Bóng Đá Chưởng
Chương 3: Câu lạc bộ bóng đá lôi thủy
Hộc.. hộc… hộc…
-Tại sao lại có thể đi nhầm xe chứ?
-Đừng có càu nhàu nữa, chạy nhạnh đi. Sắp 8h rồi, không nhanh thì đứng ngoài nhé!
Trên đường, 2 cậu trai trẻ đang chạy sấp mặt về phía trước. Đó là Vũ Thiên và Minh Bất Phàm. Hai người đã chạy bộ từ trường Mộc Lôi về trường Lôi Thủy vì ở Mộc Lôi không có tuyến xe ngược về đây. Dù sao khoảng cách hai trường cũng không xa lắm, chỉ khoảng 3 km. Cho nên hai người quyết định chạy bộ về Lôi Thủy.
-Aa..a…
-KHOAN ĐÃ!!! Bác bảo vệ ơi! Khoan đã!!
Ông chú bảo vệ vừa ngẩng đầu thì hai cái bóng chạy vụt qua. Hai tên kia vừa chạy vừa nói.
-Cảm ơn bác nhé! Tý nữa thì muộn rồi! Mau! Hội trường thẳng tiến!
—
Xoạch..
Cửa hội trường mở ra.Bên trong một vị trung niên bụng phệ đang đứng trên bục phái biểu thao thao bất tuyệt. Là hiệu trưởng đương nhiệm Lỗ Lăng.
“ Mùa thu là mùa của tựu trường, của khai giảng …”
-Phù.. May qua vẫn kịp. Cậu học lớp nào đấy Vũ Thiên.
Bất Phàm một tay chống đùi, tay kia đặt trên vai Vũ Thiên, thở hổn hển hỏi.
-Ờm..Lớp 2 khoa Toán. Cậu thì sao?
-Ồ! Lại cùng lớp à? Vậy tẹo sau khi về lớp tập chung xong, chúng ta sẽ tìm Câu lạc bộ Bóng đá để đăng kí, ok không?
-Được! Cứ quyết định như vậy đi.
—
-Này này bạn nữ xinh đẹp! Tham gia Câu lạc bộ Thể dục dụng cụ đi.
-Ê chàng trai! Vào Câu lạc bộ tennis đi chứ? Chờ đợi gì.
-Mấy ông điên à, trông tôi đẹp trai, menly như vậy mà lại bảo tôi vào câu lạc bộ thêu thùa à. Tin tôi đánh ông đến cha mẹ không nhận ra không hả?
-…
-…
-Này Vũ Thiên, công nhận trường đại học có khác. Nhiều người vãi. Nãy giờ đi đâu đâu cũng thấy người nhỉ?
-Chắc không đâu, hôm nay khai giảng nên đông là đúng rồi. Với lại, đây cũng là lúc các Câu lạc bộ đi bắt “Gà”, không đông mới lạ đấy!….Hở đâu rồi? – Vừa quay đầu lại, Vũ Thiên đã thấy Bất Phàm đang sân si a. Vũ Thiên cười khổ.
-Này chị gái xinh đẹp à, cho em xin số đi chị. Em là Bất Phàm. Bất trong Bất Phàm, Phàm trong Bất Phàm a. Lúc nào có việc gì khó khăn chi cứ hỏi em. Sau này em sẽ vô cùng nổi tiếng đó.
Từ xa, Vũ Thiên đang thấy Bất Phám nước bọt tung tóe trước một cô gái. Nhưng cô gái kia lại tỏ ra…khó chịu thì phải. Nếu phải miêu tả mặt của Bất Phàm vào lúc này thì chỉ có một từ “ Dị” để hình dùng a, cậu ta sắp…chảy nước dãi rồi kia. Mà… không ổn rồi.
-Á..hự….- Bất Phàm ôm bụng lăn trên mặt đất.
-Để tôi nói cho cậu biết. Thứ nhất! Tôi BẰNG TUỔI với cậu. Thứ hai! Đừng bao giờ trưng cái bản mặt vừa rồi ra trước mặt một người con gái nào nếu không bị ăn cước như vừa rồi. Thứ ba! Tôi ở câu lạc bộ Taekwondo, nếu muốn trả thù cứ đến tìm tôi. Lúc nào tôi cũng đáp ứng.
Tức thời, cô gái bỏ đi. Còn Bất Phàm thì ôm bụng, nhăng nhó vừa bò dậy vừa thì thào.
-Ăn cái qué gì mà đen vậy trời. Lại trêu ngay phải bà la sát mới khổ chứ.
-Cậu vừa nói gì vậy.
-Hả.. Ơ…Dạ không a!. – Bất Phàm khóc không ra nước mắt – Bỏ bu rồi! Mụ ta quay lại.
-Tôi là Dạ Linh. Nếu muốn trả thù thì phải biết tên chứ nhỉ. Thế nhé.
-Vâng vâng! Bạn đi tự nhiên a!
Dứt lời. Cô gái bỏ đi, còn Bất Phàm thì ôm bụng nhìn sang Vũ Thiên đang cô nhịn cười.
Có cái gì mà cười. Đi tìm câu lạc bộ bóng đá thôi.
-Rồi rồi, đi thì đi.Hahaa – Vũ Thiên cười to nói.
—
-Trời ạ! Trường gì mà to vậy. Đã đông rồi thì chớ. Bản đồ đâu rồi ta.
Bất Phàm phàn nàn. Có thể cậu ta vừa bị ăn 1 đá của Dạ Linh nên giờ có vẻ đi lại khó khăn. Mới đi được 5 phút mà nhìn cậu ta như chạy bộ 30p vậy.
-Ở khuôn viên ý! Nếu cậu rảnh thì có thể đi ngược lại về khuôn viên để nhìn.
Vũ Thiên trả lời. Với cậu thì nơi này không thể đông bằng WC 2 năm trước được. Nơi mà chỉ có tiếng hò reo, cổ vũ và xen lẫn những tiếng chửi bới.
-Con ** nó, chúng mày muốn cướp người của bà hả? Cút trước khi bà cho đám Điền Kinh bọn bay ăn đập.
-Ồ! Tớ đoán là chúng ta đến nơi rồi.
Cả Vũ Thiên vào Bất Phàm quay về phía tiếng chửi. Thứ hai cậu nhìn thấy là một cái bàn nhỏ, trên cái bàn có một “bà la sát” nữa đang đứng chửi bới, trên “bà la sát” là một cái băng rôn có dăm ba chữ màu vàng “Câu lạc bộ Bóng Đá tuyển thành viên”.
-Đéo **, ăn cái đéo gì mà chạy nhanh thế không biết.
Nhìn “bà la sát” càu nhàu, hai người nhìn nhau mà nổi da ga. Nuốt nước bọt Vũ Thiên vẫy tay.
-Đi thôi.
Vừa bước đến nơi, “bà la sát” đã đón đầu.
-Hai thằng này, lại đến cướp người của bà hả, Câu lạc bộ nào? Nói máu trước khí bà cho chúng mày ăn dép thay cơm trưa?
-Dạ không, bọn em đến để đăng ký vào câu lạc bộ đá bóng á?
Vũ Thiên và Bất Phàm lấy từ cặp ra một tờ đăng ký tham gia câu lạc bộ, giơ lên trước mặt lắc lắc.
-Ối..ối.ối…Tham gia hả? Vậy ngồi xuống đây! Tiểu Kì, rót nước!
Vừa nghe đến tham gia câu lạc bộ tính cách “bà la sát” như quay ngoắt 180 độ
-Hi hi hi hi.. Vừa rồi có gì bỏ qua cho chị nhé. Chị là Như Hoa, quản lý của câu lạc bộ bóng đá Lôi Thủy. Rất vui được đón chào 1 đứa.
Như Hoa cười hì hì. Dạo này tình hình đội bóng đang khó khăn, sau khi lỡ chân để thua ở vòng bảng vòng loại bóng đá Sinh Viên khu vực Phía Bắc thì câu lạc bộ thực sư đang xuống dốc thảm hại. Việc đương kim vô địch bị loại ở vòng bảng đã làm cho câu lạc bộ gánh chịu rất nhiều sự chỉ trích. Nhiều thành viên đã không chịu được áp lực nên người thì xin rút, người thì tham gia câu lạc bộ khác. Tính đến hiện tại, câu lạc bộ chỉ còn có 7 thành viên năm 2 và năm 3. Nếu năm nay không có ai đăng ký thì câu lạc bộ thật sự có nguy cơ phải giải thể.
Năm nhất năm này đăng ký không được bao nhiêu cả, lại còn bị mấy câu lạc bộ khác nẫng mất nữa. Làm cho đám Như Hoa khóc không ra nước mặt. May mắn là tính đến bây giờ đã có được 7 tên năm nhất đăng ký nữa là 14 người. Câu lạc bộ vẫn còn tồn tại a.
Vũ Thiên và Bất Phàm nhìn Như Hoa rồi lại nhìn nhau. Bà này mà là Như Hoa á, có mà như gạch thì đúng hơn.
-Thôi chết rồi!
Như Hoa đập bàn, túm lấy Vũ Thiên và Bất Phàm chạy như bay về phía sân sau.
-Đi theo chị, hôm nay chúng ta có trận giao hưu với trường Công Vi. An An và Bình Bình vẫn còn đang ở quê. Tiểu Minh, tiểu Ôn, và Lôi tử còn đang ở Bệnh Viện do tiêu chảy. Nếu tính 2 đứa thì ta có đủ 11 người, vừa đủ để đá trận này rồi.
—
Xoạch..rầm..
-Trung Vân ới ời. Hai thanh viên nữa đây rồi. Nhanh nên, sắp không kịp rồi.
Cửa phong mở ra, Như Hoa vác theo Vũ Thiên và Bất Phàm bước vào. Trước mặt bọn họ là một đám người to có, nhỏ có đang bàn luận gì đó lấy tính niên tóc nâu mang áo số 11 làm trung tâm. Có vẻ đây là Trung Vân rồi.
-Ố ồ, cảm ơn chị Hoa, em đang lo thiếu người đây. May mà chị đến nhá.
Thanh niên tóc nâu quay lại đáp.
-Tất nhiên rồi, chị mà lại. Được rồi, của chú hết đấy, chị quay lại bàn đăng ký đây.
Vứt Vũ Thiên và Bất Phàm xuống, Như Hoa phóng như bay, bỏ mặc bọn học ngồi nhìn trước nhìn sau. Trung Vân lại gần, chìa bàn tay có phần thô to của mình ra.
-Chào 2 đứa, anh là Trung Vân, đội trưởng đội đóng Lôi Thủy. Có vẻ như chị Như Hoa đã nói cho mấy đứa tình hình rồi. 15h hôm này chúng ta sẽ đá giao hữu với trường Công Vi. Vì ở đây đa phần là thành viên mới cho lên anh cần biết 2 đứa đá ở vị trí nào để sắp xếp đội hình.
-Em! Em tên Bất Phàm, vị trí của em là tiền đạo anh ơi! – Bất Phàm chồm dây, hưng phấn đáp – Em cũng có Tuyệt Kỹ đấy,hì hì.
-Ồ tốt, vậy chú sẽ đá tiền đạo. Mặc tử, mày xuống đá AM(1) nhé. Còn cậu thì sao?
Trung Vân quay về phía Vũ Thiên hỏi.
-Em là Vũ Thiên. Đá được đa vị trí. Mong được chỉ giáo! – Vũ Thiên đứng dậy, cúi đầu nói.
Trung Vân cau mày, có vẻ như là gặp phải “ gà “ rồi. Đội Công Vi là đội chuyên phòng thủ. Họ có 3 cầu thủ có Tuyệt Kỹ thì cả 3 đều là hậu vệ nên có lẽ hàng thủ của mình sẽ không có bao nhiêu việc đâu. Lắc đầu, Trung Vân nói:
-Tốt, như vậy đi. Chú sẽ đá Hậu vệ quét (2).
—
(1)AM (Attacking Midfielder): Tiền vệ tấn công, chơi sau tiền đạo có nhiệm vụ lấy bóng từ CM phát động tấn công và tham gia tấn công.
(2)Hậu vệ quét (sweeper): là vị trí được xếp phổ biến trong sơ đồ 3 hoặc 5 hậu vệ hậu vệ này được giao nhiệm vụ lùi sâu nhất trong hàng thủ. Đây là chốt chặn cuối cùng và là người bọc lót và sửa lỗi sai cho các hậu vệ đá trên. Vị trí này đã từng được sử dụng khá nhiều vào bóng đá những năm 1960 ở Italia, nhưng ngày nay không còn được phổ biến.
Theo Wikipedia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!