Tất cả quá khứ đen tối, quá khứ phức tạp, mọi thứ đều biến mất trong mắt hắn.
Dường như hắn là thiếu niên 16 tuổi, lẳng lặng nhìn nàng.
Tần Bồng hơi hé miệng, Liễu Thư Ngạn đột nhiên cười.
“Đừng nói chuyện.”
“Triệu Bồng.” Hắn khàn khàn mở miệng: “Thật ra có lẽ trong lòng của ngươi, cũng không thật sự thích ta.”
“Ta biết mà.”
“Ta không…”
“Đừng cưỡng cầu.” Hắn nắm lấy tay nàng, rũ mắt: “Triệu Bồng, mỗi một câu ngài nói, ngài đều cẩn thận đặt trước ngực, ngài cẩn thận nghe âm thanh của nó. Ngài đừng sợ, đừng cố chấp, đừng cưỡng cầu.”
“Ngài cứ nghe nó nói cái gì, là đủ rồi.”
Môi Tần Bồng run rẩy, Liễu Thư Ngạn buông nàng ra, đứng dậy, cuốn lên mành.
Ánh sáng xuyên qua mành, hắn dừng bước, nghĩ nghĩ, quay đầu lại.
Nụ cười của hắn dưới ánh trăng mang theo chua xót.
“Tạm biệt, cô nương.”
Nói xong, hắn nhảy xuống xe ngựa, biến mất ở trong bóng đêm.
Tần Bồng nâng tay lên, nàng có chút mờ mịt.
Nàng cảm thấy bản thân mình thích Liễu Thư Ngạn, nàng cũng rất muốn cùng hắn trải qua một đời.
Nhưng mà hắn lại nói cho nàng, đây không phải sự thật.
Hắn bảo nàng lắng nghe trái tim mình, nhưng mà nàng nghe không hiểu, nghe không rõ.
Bên ngoài truyền đến giọng của quản gia, bọn họ đã chuẩn bị cáng, Tần Bồng chạy nhanh chóng cuốn mành lên, cùng quản gia nâng Tần Thư Hoài vào.
Tần Thư Hoài vẫn đang hôn mê, không ngừng nhìu mày, Tần Bồng cũng không kịp nghĩ nhiều, thấy đại phu tiến vào, hoảng loạn bảo khám cho Tần Thư Hoài.
Chất độc của Tần Thư Hoài được giải kịp thời nên cũng không thành vấn đề lớn, lúc đó mũi tên của Bạch Chỉ bắn trúng hắn nhưng may mà không bị thương vào chỗ quan trọng, có lẽ phải dưỡng bệnh một khoảng thời gian.
Tần Bồng nhìn đại phu băng bó vết thương cho Tần Thư Hoài, lúc này bọn người Giang Xuân vẫn chưa trở về, trong phòng không có chủ sự, Tần Bồng lập tức dọn chăn tới, canh giữ Tần Thư Hoài.
Nàng cởi phát quan cho hắn, cầm khăn nóng tới, lau tay chân cho hắn rồi ở bên cạnh hắn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn càng thêm đẹp.
Thiếu niên ngây ngô không còn nữa, mặt mày đều nở ra, như được trời tạo hình, được bút mực khắc họa tinh xảo, trong tinh xảo lại mang theo tự do uyển chuyển, khó thể nói có chỗ nào không tốt.
Nàng lẳng lặng nhìn người này, giơ tay vuốt ve đôi mày cau có của hắn.
Hắn bắt lấy tay nàng, khẩn trương nói: “Bồng Bồng… đừng buông tay… Bồng Bồng…”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nàng muốn rút tay ra, nhưng mà người này nắm quá chặt, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
Một lát sau, nàng canh giữ có chút mệt mỏi, nên nằm ở mép giường, chiếm một miếng đất nhỏ, ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Tần Thư Hoài phát sốt cao, nhiệt độ tăng cao, nóng đến nỗi không ổn.
Hắn trong cơn mê man dường như còn chưa tỉnh, gọi đi gọi lại cái tên kia khiến người ta không khỏi lo lắng.
Tần Bồng vẫn luôn ở cạnh, lăn lộn hơn nửa đêm, cuối cùng cũng giảm.
Tần Bồng ngã xuống ngủ hai canh giờ thì quản gia báo tin, nói Triệu Nhất và Giang Xuân đã trở lại.
Tần Bồng chống mình đứng dậy, thay đổi quần áo, rồi tới tiền đường.
Sau khi tới tiền đường, chỉ thấy hai nam nhân, không thấy Bạch Chỉ đâu.
“Bạch Chỉ đâu?”
Tần Bồng cảm thấy có chút mệt mỏi, Triệu Nhất cung kính nói: “Bẩm báo Công chúa, Bạch Chỉ chạy.”
“Ừm.”
Tần Bồng gật đầu, trình độ giết người của Bạch Chỉ không ổn, nhưng chạy lại là hạng nhất.
“Các người nghỉ ngơi trước đi, Triệu Nhất.” Tần Bồng giương mắt nhìn hắn: “Ngươi ở lại.”
Những người khác đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Triệu Nhất.
Hai người quỳ xuống ngồi tại chỗ, Tần Bồng lạnh nhạt nói: “Chuyện của năm đó, ngươi biết những gì, nói với ta.”
“Những chuyện này Công chúa biết nhiều hơn…” Triệu Nhất châm chước: “Công chúa…”
“Ta có một số chuyện có chỗ nghi ngờ, ngươi nói từ khi chúng ta rời khỏi Bắc Yến là được.”
Triệu Nhất nghe xong, gật đầu.
“Năm đó ta là ảnh vệ của Công chúa, cùng nhau đi theo Công chúa đến nước Tề. Nhưng mà dọc đường luôn bị ám sát. Cũng may võ nghệ của Công chúa cao cường, nên cũng không có trở ngại gì. Nhưng mà sau khi đến Bắc Yến, Công chúa luôn bệnh không dậy nổi.”
“Mời đầu ta cho rằng Công chúa không chịu được khí hậu, nên đã đi đi dừng dừng, sau đó Công chúa bắt đầu nôn ra máu, phò mã hoảng sợ, đi cầu thần y Mạc Cảnh tới trị, Mạc Cảnh báo cho phò mã, trong cơ thể của Công chúa trúng rất nhiều kịch độc, có ít nhất hai hoặc nhiều chất độc hỗn tạp trong cơ thể. Đây đều là độc trí mạng, nhưng mà trong người của công chúa có thể lấy độc trị độc, khiến Công chúa miễn cưỡng sống tiếp, chỉ là hai loại độc đều là độc đòi mệnh, Công chúa sống chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn, cuối cùng cũng sống không được bao lâu.”
Nghe xong lời này, Tần Bồng hơi sửng sốt.
Nàng đại khái hiểu tại sao nàng trúng độc của Khương gia, nhưng vẫn sống bình thường, bởi vì khi đó trong cơ thể nàng có loại độc khác, hai loại độc cân bằng, lúc này mới còn sống.
Nhưng độc cuối cùng vẫn là độc, nhất thời không phát tác, không có nghĩa là không bao giờ phát tát.
“Phò mã đưa Công chúa đi khắp nơi tìm y hỏi khám, bởi vì thân phận Công chúa đặc thù, không dám trương dương với bên ngoài, nên vẫn luôn che giấu. Nhưng mà trên người Công chúa trúng độc quá nhiều, thậm chí đại phu còn không chẩn đoán cụ thể là độc gì, chứng bệnh phức tạp, chưa từng nghe đến.”
“Phò mã chỉ có thể nhìn Công chúa đau khổ từng ngày, dùng các loại dược liệu quý báu kéo dài mạng cho Công chúa. Ban đầu Công chúa thấy đau bụng, sau đó lại bắt đầu đau đớn toàn thân, không thể nào nhúc nhích, chỉ cần động vào là như dao cứa.”
Tần Bồng nghe, không nhịn được rùng mình một cái.
“Sau đó đau đầu, đau thấu xương, bởi vì quá đau, dường như Công chúa không thể chìm vào giấc ngủ, gần như sụp đổ. Khi đó tính tình Công chúa lúc vui lúc cáu giận, nhưng phò mã vẫn luôn ở bên. Ta từng nghe Công chúa tranh chấp với phò mã, thiếu chút nữa rút kiếm giết phò mã.”
“Vì sao tranh chấp?”
“Không biết.”
Triệu Nhất lắc đầu, nói tiếp: “Sau đó có một ngày, Công chúa triệu ta, báo cho ta, sau này nếu Công chúa chết, chủ tử của ta là phò mã.”
Tần Bồng gật đầu, Triệu Nhất nhìn Tần Bồng một cái, nói tiếp: “Tiếp đó bệnh của Công chúa ngày càng nặng, ta bị phái ra ngoài hái Thiên Sơn Tuyết Liên để chữa bệnh cho Công chúa, khi ta trở lại…”
“Ta đã chết.”
Tần Bồng quả quyết mở miệng, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi vẫn chưa thấy ta chết như thế nào.”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Triệu Nhất thản nhiên: “Ở chỗ kia ta cũng từng nghe Bạch Chỉ nói, phò mã tự tay dùng độc giết ngài.”
“Ngươi tin không?”
“Ta không tin.”
Triệu Nhất nói rất chắc chắn, Tần Bồng giơ tay: “Ngươi tiếp tục.”
Triệu Nhất thở dài, trên mặt đầy thương hại: “Khi ta trở về, Công chúa vừa đi, phò mã muốn giữ lại thi thể của điện hạ, bảo hắn đưa tới Bắc Yến, sau này hợp táng với Công chúa, nhưng lúc này Ngũ điện hạ tới.”
“A Ngọc…” Tần Bồng có chút ngoài ý muốn, Triệu Nhất gật đầu.
“Ngũ điện hạ khăng khăng mang thi thể Công chúa đi, thậm chí còn xung đột với điện hạ. Khi đó Ngũ điện hạ mang theo hơn trăm người Vũ Lâm Vệ, vì để giữ lại thi thể của Công chúa, một mình phò mã chiến với chăm người. Nhưng mà cuối cùng vẫn không địch lại, vẫn bị Ngũ điện hạ ôm Công chúa đi.”
“Phò mã quỳ xin Ngũ điện hạ.”
Giọng nói của Triệu Nhất có chút mơ hồ, Tần Thư Hoài ở phía sau rèm nghe, chậm rãi tỉnh lại.
Chuyện Triệu Nhất nói, hắn đều nhớ rõ.
Khi đó hắn vừa mới tròn hai mươi, khi đó hai hắn hai bàn tay trắng.
Triệu Ngọc mang theo hàng trăm tinh binh tới, đạp hắn lên bùn đất. Hôm đó trời mưa to, vô cùng nặng hạt, Triệu Ngọc ôm nàng, bước từng bước lên xe ngựa.
Hắn bò dậy khỏi bùn đất, giữ chặt tay áo của Triệu Ngọc.
“Tiểu Ngọc…” Giọng nói hắn run rẩy: “Xin ngươi… để nàng ấy lại…”
Hắn chưa từng cầu xin ai, đó là lần duy nhất hắn cầu xin.
Hắn quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc, âm thanh khàn khàn: “Nàng là thê tử của ta…”
Triệu Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng bảo nàng là thê tử của ngươi.” Nói xong, hắn gằn từng câu từng chữ: “Ngươi không xứng!”
Hắn nói hắn không xứng.
Hắn biết.
Hắn không bảo vệ được Triệu Bồng, hắn khiến nàng chết nơi tha hương, hắn không bảo vệ tốt nàng, là hắn không xứng.
Hắn mang đến tai họa cho nàng, nhưng lại không thể bảo vệ nàng, là hắn không xứng.
Nếu hắn có quyền thế, nàng sẽ không chết, sau khi chết cũng không bị người trực tiếp cướp về Bắc Yến.
Ánh mắt lạnh băng của Triệu Ngọc hắn vẫn luôn nhớ kỹ, có khi nửa đêm mơ màng, hắn vẫn còn nhớ thiếu niên kia đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói một câu, ngươi không xứng.
Tần Thư Hoài siết chặt tay, nhắm mắt lại.
Triệu Nhất tiếp tục nói: “Ngũ điện hạ mang Công chúa đi, sau khi vết thương của phò mã ổn, đuổi theo Ngũ điện hạ, tự mình hạ táng quan tài của Công chúa. Sau khi an trí Công chúa xong, một mình điện hạ trở về nước Tề, một mình đến Khương gia.”
“Hắn đến Khương gia làm gì?” Tần Bồng nhíu mày.
Triệu Nhất thở dài thành tiếng: “Hắn muốn giết Khương Nguyên, liều chết giết Khương Nguyên.”
Tần Bồng hơi sửng sốt.
Nàng chưa từng nghĩ tới, Tần Thư Hoài sẽ là người làm như vậy.
Nhưng mà hắn làm, hắn thử.
Hắn một người một kiếm đến giết Khương gia, sau đó bị người ta đập đứt xương đùi, bò trước mặt Khương gia, bò trước mặt quyền thế.
Hắn không có cách nào giết được Khương Nguyên.
Hắn phát hiện một mình mình, không thể nào vặn ngã Khương gia khi đó.
“Cho nên hắn cưới Khương Y…”
Tần Bồng lẩm bẩm nói.
Triệu Nhất thở dài: “Đó là chuyện bất đắc dĩ. Năm đó Khương gia thế đại, đến Tuyên Đế cũng không dám xung đột trực diện, Khương gia muốn dựa vào huyết mạch chính thống của phò mã quật khởi, cho nên thế nào cũng không để phò mã đi. Năm đó Liễu Thư Ngạn tự mình tới đón, cũng không dám làm cứng. Khương gia khăng khăng muốn cuộc hôn nhân này, nếu khi đó phò mã không đồng ý hôn sự này, chỉ sợ đến tính mạng cũng khó bảo toàn.”
Tần Bồng không nói gì.
Nàng chưa bao giờ biết, năm đó Tần Thư Hoài gian nan như vậy.
“Sau đó Tuyên Đế gửi thư, hy vọng phò mã có thể đồng ý hôn sự, cố gắng làm tốt quan hệ với Khương gia, nằm vùng cho Tuyên Đế, mưu đồ chuyện sau này.”
Tần Bồng lẳng lặng nghe, trong lòng nàng cảm thấy có chút đau.
Năm đó Tần Thư Hoài ở Bắc Yến, tuy rằng thường xuyên bị bắt nạt nhưng luôn có nàng chống đỡ, thật ra chưa bao giờ chịu thiệt lớn.
Bởi vì có nàng che chở, khi cho nên Tần Thư Hoài hai mươi tuổi, tuy rằng thông minh nhạy bén, trong lòng vẫn luôn ngây ngô.
Cho nên hắn mới có thể cho rằng, hắn nói mình làm một Vương gia nhàn rỗi, người khác sẽ buông tha bọn họ.
Nếu năm đó nàng biết Tuyên Đế có một phong thư như vậy, nàng lập tức hiểu, nếu như tiến vào nước Tề, cái mạng này đương nhiên không giữ nổi.
Nàng cẩn thận che chở một người như vậy, nhưng sau khi nàng chết hắn lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bị người ta lăng nhục, bị người ta giẫm đạp, nhưng vẫn bò từng bước lên, trả thù từng người.
“Cho nên ta nói.” Triệu Nhất đánh giá vẻ mặt Tần Bồng, nghiêm túc nói: “Ta tin phò mã, tuyệt đối không hại Công chúa.”
Nghe được lời này, Tần Bồng hoàn hồn.
Trong đầu nàng có chút loạn, nhất thời không biết xử lý những tin tức này như thế nào.
Lời Triệu Nhất nói nàng tin, nhưng chính loại tin tưởng này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng quá sợ hãi khi tin tưởng một người, bởi vì có đôi khi, tin một người, chính là đối phương chọc nàng một đao.
Nàng đã cho Tần Thư Hoài, trong trí nhớ của nàng, hắn từng chọc nàng một đao.
Cho dù từng chuyện nói cho nàng có thể đây là sự hiểu lầm, nhưng ký ức cuối cùng khi sắp chết kia khắc quá sâu.
Tần Bồng có chút chật vật đứng dậy, nàng cảm thấy không thể suy nghĩ nữa, vẫy tay nói: “Ta hiểu rồi, chuyện này cứ như vậy trước đi, cả đêm ngươi chưa nghỉ ngơi rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Triệu Nhất gật đầu, hắn cũng có chút mệt mỏi.
“Còn nữa.” Tần Bồng gọi hắn lại, Triệu Nhất dừng bước, Tần Bồng mím môi, đưa lưng về phía hắn nói: “Chuyện ta sống lại, đừng cho hắn biết.”
Triệu Nhất hơi sửng sốt, sau đó có chút không hiểu: “Vì sao?”
“Triệu Nhất, dù sao thì ta cũng không phải chủ tử của ngươi.”
Tần Bồng khàn khàn nói: “Ta không thể cùng hắn trở về quá khứ được nữa, khi hắn còn cố chấp với quá khứ, ta nghĩ mọi chuyện đều chỉ là quá khứ, không thay đổi thì tốt hơn.”
Nàng không biết đối mặt với một người thâm tình như Tần Thư Hoài, đặc biệt là khi nàng không trả được tấm thâm tình này.
Mà Tần Thư Hoài nằm ở trên giường nghe được lời này, trái tim đột nhiên thắt lại, hắn không tự chủ được siết chặt nắm tay, khắc chế khổ sở trong lòng.
Cuối cùng nàng vẫn không muốn nhận nhau.
Cuối cùng vẫn cảm thấy, trôi qua đoạn thời gian đó, nên mai táng, nên từ bỏ.
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, nghe Tần Bồng đi vào, nàng dựa vào bên cạnh hắn, xem cái trán hắn.
Sau đó nàng không nói gì, vẫn luôn nhìn hắn.
Một lát sau, hắn cảm giác có người vuốt ve lông mày hắn.
Tay nàng chỉ dừng lại một lát, cuối cùng lại lặng yên rời đi.
Tần Thư Hoài cố tình làm hô hấp chậm lại, giả vờ ngủ say, muốn đầu ngón tay của nàng lưu lại lâu hơn một chút.
Nhưng mà đối phương thu hồi tay, rồi cũng không quay lại.
Một lát sau, dường như nàng canh giữ đến buồn ngủ, kề mép giường, dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Nàng rất mệt mỏi, mới một lúc sau đã truyền đến tiếng hít thở đều. Tần Thư Hoài chậm rãi mở mắt, thấy đôi lông mày diễm lệ như mẫu đơn ở trước mặt.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, đột nhiên hắn phát hiện, nhiều năm rồi bản thân không nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi lông mày của nàng không còn như năm đó, như mà biểu cảm trương dương, ngây thơ nơi khóe mắt của nàng không hề giảm. Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, giơ tay điểm huyệt ngủ của Tần Bồng, sau khi Tần Bồng ngủ như thế, Tần Thư Hoài cẩn thận ôm nàng lên giường, đắp chăn cho nàng.
Sau đó hắn lặng lẽ nhìn nàng, một lúc lâu sau, hắn nắm tay nàng, đặt một nụ hôn giữa hai hàng lông mày.
Nàng không phản ứng, hắn không nhịn được cười.
“Bồng Bồng.” Hắn gọi tên nàng, vuốt ve lông mày nàng, giọng nói dịu dàng: “Nàng đã trở lại.”
Trở lại thế giới của hắn, trở lại bên người hắn.
Hắn đã từng buông tay một lần, nàng không đi, thì đời này không có lần thứ hai.
Hắn sẽ không buông tay nữa, cũng không có ai cướp được của hắn.
Hắn không phải Tần Thư Hoài 12 tuổi mặc cho người khác giẫm đạp, lúc này hắn xứng đôi với nàng.