phong Tranh, là nàng muốn quyền thế này.

Năm đó nàng không tim không phổi nhưng hôm nay lại nói thâm tình với hắn?

Nếu năm đó nàng có thể gả cho Phong Tranh, tại sao lại không thể gả cho hắn?

Nếu vì nàng thích người khác…

Nàng thích Vệ Dương, thích Liễu Thư Ngạn, tại sao lại không thể thích hắn?!

Hắn ở bên nàng 11 năm, chờ nàng 6 năm, hắn sẵn sàng làm nhân vật nhỏ bé không biết xấu hổ vì nàng, hắn cũng có thể vì nàng không màng tất cả vượt mọi chông gai trở thành Nhiếp Chính Vương quyền lực khuynh triều.

Tại sao nàng thích tất cả mọi người nhưng không thể thích hắn?

Rõ ràng là hắn gặp nàng sớm nhất, rõ ràng nàng nói thích trước, rõ ràng là hắn cưới nàng.

“Tần Bồng.” Âm thanh hắn run rẩy: “Không cần nhắc với ta về chuyện thích một người, ta thích còn đau khổ hơn nàng, tuyệt vọng hơn nàng, lâu dài hơn nàng, nàng không đáng đứng trước mặt ta.” Hắn cắn răng, gằn từng câu từng chữ: “Đừng nói đến hai từ yêu thích.”

Tần Bồng có chút kinh ngạc nhưng mà nhìn thiếu niên trong màn mưa, nàng nắm bàn tay ấm áp, sắc mặt dịu dàng.

“Có lẽ vậy.”

Ngữ điệu của nàng bình thản, dường như đang nói chuyện với người xa lạ: “Ta chẳng qua chỉ nói vậy mà thôi, cuộc đời của Vương gia, chung quy vẫn là phải tự mình đi.”

Tần Thư Hoài không nói gì, Tần Bồng xoay người vào Vệ phủ. Sau khi Liễu Thư Ngạn cáo biệt với nàng, đem theo gã sai vặt tới trước mặt Tần Thư Hoài cáo biệt.

Vẻ mặt Tần Thư Hoài bất động: “Nghĩ kỹ rồi?”

“Vương gia.” Liễu Thư Ngạn cười cười, không thèm để ý nói: “Là của ngài thì chính là của ngài, không phải của ngài thì đừng cưỡng cầu, nhưng mà đừng vì chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà mất đi phong độ.”

“Liễu Thư Ngạn.” Tần Thư Hoài rũ mắt xuống: “Ngươi muốn cưới một nữ nhân, không bao giờ là chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Không phải nói vài câu tốt với nàng, cùng nàng đi xem phong cảnh đẹp. Ngươi và nàng cùng nhau trải qua khó khăn, trải qua vui thích. Có lẽ nàng gây họa, có lẽ ngươi gục ngã, nhưng ngươi vẫn nhận định nàng, đời này, ngươi phải gánh vác mọi áp lực vì nàng.”

Liễu Thư Ngạn nghe, vẻ mặt Tần Thư Hoài bình đạm.

“Lúc ta 14 tuổi, phu nhân của ta rất thích mẫu đơn, khi đó ta chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ có Hoàng đế mới được chọn mẫu đơn, khi đó ta dám đi hái hoa mẫu đơn cho nàng.”

Liễu Thư Ngạn nghe hiểu lời của Tần Thư Hoài nói, nghiêm túc.

Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Năm 20 tuổi ấy, nàng nói nàng ghét cung đình, khao khát tự do, ta đưa nàng đến Bắc Yến, ta cự tuyệt cầu thân quyền quý, một lòng quy ẩn núi rừng, bởi vì nàng nói nàng thích ngày tháng yên bình.”

“Sau này nàng chết.”

“Chết vì ta không quyền không thế, chết vì ta vô năng. Vì báo thù cho nàng, ta ẩn nấp nhiều năm, ta từng bước bò tới vị trí ngày hôm nay, ta làm nhiều việc ác tán tận lương tâm, thậm chí đến ta cũng không quen biết chính ta, nhưng mà.” Âm thanh của hắn khàn khàn: “Ta chưa từng cảm thấy không nên.”

“Bởi vì ta thích nàng, ta cưới nàng, cho nên để ta bảo vệ nàng. Liễu Thư Ngạn.” Trong mắt hắn toàn là sự lạnh lẽo: “Ngươi có chuẩn bị tốt như vậy không?”

“Vương gia.” Liễu Thư Ngạn cười khổ thành tiếng: “Ngài nhất định phải để chuyện tình cảm dính líu đến triều đình sao? Ngài không cảm thấy, làm như vậy, có chút quá không phóng khoáng?”

“Ta đi đến hôm nay cũng chỉ vì tình cảm, Liễu Thư Ngạn, ta không lòng mang tứ hướng được như ngươi, lòng ta cực kỳ nhỏ.”

Liễu Thư Ngạn nhất thời cứng họng.

Tần Thư Hoài cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.

Chờ Tần Thư Hoài đi xa, người hầu bên cạnh có chút lo lắng nói: “Công tử…”

“Đừng lo lắng.”

Liễu Thư Ngạn xua tay: “Cứ nhìn trước đã.”

Mà Tần Thư Hoài lên xe ngựa, Giang Xuân nhỏ giọng nói: “Vương gia, chuyện này làm sao bây giờ?”

“Có phải Liễu Thạch Châu thả cổ phần ở tiền trang Kim Thái?”

Giang Xuân hơi sửng sốt, Tần Thư Hoài đã xác định chuyện này, nói thẳng: “Tra.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN