Trong cơn tuyệt vọng, cô chạy đến trạm xe buýt để tránh mưa, băn khoăn không biết nên đợi mưa ngớt rồi mới đến Cục điều tra hay nên bất chấp bị ướt như chuột lột để không phải bị tờ giấy đỏ phạt đi muộn giáng xuống đầu. Đương lúc trận chiến trong đầu đang diễn ra hết sức căng thẳng, ánh mắt cô dần trôi đi một cách vô định. Không biết từ lúc nào đã đứng dưới trạm xe buýt.
Tuyến 011, Thông Hóa Môn, công viên Long Thê, mưa to, ngày 4 tháng 9. Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ khiến bao mâu thuẫn từ nãy giờ phải tạm đình chiến.
Hình như hôm qua đội trưởng Lan có nói nhà anh ấy ở cạnh công viên Long Thê?
Trạm xe buýt ở cổng phía Đông công viên Long Thê, trong khi các khu nhà thì tập trung ở cổng phía Tây. Nếu xuống xe buýt ở trạm dừng thì đi ngang qua công viên sẽ nhanh hơn đi vòng ra lối đi bộ bên ngoài rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Lý Trạch Phân nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở APP xe buýt Trường An rồi tính toán thời gian chờ từ Thông Hóa Môn đến công viên Long Thê. Vì ngày 4 tháng 9 đổ mưa lớn nên phải chờ gần 1 tiếng.
Mà ngày 4 tháng 9 lúc mình đậu xe ở gần Thông Hóa Môn hẳn là gần 6 giờ chiều. Thời gian tử vong của Trịnh Bân là khoảng 7 giờ tối, nói cách khác…
Có lẽ là nghe được tiếng nội tâm Lý Trạch Phân vẫy gọi nên xe buýt tuyến 011 đã trùng hợp dừng ngay trước mặt cô lúc này. Cô nhìn đồng hồ, cong môi rồi lên xe.
Chắc vì chưa đến giờ cao điểm nên trên đường vẫn chưa đông đúc mấy. Lý Trạch Phân ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lắc lư trên xe gần nửa tiếng mới đến trạm công viên Long Thê.
Lúc xuống xe thì mưa đã gần tạnh, Lý Trạch Phân không hề hào hứng để cảm thán cơn mưa này đến nhanh đi cũng nhanh y hệt như tính tình của sếp mình mà trực tiếp sải đôi chân dài qua vũng nước đi vào công viên.
Cô quay lại hiện trường vụ tai nạn, đi lên cầu thang như tối qua, tìm gì đó trên con đường rồi đứng dậy. Chỉ là lần này mục tiểu của cô đã thay đổi, cô không tiếp tục đi vào sâu trong rừng mà chỉ đi trên đường lớn.
Những vết bầm tím trên thắt lưng của Trịnh Bân là do ngã ngửa mà ra…
Vết bầm tím đủ để ảnh hưởng đến việc chạy trốn, trùng khớp với tình huống Trịnh Bân ngã xuống cầu thang. Hơn nữa dựa vào độ bầm thì hẳn là vết bầm đã có từ lúc ông ta đứng lên rồi chạy tiếp.
Ông ta ngã xuống cầu thang rồi xảy ra tai nạn giao thông, nhưng trước đó…
Lý Trạch Phân bước tới băng ghế đá ở ven đường.
Va vào góc của ghế đá ư? Miệng vết thương đúng là khớp thật. Lý Trạch Phân chạm vào mép ghế, nhớ lại những bức ảnh chụp hôm qua mình đã xem.
Trượt ngã vì mưa ướt sao? Vì chạy quá nhanh nên tự mình trượt ngã?
Sau đó cô lại lấy chân phải chà chà xuống đất.
Không, không đủ, cần một lực mạnh hơn nữa. Hơn nữa góc độ cũng không đúng.
Lý Trạch Phân đi đi lại lại giữa ghế đá và cầu thang, tiếc là đã gần 1 tháng kể từ khi tai nạn xảy ra nên hiện trường thật sự không còn sót lại gì cả. Cô đành phải tiếp tục đứng dậy đi dọc theo con đường để xem nó dẫn đến đâu.
Cô vừa đi vừa tìm kiếm camera giám sát trên đường, cuối cùng phát hiện ra tất cả camera đều chĩa xuống đường xe chạy.
…Nhưng vô thương phong nhã*, thời điểm Lý Trạch Phân đi đến cuối con đường rợp bóng cây và nhìn thấy cổng phía Tây của công viên, cô gần như đã biết được thân phận của người đó.
(*) Vô thương phong nhã: Mặc dù có tác động nhưng không tổn hại gì đến những việc chính.
Lý Trạch Phân còn chưa kịp đi xuống cầu thang thì đã đụng phải Lan Huệ mặc đồng phục và mang ba lô đi đến.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi.
Độ cong nơi khóe miệng của Lý Trạch Phân trở nên rõ ràng hơn, lộ vẻ bất ngờ: “Bạn học Lan? Trùng hợp vậy, chào buổi sáng.” Trông cô như một người chị gái dịu dàng thân thiết vậy.
Mặt Lan Huệ trong nháy mắt đen như đít nồi. Cô nhóc siết chặt dây đeo ba lô bên tay phải, cảnh giác lùi về sau vài bước: “Sao chị lại ở đây?”
“Ừm…” Lý Trạch Phân hơi cúi đầu, ra vẻ như đang do dự không biết có nên nói ra hay không, “Điều tra vụ án.” Kết quả là vẫn “thành thật” nói ra, vẻ mặt y hệt anh trai Lan Huệ.
Không nói thì thôi, vừa nói dứt lời thì vẻ mặt của Lan Huệ lại càng đen hơn: “Có ý gì?”
“Ý gì?” Nụ cười của Lý Trạch Phân đanh lại, nhưng cô không tức giận, chỉ như đang bao dung cho một đứa trẻ con không hiểu chuyện.
Lan Huệ nhướng mày, cắn chặt môi nhưng không định nói thêm nữa. Cô nhóc tức giận trừng mắt nhìn Lý Trạch Phân rồi bước đến hất cô một cái: “Tránh ra!” sau đó cũng không thèm nhìn cô mà định đi một mạch về trước.
Trông Lý Trạch Phân vừa cao vừa gầy là thế nhưng Lan Huệ dùng hết sức cũng không đẩy nổi cô, ngược lại còn khiến bản thân phải lui về sau nửa bước.
Hành động xấu hổ này hoàn toàn chọc giận Lan Huệ, cô nhóc nắm chặt tay lại muốn động thủ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Trạch Phân như ném cả người cô nhóc vào hầm băng.
“Ngày 4 tháng 9, lúc đó cô cũng đẩy người ta vậy sao?” Vẫn là giọng điệu ôn như, nụ cười dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó lại mơ hồ có một con rắn độc đang rình rập con mồi là Lan Huệ.
Dưới cái nhìn như hổ rình mồi kia, Lan Huệ bắt đầu thở gấp. Hai tay cô ta nắm chặt, mặt đỏ bừng, vừa giận lại vừa sợ.
“Cô có biết nụ cười của cô thật sự rất ghê tởm không?” Cô nhóc rít qua kẽ răng.
Không biết những lời này có thật sự đá động được đến Lý Trạch Phân không, nhưng cô thật sự đã thu lại nụ cười nơi khóe miệng. Đôi môi mím chặt cùng với tia lạnh trong đồng tử hòa vào ánh nắng sớm mai sau cơn mưa khiến cô trở nên vừa lạnh lẽo vừa xa cách.
“Vậy thì lời giải thích của cô là gì?” Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên trầm hơn thường ngày rất nhiều.
Không biết có phải ảo giác không mà Lan Huệ cảm thấy hình như cơ thể mình đang run lên trong vô thức.
Ngay sau đó, cô nhóc thu hết can đảm và sự tức giận lại, trừng mắt nhìn Lý Trạch Phân: “Là ông ta bị điên, tự dưng lao tới giật điện thoại trong tay tôi! Trên người toàn mùi lạ, ăn mặc xốc xếch như kiểu vừa đánh nhau với ai một trận ấy.”
“Hửm?” Giọng điệu cô không hề thay đổi.
“Tôi… Tôi cũng chỉ đẩy ông ta một chút thôi, vậy mà ông ta lại trượt chân ngã vào ghế đá. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ sợ bị gã điên đó tóm được nên tức tốc chạy đi. Về đến nhà mới phát hiện trên tay mình dính máu, tất cả là do gã đó gây ra trong lúc giật điện thoại tôi. Sau tối ấy, tôi lướt Weibo mới biết hôm đó có 1 người chết vì tai nạn giao thông.”
Lý Trạch Phân trầm mặc suy nghĩ về những lời Lan Huệ vừa nói.
“Cái chết của ông ta tuyệt đối không liên quan gì đến tôi hết! Ông ta vừa ngã xuống cầu thang là tôi đã chạy mất dép rồi! Tôi cũng không biết máu trên tay ông ta là từ đâu ra! Tôi đang chơi game thì ông ta bỗng từ đâu chạy tới giật lấy điện thoại, lúc đó tôi vừa chơi vừa đi, không để ý đến xung quanh.”
“Game gì?”
“FE*, game độc lập nhưng có đăng nhập và lịch sử chiến đấu.”
(*) Một tựa game indie của nhà phát triển Zoink Games, thể loại là hành động phiêu lưu và giải đố. Mình có chơi thử game này rồi, đồ họa xinh lắm á.
Lý Trạch Phân vươn tay ra.
Lan Huệ liếc cô một cái rồi lấy điện thoại ra, mở game rồi đặt vào tay cô.
Lý Trạch Phân kiểm tra xong lịch sử game thì lật điện thoại lại nhìn các góc cạnh và mặt sau một chút. Kết quả chưa xem được bao lâu đã bị Lan Huệ giật lại.
Lý Trạch Phân nhướng mày tỏ vẻ hứng thú.
“Không thể đưa cô điện thoại được! Chuyện này cô cũng không được báo cáo lại!” Lan Huệ chống nạnh thương lượng.
“Tội gây cản trở tư pháp…”
“Đừng nói mấy chuyện đó với tôi!” Lan Huệ hung dữ ngắt lời Lý Trạch Phân, “Tôi biết đội điều tra đặc biệt các người đang điều tra một vụ giết người hàng loạt, chắc chắn không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một người xuýt bị cướp điện thoại mà thôi. Cô có mang tôi đến Cục điều tra thì cũng không phát hiện ra gì đâu, ngược lại với quan hệ của tôi với Lan Khâm sẽ còn khiến anh ấy khó xử hơn, dù bằng chứng này có qua tay anh ấy thì sau này cũng không hữu hiệu đối với luật sư trước tòa.”
“Chuyện này không có lợi cho các người đâu, nó chỉ làm ngáng chân thêm thôi. Chi bằng cô cứ giấu nhẹm chuyện này đi, dù sao trên đường này cũng đâu có camera giám sát, mà nhìn bộ dạng đến đây điều tra của cô thì có vẻ người khác cũng không biết. Tôi sẽ tận lực giúp đỡ các người, nếu nhớ ra gì sẽ lập tức thông báo lại cho cô, cô cứ quên luôn sự tồn tại của tôi đi.”
Lý Trạch Phân mỉm cười, lần này là một nụ cười chân chính. Nhân lúc Lan Huệ đang sốt ruột rồi vươn tay ra. Lan Huệ chỉ thấy trước mắt mình nhòe đi, điện thoại trong tay đã biến mất từ lúc nào.
Lý Trạch Phân vẫy chiếc điện thoại trong tay mình rồi xoay người rời đi.
“Cô!” Lan Huệ thở hổn hển giậm chân, “Cô không biết chừa đường sống cho mình à! Tôi biết cô là ai đấy!” Cô ta rống lên.
Lý Trạch Phân dừng chân, nhìn xung quanh một lúc, sau khi xác nhận không có ai mới quay đầu lại: “Ồ?” Nét mặt cô cũng đã thay đổi, từ lạnh lùng thờ ơ chuyển sang một vẻ thâm sâu khó lường.
“Tôi…” Cô ta hít sâu một hơi, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, “Hôm đó tôi đã thấy cô ở Cung điện!”
Lý Trạch Phân hơi hất cằm, dường như đang bảo Lan Huệ có gan thì cứ nói tiếp.
“Họ Lý, tên Trạch Phân, tự Chỉ, là con gái một của Lý Tổ Ngọc – Tử Trân công chúa, người thừa kế ngai vàng thứ 22, đúng không?”
Trên mặt Lý Trạch Phân phảng phất tia nghiền ngẫm, nhưng vẫn một mực im lặng.
Lan Huệ tự động lý giải phản ứng này của cô là đang che giấu vì bị người khác phanh phui bí mật của mình.
Vậy nên cô nhóc được đà lấn tới: “Nếu cô không muốn thân phận bị bại lộ, muốn tiếp tục làm cảnh sát thì giữ bí mật chuyện này cho tôi!” Cô nhóc bước lên vài bước, đối đầu với Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân lại mỉm cười, “Trên thẻ ngành là tên thật của tôi, có gì mà sợ bị bại lộ chứ?” Cô không phủ nhận suy đoán của Lan Huệ, ngược lại còn lơ đãng nghịch điện thoại của cô nhóc trong lòng bàn tay.
“Hoàng thất các người chỉ dùng tự chứ không dùng tên, chắc là đám người anh tôi cũng không biết Lý Trạch Phân chính là Chỉ công chúa đúng không?” Cô nhóc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Lý Trạch Phân.
“Ừm,” Lý Trạch Phân gật đầu một cái, “Vậy thì sao?”
Lan Huệ định nhân lúc Lý Trạch Phân đang nói mà giật lại điện thoại, nhưng Lý Trạch Phân lại nhanh nhẹn tránh đi. Cô ném điện thoại từ tay phải sang tay trái như đang làm xiếc.
Lan Huệ thở phì phò, không chút do dự túm lấy áo của Lý Trạch Phân, ánh mắt toé lửa tràn đầy ý cảnh cáo: “Không phải cô mang kính áp tròng mà mắt của cô vốn là màu xanh đúng không? Có phải tóc cô cũng xoăn bẩm sinh? Cô không sợ người khác biết được thân phận hoàng thất của mình, vậy còn bí mật kia thì sao? Cô căn bản không phải…”
Nụ cười của Lý Trạch Phân như rắn phun nọc độc, khiến Lan Huệ nhất thời im bặt.
Lúc này cô nhóc mới nhận ra mình đã nói hớ bí mật hoàng gia ra miệng. Tuy giờ đã khác xưa, nhưng chuyện hoàng thất giết người diệt khẩu…
Có lẽ vì ảnh hưởng của những bộ phim cung đấu thời xưa, hoặc có lẽ là do nụ cười của Lý Trạch Phân quá mức khủng khiếp nên Lan Huệ mới cảm thấy sợ hãi, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lý Trạch Phân thưởng thức vẻ mặt chuyển từ tức giận sang sợ hãi của Lan Huệ, bàn tay đang nắm áo cô dần buông lỏng, cuối cùng thõng xuống.
Cô như một diễn viên đỉnh cao, lại như một kẻ bắt nạt học sinh trung học, cứ thế cúi người xuống vỗ vai Lan Huệ rồi thì thầm bên tai cô nhóc.
“Đối mặt với quyền lực tuyệt đối, kẻ khôn vặt tự lật bài thì chỉ có phản tác dụng thôi. Không được phạm sai lầm lần hai đâu đấy.” Cô nói với một giọng chuẩn hoàng gia.
Lan Huệ run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra từ mép tóc cũng không dám đưa tay lau.
Thấy uy hiếp có tác dụng, Lý Trạch Phân đứng thẳng người, vừa vỗ vai Lan Huệ vừa ép phẳng vạt áo nhăn nhúm lại, sau đó xoay người rời khỏi.
Lan Huệ không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể đứng ngây người ở đó, để mặt cho bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt.
Đến khi Lý Trạch Phân hoàn toàn mất hút, Lan Huệ mới lấy lại được hơi thở bình thường. Cô nhóc ảo não bước đi tiếp, đầu óc tràn ngập sự sợ hãi. Sau khi suy nghĩ nên giải thích với Lan Khâm thế nào về chuyện điện thoại, cô nhóc lại nghĩ đến chuyện lỡ như hoàng thất thật sự không để yên cho gia đình mình thì sao.
Đang miên man suy nghĩ, cô ta chợt sờ thấy túi quần bên trái của mình có gì đó. Sờ soạng một chút, cô ta lại thấy chiếc điện thoại vốn đã bị Lý Trạch Phân lấy đi.
Cô ta đã bỏ nó vào lúc nào thế này? Sao mình không hề biết gì thế?
Lan Huệ rùng mình một cái, một lát sau mới dám mở khóa màn hình điện thoại.
Cô ta nhìn thấy có thêm một ghi chú: “Đừng quên lời hứa của mình.” Dưới đó là một số điện thoại.
“Đệch!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chuyện của Tiểu Lý đã nổi lên một phần rồi.