Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới
Chương 14
“Hạ Mạt!”
Đào Thục Nhi giật mình ngẩng đầu lên, từ sau đám cưới của Doãn Hạ Mạt, cô
chưa gặp lại Doãn Hạ Mạt lần nào. Trước đây, tin đồn về chuyện Doãn Hạ
Mạt bị tổn thương tinh thần vì cái chết của cậu em trai đã lan truyền
khắp nơi, Đào Thục Nhi có hỏi thăm tình hình từ Trân Ân, nhưng Trân Ân
cũng chỉ nói lơ mơ không rõ ràng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Doãn Hạ Mạt gầy gò đến mức như vậy, Đào Thục Nhi cũng thấy giật mình sợ hãi. Hơn
nữa, ánh mắt của Doãn Hạ Mạt vô hồn, dường như chẳng nhìn thấy gì, Đào
Thục Nhi ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mặt Doãn Hạ Mạt.
“Xin tránh ra.”
Âu Thần bất ngờ trầm giọng xuống và nói, nếu như không nhớ ra người phụ nữ trước mặt này là người đã từng được Doãn Hạ Mạt mời đến dự đám cưới thì anh đã bẻ gãy tay cô ta rồi.
“À, xin lỗi, chỉ là tôi…”
Đào Thục Nhi bừng tỉnh, cô ngượng ngùng vội đứng dẹp sang một bên, chân tay lóng ngóng đứng nhìn Âu Thần với gương mặt hết sức lạnh lùng đang kéo
Doãn Hạ Mạt bước đi.
“Hà!”
Bên cạnh, An Bân Ni bật lên một tiếng cười nhạo đắc chí nhìn nét mặt lúng
túng của Đào Thục Nhi, rồi lại nhìn Doãn Hạ Mạt đang được Âu Thần dìu
ngồi vào một chiếc ghế trang điểm. Khi nãy vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt
bước vào, An Bân Ni vừa sợ lại vừa phẫn nộ, thêm vào đó là một nỗi sợ
hãi kỳ lạ không sao hiểu nổi.
Nhưng mà…
Doãn Hạ Mạt tinh thần lúc nào cũng hoang mang như vậy thì căn bản không phải là đối thủ của cô!
An Bân Ni thoa thêm chút phấn rồi cầm cái lược chải lại tóc, đoạn liếc về phía Doãn Hạ Mạt một cái.
Doãn Hạ Mạt có cần trang điểm một chút không? Chuyên gia trang điểm của tôi
đang ở đây, cô ấy có thể giúp Hạ Mạt…” Đào Thục Nhi nhìn Doãn Hạ Mạt với gương mặt không chút phấn son đang lặng lẽ ngồi trên ghế trang điểm, do dự một lúc, Đào Thục Nhi bước qua, ngượng ngùng nói chuyện với Âu Thần
như cố gắng níu kéo lại sự mất tư thế nhất thời khi nãy.
“Khỏi…”
Âu Thần nghi ngờ nhìn Hạ Mạt, gương mặt im lặng như một con búp bê, hình
như trong tầm mắt của Âu Thần, ngoại trừ Hạ Mạt ra, không còn có ai
khác. Âm thanh trầm vọng đến tai mọi người trong phòng trang điểm đang
im ắng lạ thường.
“… Cô ấy như vậy là đẹp lắm rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Đào Thục Nhi cố nén dự chua xót đang trỗi dậy trong lòng mình vội phụ họa theo.
Tại một góc khác của phòng trang điểm, Thẩm Tường quay đầu lại dò xét Doãn
Hạ Mạt một lúc rồi quay đi, vẻ mặt Thẩm Tường vẫn lạnh lùng và ngạo mạn
như trước. Phác Tố Cơ vẻ như không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người trợ lý và phiên dịch thì thào mấy câu tiếng Hàn, hình như họ đã
phát hiện ra tình trạng bất ổn của Doãn Hạ Mạt, không biết có nên qua đó chào hỏi Doãn Hạ Mạt hay không.
Lúc này, âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài vọng vào, cửa lớn mở tung, đạo
diễn Ngô và đoàn người bước vào, trong số đó bất ngờ xuất hiện thêm
Chung Nhã, nhà biên kịch bộ phim Bản tình ca trong sáng! An Bân
Ni vội vàng đứng dậy ân cần hỏi thăm đạo diễn Ngô. Phác Tố Cơ và Đào
Thục Nhi cũng vội vàng đứng lên chào, ngay đến Thẩm Tường cũng phải đứng vội mỉm cười với đạo diễn Ngô. Không khí trong phòng hóa trang phút
chốc náo nhiệt hẳn lên!
Đạo diễn Ngô gật đầu, rồi dẫn nhân viên đi về phía phòng họp bên cạnh để phó đạo diễn thông báo lịch thử vai với mọi người.
“Mọi người hãy chuẩn bị đi, năm phút nữa nhà biên kịch Chung Nhã sẽ nói tóm
tắt cho mọi người về nội dung của bộ phim tại phòng họp, sau đó mọi
người sẽ thử quay cùng một đoạn. Trợ lý và những nhân viên khác của các
vị sẽ ngồi đợi tại phòng chờ.”
An Bân Ni, Phác Tố Cơ và Thẩm Tường cùng bước vào phòng họp, để trợ lý của họ ngồi chờ ở phòng hóa trang.
“Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Doãn Hạ Mạt.”
Đào Thục Nhi nhẹ nhàng dìu Doãn Hạ Mạt, nhìn Âu Thần nói.
Âu Thần im lặng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Doãn Hạ Mạt,
sau đó nhìn bóng của cô khuất dần sau cánh cửa phòng hóa trang.
***
“Bộ phim kể về hai chị em luôn nương tựa vào nhau để sống qua ngày, bố mẹ
họ mất khi họ còn nhỏ, em trai là một họa sĩ thiên tài…”
Trong phòng họp, nhà biên kịch Chung Nhã vừa tóm tắt nội dung của bộ phim, vừa để ý đánh giá mấy ngôi sao nữ ngồi trước mặt.
Thẩm Tường hoàn toàn không phải là nữ diễn viên chính thích hợp nhất mà cô
nghĩ. Cô gái trong bộ phim là một cô gái bên ngoài rất mạnh mẽ, nhưng
bên trong lại rất yếu đuối. Sự lạnh lùng ngạo mạn của Thẩm Tường từ
trong ra ngoài đều được thể hiện rất rõ. Nhưng đạo diễn Ngô đã chọn Thẩm Tường tới thử vai, có thể là do kĩ năng diễn xuất của Thẩm Tường có thể che lấp được sự khác biệt về vẻ bề ngoài của cô ta.
Đào Thục Nhi, Phác Tố Cơ, và An Bân Ni xem ra đều là mẫu người phụ nữ dịu
dàng và yếu đuối, họ khác biệt nhau ở chỗ, với Đào Thục Nhi, trong sự
dịu dàng có chút gì đó e thẹn, Phác Tố Cơ trong sự dịu dàng toát lên vẻ
hiền thục. Nhìn An Bân Ni, Chung Nhã chau mày, cô luôn cảm thấy đằng sau nụ cười dịu dàng kia, có một cái gì đó mà cô không thích cho lắm. Vẻ bề ngoài của ba người họ rất gần với nhân vật trong phim, chỉ là thiếu
chút gì đó mạnh mẽ mà thôi.
Còn về Doãn Hạ Mạt.
Cô gầy hơn rất nhiều so với khi quay bộ phim Bản tình ca trong sáng làm cho Chung Nhã lúc vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt không khỏi giật mình.
Mặc dù Doãn Hạ Mạt gầy, nhưng cô lại có vẻ đẹp rung động lòng người,
hình như tất cả nét đẹp đều được bộc lộ một cách không giấu diếm bằng
tâm trạng tuyệt vọng. Nếu nói vẻ đẹp trước đây của Doãn Hạ Mạt có vẻ hơi mờ nhạt, thì lúc này vẻ đẹp của cô gái đang ngồi thẫn thờ bên cạnh Đào
Thục Nhi kia lại làm cho người ta ngây ngất.
Chỉ có điều, tâm lý của Doãn Hạ Mạt quả thực đang có chút vấn đề, Chung Nhã do dự nhìn Doãn Hạ Mạt, tình trạng hiện nay của Doãn Hạ Mạt liệu có thể đóng phim được không?
“Hai chị em mặc dù sống kham khổ, nhưng họ rất vui vẻ, triển lãm tranh của
đứa em trai Tiểu Thành sắp diễn ra. Ngày hôm đó anh cầm mấy bản tranh
nháp đi đón chị là A Khiết đi làm đêm trong siêu thị về, bất ngờ có nhóm cướp đến cướp siêu thị…”
Chung Nhã nhập tâm vào kịch bản, cô nói một cách tỉ mỉ về nội dung của bộ
phim. Mặc dù trừ Doãn Hạ Mạt, những minh tinh khác đều đã xem qua kịch
bản, nhưng mọi người vẫn chú ý lắng nghe.
Tiểu Thành…
Triển lãm tranh…
Những chữ đó cứ nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp…
Doãn Hạ Mạt bị ánh nắng chiếu khắp người, ánh sáng rực rỡ chiếu lên đôi hàng mi dài, cô ngồi yên bất động, vừa giống như đang lắng nghe điều gì đó,
lại vừa giống như chẳng nghe thấy gì cả.
…
…
“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều
người đến”, Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “bởi vì những bức tranh đó đa
số là vẽ cho chị…”
…
…
“… Tiểu Thành ngã vào vũng máu, máu nhuộm đỏ những bản nháp mà anh đang
cầm trên tay. A Khiết bế Tiểu Thành từ trong vũng máu ra, cô gào thét
kêu cứu một cách đau thương và tuyệt vọng…”
…
…
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.
“Cho dòng điện mạnh thêm.” Bác sỹ la lên.
“Phịch…”
Cơ thể gầy guộc mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại rơi trở về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên
một đường gạch thẳng ngang không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…
…
“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”
Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng hốt,
đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh, giọng nói của ông như sợi xơ
bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.
…
…
Ánh nắng vàng lặng lẽ chiếu rọi vào phòng họp, Đào Thục Nhi bỗng cảm thấy có điều gì bất thường, khi quay đầu lại, cô giật mình!
Doãn Hạ Mạt vốn dĩ lúc đầu chỉ ngồi đờ đẫn tại một chỗ, lúc này lại giống
như lên cơn bệnh nặng. Sắc mặt cô trắng bệch như người chết, hai hàng
lông mi đen tự nhiên rung lật bật, toàn thân run lên như thể cô ấy đang ở giữa đêm đông giá lạnh, nhìn Doãn Hạ Mạt, giống như cô đang gặp phải
cơn ác mộng khủng khiếp nhất, cứ nửa tỉnh nửa mơ.
“… A Khiết không thể chấp nhận trước sự thật rằng cậu em trai của cô đã
mấy, suốt ngày suốt đêm cô đờ đẫn ngồi nhìn những bản nháp thấm đầy máu
của em trai mình, cô luôn cho rằng Tiểu Thành chưa chết, Tiểu Thành vẫn
còn sống…”
…
…
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã chết
rồi! Hôm đó trong bệnh viện, lúc bác sỹ nói mọi biện pháp chạy chữa đã
vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh
gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường
bệnh thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
“Hạ Mạt! Rốt cuộc cậu có nghe thấy mình nói gì không! Mình đang nói, Tiểu
Trừng đã chết rồi! Dù là ngày ngày cậu có làm cánh gà đi chăng nữa, cậu
ấy cũng ăn không được! Hạ Mạt, mình xin cậu, cậu tỉnh lại đi có được
không!”
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
“Cái mà Tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em. Tiểu Trừng
thích nhất là nhìn thấy nụ cười của em.” Âu Thần nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng, “Nếu như trên thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì
cậu ấy nhất định muốn nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn
nhìn thấy được nụ cười luôn nở trên đôi môi em”.
…
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
…
…
Trong phòng họp của buổi thử vai diễn, nhà biên kịch Chung Nhã đang kể về nội dung câu chuyện trong bộ phim, bỗng dưng, chầm chậm, hình như có một
tiếng động gì đó rất lạ, ánh mắt của mọi người bất giác cùng đổ dồn về
một phía.
Tại một góc chiếc bàn hình bầu dục, ánh sáng yên tĩnh và trong suốt.
Doãn Hạ Mạt run rẩy nhắm nghiền hai mắt lại.
Hàng lông mi đen nhánh.
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt trắng bệch của Hạ Mạt.
“Cô Doãn!”
Chung Nhã ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại Doãn Hạ Mạt, định gọi thêm nhưng lại bị đạo diễn Ngô khua tay nhắm mắt ra hiệu ngăn lại…
“Không nên làm phiền cô ấy…”
Đạo diễn Ngô nhìn kỹ như đang nghiền ngẫm những giọt nước mắt tuôn trào
trên gương mặt của Doãn Hạ Mạt, ông hài lòng và nói, “Rất tốt, chỉ cần
nghe kịch bản đã có thể hòa mình vào câu chuyện”.
Nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi trên gò má Doãn Hạ Mạt.
Cô giống như vừa bị sụp đổ, lại giồng như đang trong cơn mơ tuyệt vọng,
nước mắt bất tận cứ tuôn rơi từ gò má cô lặng lẽ trào xuống mặt chiếc
bàn màu đen trong phòng họp, nước mắt đã biến thành những bông hoa. Doãn Hạ Mạt nhắm chặt mắt lại, đôi vai gầy run rẩy không một âm thanh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Doãn Hạ Mạt.
Sau khi nghe đạo diễn Ngô nhận xét, trong những ánh mắt đó, đa phần là khen ngợi, cũng có những ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên, cũng có những ánh mắt
ghen tị. Ngọn lửa của sự ghen tức trong ánh mắt của An Bân Ni là rõ ràng nhất.
Tất cả những điều này, hình như Doãn Hạ Mạt hoàn toàn không nhận ra.
Cô chỉ khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hình như đó là tất cả nước mắt trong cuộc đời cô.
Mãi tới khi Chung Nhã nói hết nội dung của bộ phim, một nhân viên giới
thiệu xong nội dung cụ thể của buổi thử vai, đạo diễn Ngô và nhân viên
rời khỏi phòng họp đến phòng thử vai bên cạnh, Doãn Hạ Mạt vẫn ngồi tại
chỗ cũ.
Nước mắt của cô đã cạn.
Hai hàng lông mi đen nhắm nghiền.
Đôi gò má trắng bệch.
“Hạ Mạt, đây là kịch bản của buổi thử vai.”
Đào Thục Nhi với tâm trạng phức tạp cầm kịch bản buổi thử vai mà phó đạo
diễn đưa đặt trước mặt Doãn Hạ Mạt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tên cậu em
trai trong kịch bản đồng âm với tên em trai Tiểu Trừng của Doãn Hạ Mạt,
có thể đây chính là ý trời. Dù Doãn Hạ Mạt không có biểu hiện gì thì vai nữ chính cũng không đến lượt cô.
“Rất đặc sắc.”
An Bân Ni chậm rãi bước qua, kịch bản của bộ phim này cô ta đã thuộc làu làu, không cần thời gian để ôn lại nữa.
Nhìn những vệt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt của Doãn Hạ Mạt, An Bân
Ni lại thấy tức tối trong lòng, Doãn Hạ Mạt thật đúng là khắc tinh của
cô, khó khăn lắm cô mới giành được cơ hội cho buổi thử vai này, lại nghe ngóng thấy nói rằng đạo diễn Ngô sẽ không vì Thẩm Tường là nghệ sỹ của
công ty môi giới Tinh Điểm mà đặc cách cho cô ta, vì thế An Bân Ni đã
phải bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm, nghiên cứu kịch bản của
bộ phim với ý đồ muốn thông qua buổi thử vai để chiếm cảm tình của đạo
diễn Ngô, từ đó có thể cựa mình mà làm lại cuộc đời!
Không ngờ…
Cái con Doãn Hạ Mạt nhìn lúc nào cũng đờ đờ đẫn đẫn chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi, làm hỏng ý đồ lớn của cô ta!
“Cô thật vẫn còn biết diễn đấy, nước mắt cứ như vòi nước, nói chảy là
chảy”, An Bân Ni cười khảy đứng bên cạnh Doãn Hạ Mạt dò xét, “sao, giờ
vẫn còn diễn kịch sao, rất tiếc là đạo diễn Ngô đã đi rồi, không nhìn
thấy đâu”.
Phác Tố Cơ là người đầu tiên thử vai, cô không ngừng nhìn về phía bên này,
cũng không hiểu họ đang nói gì rồi nghi ngờ bước ra khỏi phòng họp và
vào phòng thử vai bên cạnh. Thẩm Tường bịt tai không nghe, chuyên tâm
xem kịch bản.
“An Bân Ni, cô nói ít một chút đi.”
Đào Thục Nhi cau mày, chuyện Doãn Hạ Mạt mất đi người em trai không ai là
không biết, vừa nãy rõ ràng là cô ấy xúc động bởi cảnh tượng trước mắt
mà nảy sinh cảm xúc.
“Ơ! Cô còn nói hộ cô ta sao?” An Bân Ni liếc Đào Thục Nhi, lạnh lùng nói,
“Tôi nhớ là trước đây cô ta chỉ là trợ lý của cô, phụ giúp cô quay thử
quảng cáo Lỗi Âu, thế mà cô ta lại cướp đi cơ hội của cô một cách không
thương tiếc! Cô đã quên hết rồi sao? Hay là thấy cô ta có nền móng vững
chắc, lại có thiếu gia của Tập đoàn Âu Thị đỡ đầu nên cô quên hết chuyện cũ, một lòng trung thành với cô ta!”.
“Cô…”
Gương mặt của Đào Thục Nhi lúc đỏ lúc trắng.
“Này!”
An Bân Ni không thèm đếm xỉa tới Đào Thục Nhi nữa, cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt, ánh mắt lóe lên sự căm phẫn. cái gì mà em trai
chết, cô không tin người phụ nữ này bị tổn thương tinh thần chỉ vì
chuyện em trai mình qua đời, chỉ là lừa bịp mà thôi, chẳng qua là muốn
chiếm trang tin tức, lại còn diễn trò trước mặt cô! Hơn nữa, có đóng vai mềm yếu đáng thương thì hãy đóng trước mặt đạo diễn Ngô kia kìa!
“Doãn Hạ Mạt! Cô bớt giả vờ với tôi đi một chút được không? Nếu có bản lĩnh
thì hãy cạnh tranh công bằng! Giả bộ khóc lóc khi nghe kịch bản, giả bộ
như mình đã thả hồn được vào câu chuyện! Lừa đạo diễn Ngô làm ông ấy
tưởng rằng cô thích hợp với vai này! Cô chỉ có những thủ đoạn hèn hạ thế này sao?!”
An Bân Ni gào lên giận dữ, nhìn thấy Doãn Hạ Mạt không có phản ứng gì, An
Bân Ni không thể kiềm chế nổi mình lại càng thêm tức giận. Một lúc sau
An Bân Ni bước lại gần, từng tiếng, từng tiếng một âm u lạnh lung nói
vào tai Doãn Hạ Mạt:
“Vậy thì cô cứ giả bộ đi, loại phụ nữ xấu xa như cô, sớm muộn gì cũng gặp
phải báo ứng! À mà không đúng, cô đã bị báo ứng rồi đó thôi, cô biết vì
sao em trai cô lại chết trẻ vậy không? Đó là do ông trời đang trừng phạt cô đó”.
Như có luồng điện kích vào, Doãn Hạ Mạt mở to mắt nhìn trừng trừng!
“An Bân Ni!”
Đào Thục Nhi nghiêm trọng cắt ngang An Bân Ni lại, sau đó cô lo lắng nhìn
về phía phòng nghỉ và hóa trang, rồi lại quay sang nhìn Doãn Hạ Mạt mặt
mũi trắng bệch đang nhìn về phía trước.
“Nói quá hay.” Đằng xa Thẩm Tường gấp kịch bản thử vai lại, đứng dậy.
“Đã đến tham gia buổi thử vai, vậy khi quay thử hãy trổ tài năng thực sự
của mình đi, ở đây mà tranh cãi mấy việc không đâu, không cảm thấy vô vị sao?”
Nói xong Thẩm Tường lạnh lung rời khỏi phòng họp, cô là người thử vai thứ hai.
An Bân Ni hằn học nhìn theo bóng dáng của Thẩm Tường, cuối cùng cô ta dùng sức “hừ” một tiếng, rồi quay người trở về vị trí cũ lật cuốn kịch bản
diễn thử vai ra xem.
Không sai, kết quả của buổi thử vai mới là quan trọng, Doãn Hạ Mạt dựa vào
chiêu đó để đánh bại cô sao? Không dễ dàng như vậy đâu.
Chẳng phải là nước mắt sao?
An Bân Ni cười một cách khinh miệt, trước đây cô đã ngồi vững trên vị trí
của “ngọc nữ trưởng môn” trong những phim thần tượng, khả năng rơi nước
mắt của cô đâu có thua kém ai! Chút mánh khóe này của Doãn Hạ Mạt không
đáng xách dép cho cô!
***
“Không biết đã bắt đầu thử vai hay chưa?”
Trong phòng chờ, các trợ lý của những minh tinh đang thì thầm với nhau, họ
luôn xuất hiện cùng với các minh tinh trong mọi trường hợp, đa phần
trong số họ đã quen nhau từ trước. Chỉ là lần này, họ không cao hứng trò chuyện to nhỏ như những lần trước, mà chỉ bàn tán rất nhỏ, bởi lẽ có
một người đàn ông đẹp trai đang im lặng ngồi trong phòng.
Anh ta hình như là thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Âu Thị trong những lời đồn.
Đẹp trai quá!
Mặc dù anh ta mặt mũi hơi tiều tụy nhưng vẫn tỏa ra cái khí chất lạnh lùng
cao quý, cặp mắt xanh thẫm như rừng sâu của anh khiến người ta ngây
ngất.
Mấy cô trợ lý tâm hồn lơ lửng vừa bàn tán về chuyện các minh tinh thử vai
đã đến những bước nào, vừa trộm dò xét đánh giá Âu Thần, người mà từ đầu đến cuối không thèm nhìn họ lấy một lần. Âu Thần cứ ngồi đó trong sự im lặng, dường như không quan tâm đến tất cả mọi thứ. Anh đột nhiên lại
chau mày, hình như anh cố gắng lắng nghe âm thanh phát ra từ phòng họp.
Đám trợ lý lúc này mới chú ý, âm thanh văng vẳng giọng một người đang la
lớn phát ra từ phòng họp. Sự tò mò của họ bắt đầu nổi lên, trợ lý của An Bân Ni chạy đến chỗ cánh cửa, nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa giữa phòng
hóa trang và phòng họp.
Hình như đã cãi nhau xong rồi.
Mấy người trợ lý chỉ nhìn thấy An Bân Ni tức tối bước ra từ chỗ Doãn Hạ Mạt.
“Phác Tố Cơ đã vào thử vai rồi…”
“À, Thẩm Tường cũng đi thử vai rồi…”
“Tiếp sau đó là ai nhỉ…”
“Là Đào Thục Nhi hay là An Bân Ni…”
“Doãn Hạ Mạt có lẽ là người cuối cùng, hình như cô ấy có cái gì đó không bình thường…”
“Này!”
Một trợ lý đưa mắt ra hiệu, những trợ lý khác ngậm ngay miệng lại đưa mắt
nhìn Âu Thần, chỉ thấy anh có vẻ như không nghe thấy gì hết, chỉ im lặng đứng ở chỗ Doãn Hạ Mạt vừa ở đó đi ra, ánh mắt dõi nhìn cái dáng người
trong phòng hội nghị qua cánh cửa mở he hé.
Ánh sáng chiếu xuyên vào phòng họp.
Mái tóc dài như sóng biển của cô xõa xuống gò má, chỉ nhìn thấy một bên mặt trắng bệch, gầy gò, dưới ánh sáng mặt trời mắt của cô hơi đỏ, đôi hàng
long mi dài và cong.
Hình như Doãn Hạ Mạt vừa khóc.
Âu Thần đột nhiên thấy lo lắng, theo bản năng anh tính chạy qua đó.
Nhưng, ánh mắt của Hạ Mạt…
Âu Thần như nghẹt thở, cho dù khoảng cách là rất xa, anh vẫn có thể cảm
giác rất kỳ lạ, hình như ánh mắt của cô ấy không vô hồn trống rỗng như
lúc trước nữa…
“A, đã đến lượt Đào Thục Nhi rồi…”
Mấy người trợ lý giết thời gian một cách nhạt nhẽo vô vị, họ ngồi đoán già
đoán non xem rốt cuộc ai sẽ giành phần thắng trong lần thử vai này.
Chiếc đồng hồ trên tường nhích đi từng giây từng phút.
Đằng xa, Âu Thần chuyên chú nhìn hướng về Doãn Hạ Mạt.
Cô ngồi đơn độc trên chiếc ghế trong phòng họp, mặt mày trắng bệch nhìn về phía trước, cuốn kịch bản thử vai đặt trên chiếc bàn trước mặt vẫn chưa được lật ra.
***
Trên cửa sổ của phòng thử vai đặt mấy chậu hoa Tết vàng rực rỡ, những bông
hoa tươi mơn mởn nở đầy cành, giống như thác nước đang thể hiện sức sống mãnh liệt của mình.
Đạo diễn Ngô, Chung Nhã và những nhân viên khác ngồi phía sau màn hình máy
quay, tập trung tinh thần xem hiệu quả biểu diễn của các minh tinh khi
diễn cùng một đoạn phim.
Phác Tố Cơ có khả năng biểu hiện nét mặt tinh tế như những diễn viên Hàn
Quốc, rất thành thục tự nhiên. Diễn xuất của Thẩm Tường mang đậm cá tính của cô ấy, dưới cái vỏ bọc kiên cường, lạnh lùng của mình là sự yếu
đuối rất khó phát hiện ra. Đào Thục Nhi diễn rất tốt bản chất mềm yếu
của cô gái trong phim. Mắt ngấn lệ, mềm yếu đáng thương, làm cho những
người ngồi ở đó đều thấy thương cảm.
Mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình.
Rất khó phân cao thấp.
Chung Nhã bắt đầu khâm phục con mắt của đạo diễn Ngô, mấy người mà ông chọn
đến thử vai, người nào cũng có nét độc đáo riêng của mình, hèn chi chất
lượng của những bộ phim ông làm đều rất tuyệt vời. Nghĩ đến đây Chung
Nhã nhìn An Bân Ni bước đến phía trước ống kính, có thể đạo diễn Ngô
chọn cô ấy đến thử vai là có cái lý khác của ông ấy.
Máy quay chiếu thẳng vào An Bân Ni.
An Bân Ni ngơ ngác nhìn về nơi nào đó, những hạt sương long lanh từ từ
đọng lại trong mắt cô. “Hự!” Một tiếng, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn
rơi, sau đó, từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt An Bân Ni như những hạt trân châu bị đứt ra khỏi sợi dây nối, An Bân Ni đau khổ
kêu khóc…
“Tiểu Thành!”
Gương mặt An Bân Ni tràn đầy nước mắt, tiếng khóc thật thảm thiết, từ tiếng
khóc thút thít của sự kiềm nén bổng trở thành tiếng gào khóc, nhưng lại
không gây nên cảm giác đột ngột, mà ngược lại, nó có sức rung động rất
lớn.
“Tiểu Thành! Em đừng đi!”
An Bân Ni giơ tay lên không trung như có ý đồ muốn tóm bắt thứ gì đó, nước mắt cứ tuôn ra như nước tràn đê, cô khóc đến mức không thành tiếng,
khóc một cách tuyệt vọng, cô gào khóc như thể cả thế giới này sắp bị hủy diệt!
“Tiểu Thành!…”
Tiếng kêu khóc đến sức cùng lực kiệt của cô xuyên qua phòng thử vai ra ngoài!
Tiếng kêu khóc thảm thiết đó như một cây kim, đâm vào và làm cho Doãn Hạ Mạt sợ hãi đứng phắt dậy!
Tiểu Trừng…
Hình như nghe thấy có người đang gọi tên Tiểu Trừng, cô hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
Chẳng có gì hết…
Là ai đang gọi Tiểu Trừng…
Tiểu Trừng ở đâu?
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn bước đến nơi mà âm thanh đó phát ra.
“OK!”
Đạo diễn Ngô vẫy tay một cách ỡm ờ!
Chung Nhã ngạc nhiên nhìn An Bân Ni lau những giọt nước mắt trên mặt, thầm
khâm phục khả năng khóc của cô ta, nước mắt nói rơi là rơi lã chã. Mặc
dù Chung Nhã không ưa những chuyện trước đây An Bân Ni đã làm, nhưng cô
vẫn rất khâm phục phần diễn xuất lần này của An Bân Ni. Mặc dù không thể nhận ra được cách nhìn của đạo diễn Ngô về phần diễn này qua nét mặt
của ông, nhưng khi An Bân Ni nhìn thấy ánh mắt như khẳng định của nhóm
làm phim và các nhân viên, trong lòng cô ta cảm thấy vui mừng.
An Bân Ni chưa kịp ngồi xuống vị trí ngồi thì cánh cửa phòng thử vai đã
được mở ra, An Bân Ni mặt lạnh như tiền nhìn Doãn Hạ Mạt đi vào. Hừ!
Nóng lòng muốn chết, cô muốn xem xem Doãn Hạ Mạt thử vai như thế nào, cô không tin Doãn Hạ Mạt khóc có sức truyền cảm hơn cô, vai này do cô thủ
là cái chắc.
Doãn Hạ Mạt chậm chạp bước vào, ánh mắt của cô vẫn đờ đẫn nhìn về bốn phía
xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong ánh nắng rực rờ của buổi
trưa, chiếc váy trắng trên người cô bị gió thổi bay lên nhè nhẹ, toàn
thân người cô như trong suốt, linh hồn cô cũng trong suốt.
“Xin chào! Cô Doãn, có thể bắt đầu được rồi!”
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Doãn Hạ Mạt có dấu hiệu biểu diễn nào, đạo
diễn Ngô chau mày, phó đạo diễn vội vàng gọi Doãn Hạ Mạt.
“Hà!” Chỗ ngồi của An Bân Ni vang lên tiếng cười châm biếm.
Hình như cô chẳng nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn.
Ánh mắt của cô tập trung vào chậu hoa Tết vàng rực trên cửa sổ phòng thử vai.
Hình như rất lâu, rất lâu về trước, Trân Ân cũng ôm đến một chậu hoa Tết
giống như vậy, những bông hoa li ti vàng rực rỡ được đặt trên cửa sổ
phòng bệnh của Tiểu Trừng…
Nhưng…
Tiểu Trừng cứ hôn mê mãi…
Không tỉnh lại…
Tiểu Trừng chưa được nhìn thấy chậu hoa…
Nhưng…
Tiểu Trừng có tỉnh lại…
Tại sao họ lại nói Tiểu Trừng chết, rõ ràng Tiểu Trừng vẫn còn sống mà!
Cô nghe thấy rồi! Trong cái phòng bệnh vắng vẻ và hỗn loạn đến chóng mặt
đó, cô nghe thấy Tiểu Trừng vẫn thở! Cô bước qua, trong thời khắc đó, cô nghe thấy tim cậu vẫn đang đập và cậu vẫn thở!
…
“Chị…”
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào cặp lông mày của Doãn Trừng, cậu nhìn cô,
môi cậu dần nở nụ cười thật hiền, trong phòng bệnh lạnh lẽo, nụ cười đó
dường như cũng có ánh vàng rực rỡ.
…
“Tiểu Trừng!”
Nhìn cành hoa Tết rực rỡ, Doãn Hạ Mạt hoảng hốt gọi, vừa như vui lại vừa như buồn, giống như trong giấc mơ, bong bong dễ vỡ vậy.
…
“Sao em có thể chết được? Em đã hứa với chị là em mãi mãi sẽ bên chị, mãi mãi không rời xa chị mà…”
“Phải, chị nhớ. Cho nên chị đã không bị họ gạt.”
“Đúng vậy, chị nhớ chứ, nên chị không bị bọn họ gạt.” Ngón tay Doãn Hạ Mạt
nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ấm áp của Doãn Trừng, cô cúi xuống trìu mến nhìn Doãn Trừng, “Em xem chị đâu có khóc, chị đâu có bị họ gạt…”
…
Tiểu Trừng không chết…
Tiểu Trừng sẽ không bao giờ rời xa cô…
…
“Chị…”
Trong ánh nắng vàng rực, gương mặt vui tươi của Doãn Trừng dường như sáng
bừng lên, cậu như một đứa trẻ nhẹ nhàng cọ cọ vào ngón tay Doãn Hạ Mạt,
“Em sẽ không chết, em không nỡ rời xa chị đâu”.
…
“Tiểu Trừng…”
Cô biết, Tiểu Trừng sẽ không bao giờ xa cô. Trên thế giới này, cô không có mẹ, cô chỉ có Tiểu Trừng, Tiểu Trừng sẽ không nhẫn tâm rời xa cô…
…
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã chết
rồi! Hôm đó trong bệnh viện lúc bác sỹ nói mọi biện pháp chạy chữa đã vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh
gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường
bệnh thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
…
Trên cửa sổ, những bông hoa đón xuân rực rỡ đến chói mắt.
Dường như tất cả máu trong người cô đều chảy đến màng nhĩ, cả thế giới nổ
tung, người cô run lên từng hồi, sau đó đứt ra thành bốn năm mảnh bay
lên không trung.
Tiểu Trừng đã chết rồi…
Vậy sao…
Vì vậy ngày nào cô cũng làm món cánh gà, cô làm rất ngon, thật sự là rất
ngon, nhưng cho dù cô có gọi thế nào, Tiểu Trừng cũng chẳng bao giờ bước ra khỏi phòng ăn lấy một miếng…
Tiểu Trừng đã chết rồi…
Vậy sao…
Bằng không cho dù cô nấu ngon hay dở, nó đều cười rất vui vẻ, nó ăn lấy ăn để, và khen cô là người nấu ăn ngon nhất thế giới…
“Tiểu Trừng…”
Nước mắt lại rưng rưng trong khóe mắt Doãn Hạ Mạt. Tiểu Trừng đã chết, Tiểu
Trừng đã chết, tại sao cô vẫn còn sống, tại sao Tiểu Trừng cũng lừa cô!
Tại sao mẹ cô chết để rồi bỏ rơi cô, tại sao bố mẹ Doãn của cô lại bỏ
rơi cô để sang một thế giới khác, và tại sao bây giờ ngay cả Tiểu Trừng
cũng bỏ rơi cô!
Tại sao cô vẫn chưa chết! Tại sao chỉ có mỗi mình cô sống!
Nước mắt trào ra trên thân người cô như nước biển!
Nhưng những bức tranh đó, những bức tranh mà Tiểu Trừng vẽ cho cô…
Nước mắt trào lên trong mắt cô, lông mi cô ướt sũng, nhưng cô lại không rơi
một giọt nước mắt nào, cô ra sức kìm nén, không để nước mắt mình tuôn ra cho dù là một giọt…
…
“Em có phát hiện ra…”
…
“…dù là trong bức tranh nào đi nữa, Tiểu Trừng cũng đều vẽ em đang cười, nụ
cười thật rực rỡ xán lạn như thể cuộc đời này chẳng có gì phải ưu tư
phiền muộn, cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ vô cùng.”
…
“Cái mà tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em…Nếu như trên
thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì cậu ấy nhất định muốn
nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn nhìn thấy được nụ cười luôn nở trên đôi môi em.”
…
Phòng thử vai yên lặng không một tiếng động.
Nhà biên kịch Chung Nhã nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt đang đứng trước ống
kính, mãi tới khi mặt cô thấm đầy những vệt nước mắt, Chung Nhã mới chợt tỉnh lại!
Cô sao thế này…
Doãn Hạ Mạt rõ ràng không khóc, chỉ là lịm đi trong sự hoảng hốt, cách biểu
lộ tình cảm trên nét mặt cũng ít như vậy, thậm chí lời thoại nói cũng
không rõ ràng, nhưng…
Nhìn xung quanh, Chung Nhã đột nhiên phát hiện hình như tất cả mọi người cũng đều giống như cô.
Mặc dù Doãn Hạ Mạt không để rơi nước mắt, nhưng những người xem cô diễn lúc đó, trong phút chốc đã bị Doãn Hạ Mạt làm cho lúc thì vui mừng, vỡ
mộng, lúc lại tuyệt vọng, kiên cường quật vào tâm trạng chua xót, mềm
yếu nhất trong tận đáy lòng…
Một hồi lâu sau đạo diễn Ngô mới đứng dậy, bước ra nói với Doãn Hạ Mạt :
“Rất tốt, cô rất phù hợp với vai này.”
An Bân Ni không dám tin vào tai mình nữa, cô căm giận nhìn Doãn Hạ Mạt trừng trừng!
Doãn Hạ Mạt lại đứng im không nói.
Hình như cô ấy vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng lúc diễn xuất.
Lúc này, những người trong đoàn làm phim cũng thi nhau xuýt xoa bàn tán, họ đồng thanh khen ngợi diễn xuất khiến mọi người sửng sốt của Doãn Hạ
Mạt.
Phác Tố Cơ mỉm cười bước tới, nói với Hạ Mạt bằng thứ tiếng Trung không lưu loát lắm:
“Chị diễn rất đỉnh!.”
Nhìn Doãn Hạ Mạt tinh thần vẫn hoảng hốt thẫn thờ không có bất kỳ phản ứng
gì, Phác Tố Cơ lặng người đi một lúc, cô lịch sự cúi gập người chào, rồi rời khỏi phòng quay thử sang phòng hóa trang.
Thẩm Tường chỉ liếc Doãn Hạ Mạt một cái, chẳng nói gì với cô cả, sau khi gật đầu chào đạo diễn Ngô, Thẩm Tường cũng ra khỏi phòng thử vai.
“Hạ Mạt, chị thật xuất sắc, chị đã thể hiện những cảm xúc của người chị
trong bộ phim một cách tường tận thấu đáo!” Chung Nhã không thể kiềm chế được cũng bước qua, từ khi quay bộ phim Bản tình ca trong sáng cô luôn có ấn tượng rất sâu sắc về người con gái lặng lẽ đến mức lạnh nhạt này.
“Đó chẳng qua là vì… có đứa em trai mới mất mà thôi.”
Một lời chế giễu mang đậm mùi vị chua cay bay tới, An Bân Ni từng bước,
từng bước sát lại gần Doãn Hạ Mạt đang đứng yên lặng một chỗ. An Bân Ni
liếc nhìn Doãn Hạ Mạt một cái như thách thức, rồi cười nói với Chung Nhã :
“Nhà biên kịch Chung Nhã, nếu như người cô viết là một người chị trở nên
ngây dại sau cái chết của em mình, được như vậy cô ta sẽ diễn hay hơn!
Không! Cô ta căn bản không cần diễn, chỉ cần thể hiện diện mạo vốn có
của cô ta là đủ rồi.”
Chung Nhã hơi chau mày nhìn Doãn Hạ Mạt không nói không rằng đờ đẫn ngồi ở
đó, mặc dù không thích những ý nghĩ trong câu nói của An Bân Ni, nhưng,
thật sự như vậy sao?
“Cô Doãn…”
Đạo diễn Ngô đăm chiêu nhìn Doãn Hạ Mạt, lớn tiếng gọi.
“Cô ta không nghe thấy đâu, cô ta bị điên rồi.”
An Bân Ni cười dịu dàng, mắt cô sáng lên, cô giả vờ như đang nói đùa, lấy tay quơ quơ trước mặt Doãn Hạ Mạt.
“Đây là phòng thử vai, tại sao y tá của bệnh viện tâm thần không trông cô,
để cô chạy ra đây? Chao ôi, vừa nãy chẳng phải cô diễn hay lắm mà, tại
sao bây giờ chẳng nói câu nào thế! Này, nhìn đây này, nhìn đây này, cô
còn nhận ra tôi là ai không?”
Chính lúc An Bân Ni đắc ý cười sung sướng nhất, đột nhiên có một bóng người
chặn ngay trước mặt Doãn Hạ Mạt, bảo vệ cô ấy ngồi đằng sau. Người đàn
ông mặt lạnh tanh nhìn An Bân Ni chằm chằm, giọng anh ta như đe dọa:
“An Bân Ni, xem ra trước đây cô đã phải trả giá quá ít.”
Là Âu Thần…
Sự sắc lạnh trong mắt Âu Thần làm cho An Bân Ni sợ tới mức bất giác phải
lùi lại một bước, cô vừa lo vừa sợ. Chính người đàn ông này một tay đã
hủy hoại sự nghiệp mà cô đã khổ công gây dựng trong làng giải trí! Nếu
không, cho dù danh tiếng của cô có sa sút đến mấy cũng đâu tới mức không có bất kỳ một cơ hội đóng phim nào!
Trước đây cái mà cô mong muốn chỉ là những vai phụ nhỏ, nhưng cô bị tất cả
các công ty chế tác từ chối, họ ra ý với cô, họ không dám đắc tội với
Tập đoàn Âu Thị.
Tất cả là nhờ cô đi theo con đường của giám đốc Tiền, mới có một chút dấu
hiệu khôi phục sự nghiệp của mình như thế này. Mặc dù cô rất hận Doãn Hạ Mạt, nhưng An Bân Ni cũng biết, nếu còn chọc tức Âu Thần thì đúng là
mất trí, và cô chỉ biết ngậm miệng im lặng một cách căm giận.
“Hạ Mạt, chúng ta đi thôi.”
Âu Thần cúi đầu ôm lấy vai Doãn Hạ Mạt thật chặt, anh đau lòng nhìn những vệt nước mắt trên mặt cô.
Hạ Mạt đã khóc!
Hạ Mạt đã khóc rồi!
Có lẽ, anh đưa Hạ Mạt đến thử vai là đúng đắn. Cuối cùng thì Hạ Mạt cũng
đã có những phản ứng nhất định, không khép chặt mình nữa. Nhưng tại sao
Hạ Mạt lại khóc, vì kịch bản hay vì có ai đó ức hiếp cô.
Nghĩ đến điều này, Âu Thần lại lạnh mặt nhìn An Bân Ni mặt mày đang tái nhợt!
“Xin dừng bước!” Đạo diễn Ngô nói rồi nhìn chăm chú vào Doãn Hạ Mạt vẫn đang ngồi lặng lẽ.
“Cô Doãn, tôi rất thích diễn xuất khi nãy của cô, không biết cô có đồng ý nhận vai diễn nhân vật chính trong phim hay không?”
“Vừa nãy cô ấy đã thử vai?”
Âu Thần sững sờ, nín thở hỏi. Hạ Mạt có thể thử vai bình thường sao?
“Vâng, đúng vậy, chị ấy thể hiện rất xuất sắc.” Chung Nhã trả lời Âu Thần
“Hạ Mạt…”
Một bất ngờ không thể tin được khiến cho Âu Thần thở gấp gáp, tay trái anh
buộc phải nắm chặt lấy vai của Hạ Mạt mới có thể cảm giác chứng minh
được rằng những lời mình đang nghe được không phải là ảo giác. Hồi lâu,
Âu Thần lấy lại được bình tĩnh, anh vội hỏi tiếp:
“… em có muốn nhận vai diễn này không?”
Trong phòng thử vai.
Mọi người đều đang đợi câu trả lời của Doãn Hạ Mạt. An Bân Ni tức giận trợn mắt nhìn Doãn Hạ Mạt nhưng không dám hé răng nói gì cả.
Doãn Hạ Mạt ngẩn người ra nhìn chậu hoa Tết đặt trên cửa sổ đang khoe sắc mà dường như không nghe thấy gì cả.
“Người em trong bộ phim này tên là Tiểu Thành.”
Đào Thục Nhi bị mọi người quên lãng từ lâu dịu nhẹ nói với Doãn Hạ Mạt.
Trong khi Hạ Mạt thử vai diễn, chỉ có Đào Thục Nhi biết, trong miệng Hạ
Mạt đang lẩm nhẩm nói không phải là “Tiểu Thành” mà là “Tiểu Trừng”.
“Tiểu Thành này cũng thích vẽ tranh, cũng có một người chị yêu quí cậu ta
giống như cậu đó. Hạ Mạt, mình cảm thấy có lẽ là Tiểu Trừng muốn để cậu
tham gia diễn trong bộ phim này, hơn nữa người chị và người em trong
phim có một kết thúc rất hạnh phúc…”
Dường như có gió thổi qua chậu hoa Tết đang khoe sắc trên cửa sổ, những đóa
hoa nhỏ bé đang nhè nhẹ đung đưa giữa đám lá giống như đang gật đầu
cười. Hai hàng lông mi của Doãn Hạ Mạt đột nhiên run lên, một lúc rất
lâu sau, cũng giống như đám hoa đó…
Doãn Hạ Mạt khe khẽ gật đầu.
***
Hạ Mạt đã tiếp nhận vai nữ diễn viên chính trong bộ phim Họa cảnh!
Lúc mới được nghe tin này, Trân Ân tưởng như là trong truyệnNghìn lẻ một đêm vậy! Mấy ngày trước, Doãn Hạ Mạt vẫn giống như con kén tằm nhốt mình
lại, không hề biết gì đến thế giới bên ngoài, tại sao loáng một cái lại
có thể nhận đóng bộ phim này chứ? Đã thế lại là do Doãn Hạ Mạt tự mình
gật đầu đồng ý nữa chứ !
Nhưng Trân Ân đã chết lặng sau khi đọc kịch bản, người em trai trong bộ phim
có tên Tiểu Thành, cũng có sở thích vẽ tranh, cũng sớm phải qua đời. Bộ
phim kể về câu chuyện sau khi người em chết đi, người chị rơi vào trang
thái tinh thần suy sụp hỗn loạn không có cách nào tự thoát ra được, ngày nào cũng ngồi ngẩn người nhìn ngắm bức tranh người em đang vẽ dở, cuối
cùng có một ngày, cô ta đã đi vào trong bức tranh đó một cách lạ lẫm để
trở về với quá khứ, gặp lại em trai. Trong thế giới huyền ảo đó, hai
người sống cùng nhau mãi mãi…
Là do kịch bản của bộ phim này nên Hạ Mạt mới nhận tham gia. Đọc phần kết
của câu chuyện rất có hậu ấy, trong lòng Trân Ân xúc động, nước mắt tuôn rơi.
Cùng với tin Doãn Hạ Mạt trở lại màn ảnh, đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim Họa cảnh đươc lan truyền, làng giải trí ngay tức khắc lại bùng nổ, giới báo chí lại đua nhau đưa tin khai thác đề tài này.
Rốt cuộc trạng thái tinh thần của Doãn Hạ Mạt như thế nào, tại sao đạo diễn Ngô lại bỏ qua Thẩm Tường, Phác Tố Cơ là những nữ diễn viên đẳng cấp
nổi tiếng được xếp vào hàng Thiên hậu để chọn Doãn Hạ Mạt, một người mới chỉ đóng có mỗi một bộ phim dài tập mà thôi. Thiếu gia chủ tịch hội
đồng quản trị của Tập đoàn Âu Thị là Âu Thần tại sao lại cho phép vợ mới cưới của mình tiếp tục bước chân vào làng giải trí? Có lẽ cuộc hôn nhân của hai người có vấn đề. Nhiều cách phỏng đoán và nhiều sự nghi ngờ
khác nhau khiến cho tên của Doãn Hạ Mạt xuất hiện trên hầu hết trang đầu của nhiều tờ báo, tạp chí!
Tiếp sau đó…
Lại một tin cực “hot” xuất hiện!
Bên phía nhà sản xuất bộ phim Họa cảnh tuyên bố vai nam diễn viên chính trong bộ phim sẽ do Thiên vương Cự
tinh Lạc Hi sau một thời gian học tập tại Mỹ đã quay về đảm nhận. Fan
hâm mộ vui sướng cuồng nhiệt, họ tụ tập hoan hô trước công ty của Lạc
Hi, gửi cho Lạc Hi vô số quà tặng và hoa tươi, cư dân mạng cũng gửi rất
nhiều comment chúc mừng sự trở lại của Lạc Hi, thậm chí có nhiều người
còn bỏ tiền ra mua tất cả những tờ báo có đăng tải tin tức về sự quay
trở lại của Lạc Hi !
Sự kích động của các fan hâm mộ Lạc Hi không giống nhau. Mặc dù các phương tiện truyền thông cũng tỏ thái độ vui mừng không kém, song điều mà họ
quan tâm nhiều hơn là việc Lạc Hi tuyên bố tạm thời rút lui khỏi làng
giải trí, tại sao nay lại nhận lời đóng bộ phimHọa cảnh này. Việc tham gia bộ phim của anh bên cạnh sự diễn xuất của Doãn Hạ Mạt có liên
quan gì chăng, đó là chuyện hai người tình cũ quay lại cùng nhau đốt lửa lòng, hay là Doãn Hạ Mạt lấy chồng giàu có nhưng không hạnh phúc cho
nên phải lấy đóng phim để giải trừ nỗi buồn, Lạc Hi diễn xuất lần này là để được danh chính ngôn thuận chăm sóc, an ủi cô ấy?
Khi Trân Ân biết Lạc Hi cũng sẽ đóng bộ phim Họa cảnh, cô lại cảm thấy có chút lo lắng. Theo tính cách trước đây của Âu Thần,
anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Doãn Hạ Mạt có những cơ hội tiếp xúc
với Lạc Hi. Mặc dù thời gian này, tinh thần Doãn Hạ Mạt hoảng hốt suy
sụp, Âu Thần đã phải nghiến răng ngầm chấp nhận cho Lạc Hi thường xuyên
được xuất hiện trước mặt Hạ Mạt. Nhưng chuyện hai người cùng nhau đóng
một bộ phim chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi những phát sinh những cử
chỉ tiếp xúc thân mật, họ phải thể hiện những tình cảm đong đưa qua lại
như chiếc cầu nối…
Âu Thần liệu có ngăn cản Hạ Mạt đóng phim không?
Nhưng, từ sau khi tiếp nhận tham gia đóng bộ phim Họa cảnh, Doãn Hạ Mạt dường như đang dần dần hồi phục, cô không còn ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ phòng khách suốt cả ngày nữa, mà hàng ngày chỉ yên lặng
đọc kịch bản. Cùng với những trang kịch bản được lật giở, sự biểu cảm
của Doãn Hạ Mạt ngầm ước chừng cũng có sự thay đổi biến hóa lúc vui lúc
buồn, giống như là đang có sự gửi gắm mới, từ trong thế giới bị khép kín của bản thân mình đổi thành thế giới của câu chuyện trong phim.
Nếu như Âu Thần ngăn cản Hạ Mạt đóng phim, Hạ Mạt sẽ lại trở về trong cái tổ kén ngày xưa không?
Nhưng sự lo lắng của Trân Ân hình như là thừa, Âu Thần dường như không hề để ý đến sự tham gia vai diễn của Lạc Hi, Âu Thần tiếp tục giao công việc
của Tập đoàn Âu Thị cho những nhân viên cấp dưới xử lý, còn mình vẫn
ngày ngày ở bên Hạ Mạt, anh thậm chí còn bắt đầu học cách tự tay làm cơm cho Hạ Mạt.
Hôm nay là ngày bộ phim Họa cảnh bắt đầu chính thức bấm máy. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người Doãn
Hạ Mạt, kịch bản đặt lên đầu gối cô. Âu Thần bưng một chiếc khay từ
trong bếp lên, mùi thơm của đồ ăn sáng tỏa ra khắp không trung. Âu Thần
đặt cốc sữa nóng trước mặt Doãn Hạ Mạt, sau đó anh cẩn thận đưa lên môi
cô miếng bánh sandwich kẹp trứng chiên vàng ở giữa, thêm mấy miếng lạp
xưởng nóng, chút rau sống.
“Hạ Mạt, ăn một chút em nhé? Hôm nay có lẽ phải diễn ở trường quay lâu đó…”
Âu Thần hết lòng nhẹ nhàng nói, anh đặt miếng bánh sandwich lên môi Hạ
Mạt, “… nếu như không ăn gì, không có sức khỏe tốt, ngộ nhỡ đang quay
phim em lại mệt mỏi thì làm thế nào…”.
“Ăn một chút…”
“Ngoan…”
“Trứng rán thơm cực, em nếm thử coi, rất ngon…” Bàn tay Âu Thần đang cầm miếng bánh sandwich có mấy vết bỏng do bị dầu bắn, không biết đã làm hỏng bao nhiêu quả trứng rốt cuộc mới có thể có được thành quả trứng rán vàng
đẹp như thế này.
Nhìn những vết bỏng trên tay Âu Thần.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt khe khẽ rung rung, cô yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt của cô hướng về phía Âu Thần đang ngồi xổm trước mặt mình, trong đáy mắt có sự xúc động như sóng nước đang chuẩn bị tuôn trào. Sau đó Hạ Mạt cắn một
miếng bánh sandwich trên tay Âu Thần nhai chầm chậm rồi từ từ nuốt.
Vì quá căng thẳng nên cánh tay của Âu Thần cứ cứng đờ trước mặt Hạ Mạt!
Cô không nhổ ra!
Lần này cô đã ăn vào mà không nhổ ra!
Niềm vui trùm khắp lên người Âu Thần, anh thậm chí chưa để ý đến việc xác
định xem ánh mắt của cô vừa nhìn anh có phải là ảo giác của mình hay
không. Âu Thần khẽ đặt cốc sữa lên môi Hạ Mạt, anh căng thẳng nín thở
nói :
“Uống thêm chút sữa bò nữa đi em.”
Một kỳ tích đã xảy ra, cô đã uống sữa xong lại ăn mấy miếng bánh sandwich,
tuy rằng cô ăn còn rất ít, nhưng đối với Âu Thần mà nói, điều này đã quá đủ để khiến anh sướng phát điên lên rồi.
Dọn xong bữa sáng, Âu Thần đặt cuốn kịch bản trên gối Hạ Mạt vào trong túi
xách tùy thân của cô, giúp cô mặc áo khoác, lấy xe chở cô đến tận trường quay. Tâm trạng của Âu Thần quá đỗi vui sướng đến nỗi trong lúc đang
lái xe, đôi môi của anh lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Trân Ân vẫn còn thấy lo lo.
Tình hình tinh thần của Doãn Hạ Mạt như vậy chẳng hiểu có thể tham gia đóng
phim được không? Cô ấy có thể nhớ lời thoại, dưới ánh đèn tụ quang cường độ cao và trước mặt mọi người đang tụ tập, cô có thể diễn suôn sẻ và
nói trôi chảy những lời thoại không?
Ngày đầu tiên bộ phim được chính thức bấm máy, lòng dạ Trân Ân cứ như có lửa đốt vậy. Thế rồi cùng với tiếng đạo diễn Ngô hô to, “Action!”, dưới ánh sáng đèn rọi vào mắt, Hạ Mạt đột nhiên trở nên họat bát hẳn!
Trước ống kính máy quay.
Đêm khuya, Hạ Mạt đang đứng sắp xếp hàng hóa bên cạnh giá hàng trong siêu
thị bỗng dỏng tai nghe, là Lạc Hi đang cười vui vẻ, tay ôm một đống bản
nháp những tranh vẽ chép lại từ những bức tranh trong buổi triển lãm
xuất hiện trước cửa siêu thị đang gọi cô.
Ống kính đặc tả tiến lại gần gương mặt Hạ Mạt.
Nụ cười trên môi Hạ Mạt giống như bông hoa đang hé nở, cô đưa mắt nhìn về
phía Lạc Hi giống như đang trông chờ kho báu đáng kiêu hãnh nhất trên
thế giới này. Ánh hào quang hạnh phúc trong đôi mắt cô như biển lớn tràn đầy…
…
Mặt đất đầy máu.
Doãn Hạ Mạt sợ hãi hoảng loạn ôm Lạc Hi bị đạn bắn trúng ngực, điên cuồng la hét, nước mắt hoảng loạn lã chã rơi trên gương mặt tái mét của Lạc Hi.
Hạ Mạt bịt vết thương đang chảy máu trên ngực Lạc Hi, toàn thân run rẩy
tuyệt vọng, cổ họng nghẹn ngào gào thét…
…
Trân Ân đứng ở ngoài nhìn Hạ Mạt đang bị bảy tám chiếc máy quay phim bao
vây, Hạ Mạt lúc này giống như Hạ Mạt trước khi Tiểu Trừng qua đời, ánh
đèn đang chiếu rọi trên thân người cô hoặc khóc hoặc cười trước ống
kính, dồn hết tất cả tình cảm vào câu chuyện trong phim, mỗi nụ cười,
mỗi giọt nước mắt đều xúc động lòng người.
Hay là Hạ Mạt sẽ ổn lên chăng?
Trân Ân thì thầm cầu nguyện, cầu nguyện răng Tiểu Trừng trên thiên đường đã
an bài bộ phim này cho Hạ Mạt đóng, bộ phim này có khả năng là cơ hội
tốt để Hạ Mạt hồi phục.
“OK!”
Nhưng hình như lời cầu nguyện của Trân Ân chẳng mấy kết quá, cùng với cái
khua tay đầy thỏa mãn của đạo diễn Ngô cho dừng máy, ánh đèn hạ xuống,
ánh lửa bùng cháy trong đôi mắt của Doãn Hạ Mạt giờ lại dần dần ảm đạm.
Cô trầm mặc quay lại ngồi bên trường quay.
Đợi cho đến cảnh quay tiếp theo của mình.
Doãn Hạ Mạt lại như quay trở về cái không gian khép kín, cô không nhìn thấy
Âu Thần luôn đi bên cô, không nhìn thấy Lạc Hi đang lặng lẽ nhìn cô.
Doãn Hạ Mạt chỉ mải cúi đầu đọc kịch bản, chỉ trong một thời gian ngắn
mà mép của những tờ kịch bản đã bị những ngón tay của cô làm nhàu nát.
Ngày lại ngày.
Doãn Hạ Mạt dường như bị phân thành hai con người, một Hạ Mạt của tình cảm
ăn nhập vào kịch bản những khi quay phim và một Hạ Mạt hoang mang trầm
mặc những lúc không quay phim. Không biết tại sao nữa, một Hạ Mạt như
vậy khiến cho Trân Ân càng thêm kinh hoang khiếp sợ.
Trong Trân Ân lờ mờ không rõ một nỗi sợ hãi bất an, dường như là Hạ Mạt đang
thiêu cháy những gì còn lại trong sinh mệnh mình để hóa thân cùng nhân
vật trong phim này, để rồi khi bộ phim quay xong…
Trân Ân không dám để lộ sự sợ hãi của riêng mình cho Âu Thần biết.
Âu Thần đã không còn giống thiếu gia Âu Thần ngạo mạn ngày nào nữa, vào
những lúc anh muốn cho người khác vui vẻ tiêu tan mệt mỏi, anh càng dịu
hiền đến mức khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Ngày ngày Âu Thần
chăm sóc Hạ Mạt tất cả những việc vặt vãnh, thậm chí Âu Thần còn lẩn mẩn tỉ mỉ cắt tỉa móng tay cho Hạ Mạt, lau sạch bụi bẩn bám trên giày của
cô. Những lúc Hạ Mạt trầm mặc là những lúc Âu Thần cũng lặng lẽ nhìn Hạ
Mạt như thể sinh mệnh của anh thuộc về con người cô, và trong cái khoảnh khắc mà sinh mệnh của cô mất đi thì sinh mệnh của anh cũng sẽ theo đó
mà tan biến.
Từng ngày, từng ngày trôi đi.
Trường quay Họa cảnh từ đầu đến cuối không có sự huyên náo như trong quá trình quay các bộ
phim khác, bất luận quay tại địa điểm nào đi nữa, thì trường quay Họa cảnh đều có công ty vệ sĩ do Tập đoàn Âu Thị mời đến để khống chế cách ly
người đến xem và cánh phóng viên nhà báo tới săn tin, bất luận là những
nhân viên có nhiệm vụ di chuyển đạo cụ, đèn sáng hay ngay cả những diễn
viên khác nói chuyện phiếm trước trường quay cũng đều giữ trật tự.
“OK! Rất tốt!”
Tiếng của đạo diễn Ngô là giọng nói to duy nhất trong trường quay. Nghe thấy
hiệu lệnh cảnh quay này đã hoàn thành thuận lợi, nhà quay phim và các
nhân viên phụ trách ánh sáng đều ngừng tay, sau đó cùng với đám nhân
viên phục vụ chuyển máy quay và đèn chiếu sáng sang nơi quay cảnh tiếp
theo. Do cảnh tiếp theo chuẩn bị quay luôn nên Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi
không về khu vực nghỉ ngơi bên phim trường, hai người ngồi vai sát vai
trên một phiến đá ngầm cực lớn.
Bộ phim hôm nay quay ở bên bờ biển.
Bờ biển vào ngày này, mùa xuân hơi se lạnh, Doãn Hạ Mạt trầm mặc ngóng
nhìn ra mặt biển mênh mông màu xanh thẳm, sóng biển thổi tung mái tóc
cô. Một chiếc áo khoác trùm trên vai cô, chiếc áo vẫn còn mang hơi ấm
của Lạc Hi, vậy mà cô dường như không nghe thấy gì hết, cứ trầm lặng
ngắm nhìn biển rộng.
“Ngày bên New York, mỗi tuần anh đều đi nhà thờ, có một lần được nghe một
đoạn cầu nguyện”, Lạc Hi cũng đang ngắm mặt biển, âm thanh của gió biển
thổi vào tai Doãn Hạ Mạt, “mong thượng đế ban cho con một trái tim bình
yên, cho con nhận được một tình yêu không bao giờ thay đổi…”.
Trên mặt biển, nắng vàng rực rỡ.
“…nguyện rằng thượng đế ban cho con dũng khí, để con có thể thay đổi việc con muốn thay đổi.”
Ánh mặt trời màu vàng trên mặt biển bị gió thổi tạo thành những miếng vàng vỡ vụn dưới những lớp sóng dập dờn.
“…nguyện rằng thượng đế ban cho con trí tuệ, để con có thể phân biệt rõ hai người này.”
Nơi xa xa mấy con hải âu đang bay lượn trên mặt biển, ánh mặt trời vỡ vun
dưới những lớp sóng dập dờn ánh lên đôi cánh của chúng thành thứ màu
vàng của tự do, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn mặt biển, ánh mặt trời cũng
phản chiếu hai hàng lông mi của cô khiến chúng giống như có màu vàng
nhạt.
“Tất cả những việc có thể làm được, em đều đã làm cho Tiểu Trừng rồi, những
chuyện đó không còn cách nào thay đổi được, hãy chấp nhận sự thật đó
đi”, Lạc Hi đau khổ chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt mỏng manh như tờ giấy
trắng, “và em bây giờ có thể vì Tiểu Trừng mà tiếp tục sống vui vẻ được
không?”.
Âu Thần trầm lặng nhìn hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm, trong tay
anh đang cầm chiếc áo khoác của Hạ Mạt, Âu Thần vốn đang định mang qua
đó song lại dừng bước.
Ánh mặt trời màu vàng rực chiếu rọi cô và Lạc Hi làm một, trên vai cô khoác chiếc áo khoác của Lạc Hi, Lạc Hi chăm chú nhìn cô một cách âu yếm,
hình như đang nói gì với Hạ Mạt, cô ấy dường như đang nghe lại vừa như
đang im lặng. Từ xa nhìn lại, Âu Thần cũng có thể cảm nhận thấy sự chân
tình trong mắt của Hạ Mạt.
Nếu như lúc đầu anh không đoạt Hạ Mạt từ Lạc Hi…
Nếu như sau khi Tiểu Trừng mất, người luôn bên cạnh Hạ Mạt là Lạc Hi chứ không phải là anh…
Mặt biển xanh bao la.
Bờ cát dài vàng rực.
Dưới ánh mặt trời, hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm giống như bức
tranh sơn dầu đẹp được viền vàng xung quanh mà anh chính là người đã phá vỡ sự tồn tại của bức tranh đó.
“Thiếu gia!”
Một giọng nói quen thuộc làm Âu Thần bừng tỉnh, anh vội giấu ánh mắt u ám
của mình đi, quay đầu lại nhìn, hóa ra quản gia Thẩm, đã lâu lắm rồi
không gặp.
Sau khi Doãn Trừng qua đời, Hạ Mạt tinh thần hoảng loạn không chịu quay lại biệt thự nhà họ Âu mà về lại căn chung cư nhỏ ngày trước. Âu Thần cũng
không muốn để Hạ Mạt bị quấy rầy nhiều, nên anh đã để quản gia Thẩm ở
lại ngôi biệt thự mà không cần phải tới chỗ họ.
“Thiếu gia, đây là bức thư tôi vừa mới nhận được, hình như là…”
Quản gia Thẩm cố gắng hết sức khống chế sự căng thẳng trong giọng nói, nhưng hai tay cứ run run để lộ tâm trạng kích động của mình. Vừa rồi có một
anh chừng như là sinh viên đại học tới đứng trước cổng biệt thự nhà họ
Âu, anh ta nói là bạn học của cậu Trừng, cậu Trừng lúc còn sống đã nhờ
người bạn đó đem bức thư này đến giao lại. Quản gia Thẩm bất ngờ đến nỗi không để ý gì nữa, liền đem bức thư đó đến đưa tận tay cho thiếu gia.
“…hình như là thư của Trừng thiếu gia viết…”
Đó là một bức thư màu xanh nhạt, chữ viết trên bì thư rất đẹp.
“Tiểu Trừng?!”
Trong khu vực nghỉ, Trân Ân đang lúc nghĩ vẩn vơ nghe thấy hai từ đó, cô chết lặng hồi lâu, sau đó máu huyết trong người sôi lên, Trân Ân nhảy ra
khỏi chiếc ghế hét lên một tiếng, nhào tới vồ lấy bức thư trong tay quản gia Thẩm.
Thân người Âu Thần lúc đó cũng cứng đờ.
Anh dán mắt vào bức thư, góc phía dưới, bên phải bức thư màu xanh lam nhạt
đó, chỗ viết tên người gửi có một nét chữ rất quen thuộc.
“Trừng.”
Tiểu Trừng…
Trên phiến đã ngầm nơi xa kia, Doãn Hạ Mạt bồng dưng nghe thấy được cái tên
đó, cô từ từ quay người, Âu Thần bình tĩnh lại, anh cầm bức thư bước
nhanh về phía bờ biển nơi Hạ Mạt đang ngồi.
“Hạ Mạt! Bức thư này… của Tiểu Trừng…”
Âu Thần đưa bức thư cho Hạ Mạt, cổ họng anh tự dưng nghẹn cứng lại không
thể nói thêm được lời nào cả. Doãn Hạ Mạt đờ đẫn dán mắt nhìn bức thư
trong tay Âu Thần, đột nhiên cô đứng phắt dậy, Lạc Hi vội đỡ lấy Hạ Mạt, không để chân cô trượt phải đá vụn.
Gió biển mát lạnh nhè nhẹ thổi.
Doãn Hạ Mạt cầm bức thư từ trong tay Âu Thần, ngón tay cô run run.
Bức thư đó dường như là được gửi từ trên thiên đường xuống, trên bức thư
màu xanh lam nhạt đó không có dấu bưu điện, chỉ vẻn vẹn viết :
Người nhận thư “Chị gái”.
Người gửi thư “Trừng”.
Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn bức thư đó rất lâu.
Hai giọt nước mắt rơi xuống làm ướt bì thư, nước mắt lan ra. Đó là màu bì
thư Tiểu Trừng thích dùng nhất, Tiểu Trừng nói màu xanh này là sắc màu
của biển cả, hợp nhất với màu mắt của cô.
Lá thư bên trong cũng cùng màu xanh lam nhạt.
Nét chữ thanh đẹp quen thuộc giống như đôi mắt trong veo của Tiểu Trừng
đang thì thầm gọi cô “Chị ơi”, như đang cười với cô, đang cùng cô nói
chuyện.
Chị!
Khi chị nhận được bức thư này thì em đã tới thiên đàng rồi. Chị đừng đau
lòng nhé, em ở trên đây ngoài những lúc nhớ chị ra thì tất cả đều rất
tốt.
Chị! Em thật sự không muốn rời xa chị đâu…
Nhưng, cũng giống như chị từng nói, ông trời rất là công bằng, ông trời ban
cho người ta một cái gì đó thì cũng sẽ lấy đi cái gì khác của họ. Ông
trời ban chị cho em để chị làm chị của em, để em làm em của chị, đó là
ông trời đã ban cho em điều may mắn và hạnh phúc nhất rồi.
Chị! Chị biết em yêu chị nhiều lắm không, nếu như ông trời cho em chọn lại
thì một trăm lần em cũng muốn chọn làm em của chị, còn những thứ khác em không cần.
Cho nên, em thực sự đang rất hạnh phúc.
Chị, chị đừng quá đau lòng vì sự ra đi của em, được không chị? Em chẳng qua
chỉ tạm thời rời xa chị một thời gian, không lâu em sẽ quay trở về bên
chị. Trong những ngày em rời xa chị này, chị phải sống thật tốt đấy,
sống vui vẻ, thay em đi ngắm những cảnh đẹp ở khắp mọi nơi, thay em đi
ăn những đồ ăn ngon khắp nơi, không được ốm, không được mệt mỏi.
Chị! Em chỉ tạm xa chị một thời gian thôi, kiếp sau em sẽ trở về bên chị,
lúc đó em hy vọng em sẽ là anh của chị để em chăm sóc chị, chiều chị như một nàng công chúa. Có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu, em sẽ quay trở
về, có lẽ em đã trở thành đứa bé ở trong bụng chị rồi đó.
Hì hì, chị nhìn xem, chẳng qua chị tạm thời không nhìn thấy em, do đó em ở trên trời mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị. Mỗi lúc nhìn thấy chị cười em sẽ vui gấp trăm lần, mỗi lần nhìn thấy chị buồn đau em sẽ đau lòng
một trăm lần đó.
Chị…
Xin chị hãy vì em mà ngày ngày sống vui vẻ có được không?
Em mãi mãi yêu chị.
Em của chị
Tiểu Trừng.
Ánh mặt trời màu vàng nhạt rọi lên bức thư màu xanh nhạt, nước mắt chảy
từng giọt, từng giọt lăn trên hai gò má xanh xao gầy mòn của Doãn Hạ
Mạt. Cơ thể Doãn Hạ Mạt run lên từng đợt, tóc cô bị gió thổi tung lên.
Doãn Hạ Mạt nắm chặt bức thư đó trong tay, từng giọt, từng giọt nước mắt làm nhòe những dòng chữ.
Sau đó.
Doãn Hạ Mạt cảm thấy khó thở rồi ngất xỉu. Hai giọt nước mắt chảy về phía hai tai cô.
Trái tim Lạc Hi đau khổ như bị cắn xé, anh đưa hai cánh tay muốn ôm Hạ Mạt
nhưng cô đã được người khác ôm vào lòng, thế rồi nước mắt của Hạ Mạt rơi trên ngực người đó
“Hạ Mạt!”
Âu Thần ôm chặt lấy cơ thể lạnh toát của Hạ Mạt đau lòng khẽ gọi.
***
Trần nhà trắng xóa, mùi của nước khử trùng, hình như có những cái bóng trăng trắng cứ đi đi lại lại, âm thanh bên tai giống như sợi bông bị đứt
đoạn, có người cứ nắm chặt lấy tay cô, nỗi đau và nỗi sợ hãi từ những
ngón tay anh ta từng chút, từng chút chuyển vào tận đáy lòng cô.
Giống như một giấc mộng rất dài, rất dài.
Cô cho rằng…
Cô sẽ chết trong giấc mộng kéo dài đó.
“Anh Âu! Xin chúc mừng anh, vợ anh đã có thai hơn hai tháng rồi…” Cách chiếc chăn bông dày, dường như có âm thanh phảng phất nói với người vẫn đang
nắm chặt tay cô từ đầu đến cuối đó.
Lập tức cánh tay đang nắm chặt tay cô cứng đờ như thép!
Sau đó lại chuyển sang nóng rừng rực.
Cánh tay đang nắm chặt tay cô bỏng rực và run rẩy.
Khuôn mặt của người đàn ông đó gục vào lòng bàn tay cô, hình như có cả nước
mắt nóng bỏng ướt ngập lòng bàn tay, giọng nói người đó khàn khàn run
run đầy kích động :
“Hạ Mạt, em nghe thấy gì không, con, chúng ta đã có con rồi…”
Con…
…
Có lẽ không phải đợi lâu nữa đâu, em sẽ quay trở về, có lẽ em đã trở thành đứa bé ở trong bụng chị rồi đó…
…
Bên tai là những âm thanh khàn khàn run run của Âu Thần cứ vang lên từng
đợt. Doãn Hạ Mạt nằm trên giường bệnh, hàng lông mi đen nhánh ướt lệ run run, khi nước mắt nóng bỏng của Âu Thần rơi vào lòng bàn tay Hạ Mạt,
nước mắt của cô từ đôi mắt nhắm nghiền cũng chảy ra…
Cô lờ mờ dần nhận ra thời gian…
Hình như bóng đen của màn đêm đang nhường chỗ cho ánh sáng của ban ngày…
Giống như không ngừng có những sinh mệnh ra đi…
Và rồi những sinh mệnh mới lại ra đời…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!