Bóng Hình Tội Lỗi - Chương 46: Âm thầm lên án (12)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Bóng Hình Tội Lỗi


Chương 46: Âm thầm lên án (12)


Không có.

Có lẽ vì sự tâm linh tương thông chết tiệt giữa mẹ và con, Lý Tổ Ngọc chỉ phun ra một câu không đầu không đuôi như thế mà Lý Trạch Phân cũng có thể hiểu được ý của bà ta – Bà ta đang trả lời tin nhắn WeChat ngày trước.

Không có, mẹ không có tình cảm gì với hắn cả.

Lý Trạch Phân dừng đũa đợi một lúc lâu, nhưng Lý Tổ Ngọc chỉ nói có thế.

“Không có”, sau đó là không có sau đó nữa. Không có lời thẳng thắn nào, không giải thích gì, chỉ có 2 từ đơn giản, không đại diện cho điều gì cả. Câu trả lời cho câu hỏi đã giam cầm cả cuộc đời mình hóa ra chỉ có 2 chữ.

Lý Trạch Phân đột nhiên thấy hơi nực cười. Cô phát hiện mình cũng giống như hạt gạo trong bát cơm vậy, chỉ có thể mặc cho con người nấu chín rồi ăn mất, tình cờ dính được vào chiếc đũa đã vọng tưởng mình có cơ hội thay đổi số mệnh, ai ngờ chỉ là chuyển từ trong bát vào dạ dày mà thôi, nấu chín rồi ăn mất, cuối cùng là bị nghiền nát rồi tiêu hóa.

Suy cho cùng thì trong Hoàng cung to đến thế này, cuộc đời của mình cũng chỉ có giá trị là 2 chữ.

Chuyện này có gì lạ đâu.

Nếu đã như vậy thì chuyện kia…

“Vậy à.” Lý Trạch Phân nhướng mày, khẽ đáp lại như thể vừa nghe mẹ mình nói một chuyện vui trong công việc nên cũng phối hợp cười theo.

“Đúng rồi,” Cô đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi phòng ăn về phòng mình, vài phút sau quay lại, trong tay cầm 1 bình rượu to hơn lòng bàn tay, “Con có mang đặc sản về, hôn lễ lần trước quên đưa cho mẹ.” Lý Trạch Phân đặt bình rượu lên bàn.

Biểu cảm của Lý Tổ Ngọc trong khoảnh khắc nhìn thấy nhãn hiệu tiếng Pháp trên chai nháy mắt đã đông cứng lại.

Đây là loại rượu chỉ có ở một thị trấn nhỏ nói tiếng Pháp ở Canada, mà thị trấn đó…

“Con đã về nơi đó à?” Lý Tổ Ngọc đột nhiên hỏi bằng tiếng Pháp dày đặc khẩu âm Đường Quốc.

“Đã về,” Lý Trạch Phân cũng đáp lại bằng tiếng Pháp, nếu ai chú ý so sánh sẽ phát hiện tiếng Pháp của cô thoạt nghe có vẻ rất phổ thông, nhưng thật ra trong đó có giọng vùng của thị trấn nhỏ kia, giống như cô đã sinh ra và lớn lên ở đó, “Lúc con gặp Zoe đã bị cô ấy đuổi đi, vì thế mới dứt khoát về nước.” Biểu cảm cô bình thản, giọng điệu hoàn toàn không hợp với nội dung nặng nề của câu nói.

“…”

Hóa ra vì thế mà cô đột nhiên quyết định về nước.

Ngón tay nắm chiếc đũa của Lý Tổ Ngọc hơi trắng đi.

“Anthony chết rồi đúng không?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Lý Trạch Phân lại không hề có chút nghi vấn nào.

Bầu không khí trong phòng ăn càng thêm nặng nề, Lý Tổ Ngọc không nói tiếng nào.

“Zoe nói cậu ấy đã chết oan uổng ở Mỹ.” Lý Trạch Phân nói tiếp.

Lý Tổ Ngọc nện chiếc đũa lên bát, đột nhiên đứng dậy.

Lý Trạch Phân cũng lập tức đứng lên, hai tay chéo nhau, khẽ cong eo, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Lý Tổ Ngọc nhìn tư thế hành lễ của con gái mình thật sâu, muốn nói rồi lại thôi một lúc, không biết nghĩ gì nên mặt tối sầm xuống, không nói gì nữa mà quay đầu đi mất.

Cho đến khi tiếng bước chân của Lý Tổ Ngọc hoàn toàn biến mất, Lý Trạch Phân mới buông hai tay nâng đến đau nhức của mình, đứng thẳng người lên. Sau đó cô quay lại chỗ ngồi, tiếp tục ăn cơm. Lúc  này cô không chạm tới đĩa rau trước mặt nữa mà tự ăn sạch sẽ 3 món còn lại.

Lý Trạch Phân nhanh chóng kết thúc bữa ăn, sau đó bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Trong phòng bếp có máy rửa chén, nhưng Lý Trạch Phân không dùng mà tìm nước rửa bát rồi mở vòi nước ra, rửa theo cách truyền thống.

Tư thế cúi đầu rửa bát đã che khuất nét mặt của cô, tiếng nước chảy và tiếng cọ xa bát đĩa đến che đi tiếng cười khe khẽ trong cổ họng của cô.

“Ha ha — “

Xem ra, bước đi này đã đúng rồi. Chỉ cần mở đầu một câu, bà ta đã phản ứng lại với nửa câu sau rồi.

— Zoe nói Anthony đã chết oan ở Mỹ, là do bà hại chết. Vì vậy cô ấy nói tôi, người mang khuôn mặt y đúc bà, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.

———

Trong lúc đó, ở bệnh viện khu Liên Chước, Vị Nam.

Lan Khâm và Mao Lệ một trái một phải ngồi bên cạnh giường bệnh.

“Cô là Khương Hiểu Ninh đúng không?” Trong không khí yên tĩnh của phòng bệnh, giọng nói của Lan Khâm cũng rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt trống rỗng của Khương Hiểu Ninh dừng lại rất lâu trên người Lan Khâm, ngay lúc hai người cho rằng cô ta không muốn trả lời thì cô ta lại khẽ gật đầu một cái.

“Cô còn nhớ tại sao mình lại ở bệnh viện không?”

Ánh mắt Khương Hiểu Ninh lóe lên, nhưng cũng không trả lời.

Lan Khâm cũng không cố chấp bám lấy không buông, lập tức hỏi vấn đề khác: “Cô có quen những người này không?” Anh bày vài tấm ảnh lên trên chăn, ở vị trí mà Khương Hiểu Ninh đang tựa đầu vào giường có thể cúi xuống nhìn được.

Ánh mắt Khương Hiểu Ninh nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh đó, một lúc lâu sau mới từ từ lắc đầu.

“Vậy còn những người này có quen không?” Lúc này, Mao Lệ mang một xấp ảnh khác đặt lên chăn. Nhưng khác với những tấm ảnh trước, đây không phải chân dung mà là ảnh đại diện tài khoản SuperrrrNote của những người đó.

Đồng tử Khương Hiểu Ninh đột nhiên co lại, cả người vô thức lùi về sau tránh né.

Lan Khâm và Mao Lệ nhìn nhau một cái.

“Vậy cô đã từng nghe nói tới “Paradise” chưa?” Mao Lệ tiếp tục mở miệng hỏi.

Cả người Khương Hiểu Ninh run lên.

“Cô có quen anh ta không?” Lan Khâm lấy ảnh chụp của Tiết Chương từ trong túi tài liệu ra, đặt lên trên cùng đống ảnh chụp.

Trong nháy mắt, biểu cảm của Khương Hiểu Ninh trở nên cực kỳ sợ hãi, cô ta níu lấy cái chăn, thu mình nép ở đầu giường, thậm chí nếu có thể còn muốn khoan 1 lỗ trong tường rồi giấu bản thân vào.

“Người này tên là Tiết Chương, là một trong những đối tượng sử dụng nền tảng bất hợp pháp Paradise mà cảnh sát chúng tôi đang điều tra. Anh ta bị nghi ngờ đã nhiều lần lợi dụng, bóc lột tình dục và quay video khiêu dâm. Hiện tại anh ta và các đối tượng khác đang bị giam giữ theo quy định của pháp luật.” Mao Lệ cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để giải thích sự việc.

Có lẽ vì lời nói của Mao Lệ có tác dụng mà bờ vai căng thẳng của Khương Hiểu Ninh cũng từ từ thả lỏng.

“Cảnh sát chúng tôi đang tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng về nền tảng Paradise này, nhằm đưa tất cả kẻ đứng sau ra trước công lý.” Lan Khâm nhẹ nhàng nói, “Vì thế, nếu cô có bất cứ thông tin gì về Paradise, về Tiết Chương, xin hãy lập tức nói với chúng tôi, giúp chúng tôi một tay nhé.”

Sau đó cả hai đều không nói gì nữa. Lan Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ, Mao Lệ thì thản nhiên lật xem tài liệu trong tay, dường như đang chờ đợi chuyện gì đó.

Những cảm xúc hỗn độn tràn trong mắt Khương Hiểu Ninh, bàn tay giấu trong chăn nắm chặt rồi lại thả ra, sau đó lại siết chặt lại, cứ như thế mấy chục lần, cho đến khi Mao Lệ lật tài liệu nhanh hơn thì cô ta cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi biết họ.” Bàn tay trong chăn vươn ra, cầm lấy một trong những tấm ảnh đại diện trên SuperrrrNote lên, “Tôi và họ giống nhau.” Tuy vết thương ở cổ không ảnh hưởng đến dây thanh quản, nhưng sau hơn nửa tháng hôn mê, giọng nói của Khương Hiểu Ninh đã trở nên khàn đặc, giữa các âm tiết đều xen lẫn tạp âm như tiếng quạt điện cũ trong phòng học.

“Chúng tôi quen biết nhau trên diễn đàn, sau này diễn đàn dọn dẹp các bài đăng nên đành phải chuyển sang SuperrrrNote.”

“Chúng tôi… Bọn chúng…” Bàn tay cầm ảnh bắt đầu run rẩy, khóe mắt cũng ửng đỏ, “Bọn chúng đều là ác quỷ!” Giọng nói Khương Hiểu Ninh căng lên cao như một chiếc quạt cũ thiếu dầu bôi trơn đột ngột tăng tốc, rằng rặc một tiếng sau đó nổ vang khiến mọi người trong phòng đều sợ hãi.

“Bề ngoài Tiết Chương nhìn rất thật thà, lúc đầu cũng khiến người ta cảm thấy rất thành thật. Vì thế tôi mới tin hắn, vì thế tôi mới đồng ý tiến thêm 1 bước với hắn. Nhưng ai ngờ…” Cả người cô ta run bần bật, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Ai ngờ hắn lại… có thể làm ra những chuyện đó chứ!”

Cô ta nghiến răng, tự tay ngắt lấy cục u nhọt sâu thẳm trong đáy lòng mình, “Hắn chụp lén tôi! Hắn lắp camera trong phòng ngủ! Hắn đi bán ảnh riêng tư của tôi! Lúc đầu tôi cũng không biết, cho đến một ngày lúc mượn điện thoại hắn chụp ảnh, vô tình lướt vào chương trình chạy nền.”

“Tôi… lúc đó đáng lẽ tôi phải nghĩ cách chụp lại mọi thứ rồi báo cảnh sát. Tôi không nên đi giằng co với hắn, tôi không nên để hắn biết mình đã phát hiện ra. Hắn… hắn uy hiếp tôi, lấy ảnh của tôi để uy hiếp, nói nếu tôi không nghe lời thì hắn sẽ gửi những thứ này cho cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi… Họ đều như thế, nếu để họ biết chuyện này thì… tôi xong rồi, họ sẽ cảm thấy tôi ô uế, cảm thấy tôi là sự sỉ nhục, trực tiếp gả tôi đi mất. Vất vả lắm tôi mới được học đại học, tôi…”

“Tôi thỏa hiệp lần đầu, sau đó thì lần thứ 2, thứ 3. Hắn ta trở nên không hài lòng, đòi hỏi tôi nhiều hơn nữa. Hắn… hắn tra tấn tôi, sau đó quay lại video lúc hành hạ tôi để đem đi bán, còn dùng những video đó để khống chế tôi nữa. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi,” Nước mắt cô ta giàn giụa, “Đó là một vòng lặp vô tận, một vực thẳm không đáy, hắn ta ngày càng quá đáng… Tôi như một con nô lệ, hắn bảo gì thì phải làm đó. Hắn còn kiểm soát tài khoản của tôi, nếu như dám báo cảnh sát hay gửi tin cầu cứu thì hắn sẽ…”

“Tôi thậm chí còn không được dùng Weibo trên điện thoại của mình. Mỗi lần đăng gì đó lên đều phải cẩn thận đặt ở chế độ Chỉ mình tôi, mỗi ngày đều phải đảm bảo rằng đã xóa hết người theo dõi. Tôi định nhẫn nhịn tới khi tốt nghiệp, lúc đó sẽ rời khỏi Vị Nam này. Vậy mà hắn lại ép tôi kết hôn với hắn! Tôi không chịu, hắn bắt đầu… bắt đầu mua dụng cụ… mua dụng cụ tra tấn tôi…”

Cô ta khóc một lúc lâu sau đó mới tiếp tục, “Những thứ đó… Những thứ đó đều chỉ được dùng duy nhất 1 lần, hắn đã tiêu hủy hết sạch rồi. Tôi dùng máy tính ở trường tìm thử, trên mạng nói những thứ đó không thể lập án được, cảnh sát cũng chỉ giáo dục vài câu rồi xem như xong, căn bản không xem chuyện này là quan trọng, họ chỉ cho rằng một người đàn ông mà bị tiền án thì sẽ hủy hoại của cuộc đời của hắn.”

“Chuyện không quan trọng? Hủy hoại cuộc đời của “hắn”?! Tôi đây, cuộc đời của tôi thì sao? Tôi sinh ra là để làm đồ chơi cho hắn sao? Tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao lại phải gặp những chuyện như thế nào? Bị hắn cưỡng ép, bị hắn bắt kết hôn, triệt để biến thành “đồ vật” của hắn, chi bằng, chi bằng tôi… chi bằng tôi chết đi cho xong!”

“… Nhưng tôi sợ, ở tiệm cắt tóc đó, thấy mọi người điên cuồng chém giết lẫn nhau, tôi rất sợ. Tôi trốn ra, mang theo một thân toàn máu ra ngoài. Sau đó lại ngây ngốc co mình trong toilet. Lúc đó khi thấy con dao trong tay mình, tôi đã nghĩ, thế này quá tốt rồi, cầm dao trong tay, trên người dính máu, chạy qua chạy lại trước mặt người dân, không phải tôi sẽ… sẽ thành tội phạm giết người rồi sao?”

“Hả? Đùa gì vậy? Tội phạm giết người ư? Đây là nhân sinh chó má gì thế? Cái gì mà sau kỳ thi Đại học thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? Sớm biết bên ngoài kinh tởm như thế, tôi đã không đi ra rồi… Không đúng, tôi không nên sống trên cõi đời này mới phải.”

“Họ đều đã đi hết rồi, được giải thoát rồi, còn tôi thì… Nếu tôi chết trong trung tâm thương mại thì cảnh sát các người có cho rằng đây là một vụ án giết người liên hoàn, có tìm ra nguồn gốc để lần ra bọn ác ma kia không?”

“Ha ha, nếu thật được thế thì cũng đáng.”

Cái quạt cũ như bị rút nguồn điện, sự tĩnh mịch lan tràn khắp căn phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN