Bổn Tọa Cự Tuyệt Câu Dẫn - Chương 7: Tác giả: Tính tình thật lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Bổn Tọa Cự Tuyệt Câu Dẫn


Chương 7: Tác giả: Tính tình thật lớn


An Lạc năm tuổi lấy thân phận ngôi sao nhí tiến vào giới giải trí, chìm chìm nổi nổi, đã đắm chìm trong vòng tròn này mười hai năm, đắn đo với thứ này mười hai năm, lại là năm cuối cùng An Lạc ngốc trong vòng này.

Trên mạng, báo chí tràn ngập các bài viết lớn nhỏ, về An Lạc, về Trần An Linh. An Lạc hiện giờ đã thân bại danh liệt, một khắc khi An Lạc xảy ra chuyện kia, nghệ sĩ đã từng giao hảo ngoài mặt, công ty quản lý cùng với những đạo diễn đã từng hợp tác, đều quyết đoán lật mặt, phủi sạch quan hệ của mình với An Lạc. Chỉ có số ít fans, vẫn cứ ở trên mạng giãy giụa, ý đồ tẩy trắng An Lạc, nhưng chỉ bằng vài người ít ỏi như vậy, sao có thể so với hàng ngàn hàng vạn thủy quân (1) kia.

(1) Thủy quân: hình như là cái đám đi chửi thuê ở trên mạng ấy

Vì thế, vài ngày sau, trên mạng lại xuất hiện rất nhiều “Tin nóng” tự xưng, gì mà “An Lạc lạm dụng ma túy”, gì mà “An Lạc tự nguyện sa đọa, không lấy được tiền mới báo nguy”, cái gì “An Lạc khiêu dâm” mọi việc như thế……

Cho dù An Lạc nguyên bản là trắng, cũng bị hoàn toàn bôi nhọ thành đen, sức mạnh của internet rất lớn, ở trên mạng, lời nói ra không cần phụ trách, ai cũng có thể không kiêng nể gì hắt cho một bát nước bẩn, phát tiết ác ý của bản thân.

Cuối cùng, fan của An Lạc, dưới sự áp chế của đông đảo thủy quân, rớt rớt, chạy chạy, không còn người nào dám vì An Lạc nói chuyện.

Không bao lâu sau khi An Lạc chuyển nhà, địa chỉ nhà mới cũng bị võng hữu (2) và truyền thông lôi ra, hiện tại chỉ cần An Lạc mở cửa, sẽ có vô số đèn flash ngay đối diện. An Lạc núp trong nhà bao lâu, những phóng viên này ở ngoài cửa đợi bấy lâu.

(2) Võng hữu: người trên mạng

Cũng may khi chuyển nhà, Hứa Vanh chuẩn bị không ít đồ ăn cho An Lạc, ăn uống trong một tháng không lo.

Hứa Vanh lo lắng cho An Lạc, trong lúc gọi điện thoại, nhưng nghe ngữ khí của An Lạc không có gì bất thường, Hứa Vanh thoáng yên lòng, loại thời kỳ phi thường này, anh sợ An Lạc nghĩ quẩn.

Kỳ thật đối với chuyện mẹ An Lạc đã làm, Hứa Vanh lần đầu nghe thấy là kinh giận đan xen, nhưng sau khi bình tĩnh lại, lại cảm thấy An Lạc quá xúc động, vì nhất thời lanh lẹ làm mình thân bại danh liệt, không đáng giá.

Nhưng mà An Lạc lại không có cảm giác gì.

Ban ngày, phần lớn thời gian An Lạc dùng để ngủ. Bởi vì Vu Hách buổi tối mới có thể xuất hiện, cho nên cậu hiến tất cả thời gian buổi tối của mình cho Vu Hách.

Khi không có Vu Hách, An Lạc hoặc là nhìn chằm chằm poster Vu Hách phát ngốc, hoặc là đọc lại 《 Vu vương 》một lần.

Hôm nay, An Lạc rửa mặt xong, nhìn chằm chằm bộ dáng Vu Hách trong máy tính bàn một lúc lâu. Hình ảnh trong máy tính quả thực giống như đúc Vu Hách buổi tối mới xuất hiện kia, áo choàng đen sẫm, đôi mắt xanh biếc dày đặc âm khí, cơ thể hư vô mờ mịt. Cậu si mê tất cả những gì thuộc về Vu Hách, vừa thấy đã nhìn một lúc lâu.

Phục hồi tinh thần lại trong một chuỗi tiếng chuông điện thoại, An Lạc nhìn chằm chằm máy tính ngây người một lát, sau đó máy móc cầm lấy di động ấn trả lời.

“An Lạc?”

Bên kia đầu dây truyền đến thanh âm của một nam tử trung niên, thanh âm này cậu rất quen thuộc —— Phương Vân Hải.

An Lạc mím môi, không nói, Phương Vân Hải làm sao lại biết được số của cậu? Sau khi chuyển nhà, An Lạc thay đổi tất cả các phương thức liên lạc với mình, hiện giờ biết số di động của cậu, chỉ có Hứa Vanh.

“Thằng nhãi ranh, vậy mà lại tống mẹ mày vào tù được.” Phương Vân Hải hừ lạnh một tiếng, “Chuẩn bị tiền cho tao, bằng không đừng trách tao không khách khí.”

“Thằng nhãi ranh, vậy mà lại tống mẹ mày vào tù được.” Phương Vân Hải hừ lạnh một tiếng, “Chuẩn bị tiền cho tao, bằng không đừng trách tao không khách khí.”

“Không có tiền.” An Lạc hiện tại thật sự không có tiền, tiền lương trước kia đều phải mang ra nuôi dưỡng cung cấp cho hai quỷ giục nợ kia, hiện giờ cậu lại bị đoàn phim khai trừ, lấy đâu ra tiền.

“Đừng con mẹ nó rống với tao, tiền mày đóng phim tháng trước đâu, ít nói nhảm nhanh gửi cho tao.”

An Lạc không nói lời nào cúp điện thoại, mặc kệ Phương Vân Hải làm gì, phóng viên? Dù sao thanh danh đã thối tới như vậy rồi, thối thêm một chút cậu cũng không sợ.

Bị An Lạc quyết đoán cúp điện thoại, Phương Vân Hải giận sôi máu, nhìn phóng viên bên ngoài, gã hung hăng quăng điện thoại xuống.

Sau khi An Lạc cự tuyệt Phương Vân Hải, Phương Vân Hải liền mời những phóng viên này về nhà.

Trước mặt những phóng viên này, Phương Vân Hải thần sắc tiều tụy nói: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, nếu An Linh bắt An Lạc đi làm những việc xấu xa đó, tôi không tin, An Linh là dạng người gì tôi biết. Tôi và An Linh gần như dồn hết tinh lực và tiền của lên người đứa nhỏ này, không nghĩ tới đứa nhỏ này lấy oán trả ơn. Tôi và mẹ nó từng nhiều lần thấy An Lạc đi cùng một vài người có tiền, chúng ta khuyên nó không cần làm như vậy, không tốt đối với thanh danh của mình, nhưng đứa nhỏ này không nghe…… Nó thậm chí bởi vì có một lời không hợp với An Linh, liền vu oan để mẹ nó phải vào tù……”

Phỏng vấn này kết thúc, đoạn video này đã được đăng lên mạng, Phương Vân Hải nói vô cùng chân thành, thật đáng thương, mới vừa đăng chưa tới một giờ, số lượt share đã hơn vạn.

Ngay khi Hứa Vanh biết được tin tức này, đã biết mình làm sai chuyện, vội vàng gọi điện thoại tới, nói với An Lạc: “Số di động của cậu là tôi nói cho cha cậu, tôi không nghĩ tới cha cậu lại là loại người này! Lúc ấy gặp cha cậu có vẻ đáng thương tôi mới cho gã, ngọa tào! Cả nhà cậu, trừ cậu ra, quả thực, cực phẩm như vậy.”

An Lạc cúp điện thoại, không tỏ ý kiến với lời nói của Hứa Vanh, tùy tiện, cậu không sao cả, dù sao cũng không tính toán lăn lộn ở giới giải trí nữa.

Chỉ là trừ diễn kịch ra, cậu còn có thể làm gì đâu?

Từ nhỏ đã bị mẹ bồi dưỡng, ngay cả học cũng chưa được mấy ngày, trừ diễn kịch, cậu thật đúng là không còn gì cả, hai bàn tay trắng.

Hứa Vanh khuyên An Lạc đi kiện Phương Vân Hải, kiện Phương Vân Hải bạo lực gia đình và bôi nhọ.

An Lạc không phải không nghĩ tới, nhưng tố cáo có ích lợi gì, bị bắt vài ngày sẽ được thả ra thôi, lại nói còn có nhị gia những người đó nữa, An Lạc lắc lắc đầu.

Vào đêm.

Từ sau hai lần Vu Hách biến mất không thấy, An Lạc không dám nói ba chữ “Em yêu anh” trước mặt Vu Hách nữa, cậu sợ cậu vừa nói, Vu Hách lại không thấy.

Mỗi lần nói ba chữ này Vu Hách đều sẽ không thấy, bởi vậy có thể thấy được, Vu Hách cũng không thích cậu nói những lời này với hắn. Đối với việc Vu Hách không thích, An Lạc tự nhiên sẽ không tiếp tục làm. Mỗi đêm có thể nhìn thấy Vu Hách, cậu cũng đã cảm thấy thực hạnh phúc.

Nhưng mà trong lòng Vu Hách có khó chịu nhàn nhạt.

Tiểu gia hỏa trầm mặc rất nhiều……

Không ríu rít với hắn, cũng không nói cầu giao phối với hắn.

Không ríu rít với hắn, cũng không nói cầu giao phối với hắn.

Vu Hách tính tình lớn, không thoải mái liền muốn cho An Lạc một ít giáo huấn. Nhưng mà giờ phút này Vu Hách bị phong ấn, cái gọi là giáo huấn đơn giản chính là dùng sương đen che mình, không bao giờ nhìn tiểu gia hỏa.

Cậu cho rằng hắn muốn gặp thì thấy muốn sờ cứ sờ tưởng cầu giao phối liền cầu giao phối sao?

Đối với việc Vu Hách lại biến mất thêm lần nữa, An Lạc không nói gì, hoàn toàn không biết mình làm sai chỗ nào, làm Vu Hách tức giận.

Mày hơi hơi nhăn lại, An Lạc lại tự hỏi.

(Tác giả để là Vu Hách, tui không hiểu lắm, mạn phép sửa lại)

Ngày 16 tháng 7, có một hội ký tên của《 Vu vương 》, nghe nói sẽ ra bản poster mới, An Lạc tính toán tham gia, hơn nữa nhất định phải lấy được bản poster mới.

Tác giả của 《 Vu vương 》là Nền văn minh thất lạc (3).

(3) Thật ra thì tên tác giả là 遗失的文明, xem google là Mất văn minh, bản wikidich là Đánh rơi văn minh, ấn dịch bản gốc nó lại ra Nền văn minh đã mất, vào từ điển thì là Di thất đích văn minh, thôi thì dùng tạm Nền văn minh thất lạc đi

Trên tờ cuối cùng của《 Vu vương 》 có một câu: Nền văn minh thất lạc, dự ngôn giả biến mất.

Tuy rằng có chút không rõ nguyên do, An Lạc đoán bút danh của tác giả lấy từ nơi này.

Chuyện đó đã qua hơn một tháng, An Lạc đã hoàn toàn vô duyên với giới giải trí. Hơn một tháng qua đi, sự kiện của An Lạc đã chậm rãi lạnh xuống.

Một thế hệ người mới của giới giải trí thay thế lớp người cũ, An Lạc cũng dần biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Tháng 7, nhiệt độ không khí cao, mặt trời như một quả cầu lửa, đốt cháy mặt đất. An Lạc mang theo mũ che nắng và kính râm, đi ở trong đám người cũng không thấy được, dù sao cũng là mùa hè, người mặc như vậy có rất nhiều.

Chữ ký bán ở một hiệu sách, bởi vì 《 Vu vương 》 xuất bản đã gần mười năm, là một bộ lão thư (4), hơn nữa có phong cách hoàn toàn bất đồng với các bộ tiểu thuyết hiện tại, cùng loại với đồng thoại hắc ám, cho nên fan cũng không nhiều.

(4) Lão thư: có thể gọi là loại sách cũ đi, giống như mấy bộ Dế mèn phiêu lưu kí, Chí Phèo,… của mình, ý là sáng tác, xuất bản lâu rồi.

An Lạc đi vào hiệu sách, ở trong đám người ánh mắt đầu tiên liền thấy tác giả, tác giả là một nam tử trung niên khí chất nho nhã, mang một cặp kính, an tĩnh ngồi ở kia cho người ta ký tên, hai mắt tựa hồ như đang cười, vừa thấy liền cảm thấy người này thực dễ nói chuyện.

Người tới ký tên mua được poster lục tục rời đi, khi đến phiên An Lạc, tác giả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn An Lạc một cái, hỏi: “Yêu cầu ký tên sao.”

An Lạc lắc lắc đầu, cầm lấy sách và poster liền chuẩn bị đi.

“Chậm đã.”

“Chậm đã.”

Người nọ bất ngờ bắt lấy cổ tay của cậu, “Khó lắm mới tới, vẫn nên ký cho cậu cái tên đi.” Nói xong, trực tiếp kéo tay An Lạc qua An Lạc, ký năm chữ “Nền văn minh thất lạc” lên mu bàn tay cậu.

Loại tiếp xúc tứ chi đột nhiên này, An Lạc không chút nghĩ ngợi liền ném tay đối phương ra.

Nhìn bóng dáng An Lạc đi xa, người nọ đỡ đỡ cặp kính, lẩm bẩm tự nói một câu: “Tính tình thật lớn.”

An Lạc về đến nhà, muốn xóa nét mực trên mu bàn tay, nhưng cậu phát hiện, mặc kệ như thế nào tẩy đều rửa không sạch, tay đã xoa đến đỏ lên.

Đây là bút kiểu gì vậy?

Nếu rửa không sạch, An Lạc liền đơn giản mặc kệ, đi vào phòng ngủ, thật cẩn thận mở ra tấm poster kia, nhưng mà khi nhìn thấy người được vẽ trên poster, An Lạc giật mình mở to mắt.

Không có cậu, gương mặt của người trên poster giống cậu như đúc.

Vẽ trên poster, hẳn là Vu Hách sau khi thức tỉnh, vì sao lại giống cậu như đúc?

Vu Hách thức tỉnh thành hình người?

Lại còn thức tỉnh thành bộ dáng của cậu?

Trái tim An Lạc thình thịch thình thịch nhảy, một lát sau, lại cảm thấy vớ vẩn, gắt gao nhìn chằm chằm tấm poster kia.

Khẳng định là có vấn đề.

An Lạc đặt các poster vào cùng một chỗ. Chờ đến buổi tối Vu Hách xuất hiện, chỉ nghe Vu Hách nói một câu: “Chào, tiểu gia hỏa.”

Điều tuyệt vời chính là, An Lạc thế nhưng nghe hiểu Vu Hách đang nói cái gì!

Vu Hách gọi cậu là tiểu gia hỏa?

Tiểu gia hỏa là chỉ cậu sao?

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi của【 canh gác 】~

Ừm…… Đại khái không lâu nữa tiểu thụ sẽ xuyên qua tìm tiểu công~Ầy, tui định nhây cơ, nhưng nhà tui ở wattpad có một người theo dõi mới rồi, mừng quá nên chăm thêm xíu, dù có thể người ta follow tui không phải vì truyện của tui. Lúc trước tui lặn là vì đi chơi ở miền Nam, xong về người vẫn lắc lư nhún nhảy như đang ở trên máy bay, trên xe buýt hay trên thuyền ấy, cứ hơi buồn nôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN