Bóng Hình Tội Lỗi - Chương 90: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (3) - Cuộc đời của cô bị dồn ép đến chật cứng, nhưng lại vô cùng tịch mịch và hoang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Bóng Hình Tội Lỗi


Chương 90: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (3) - Cuộc đời của cô bị dồn ép đến chật cứng, nhưng lại vô cùng tịch mịch và hoang


Nửa ngày sau, “Tôi sẽ lập tức mang con nhóc đó về!”

Lý Trạch Phân nghiêng đầu, từ chối cho ý kiến.

Lan Khâm đọc được sự phản đối trong hành động từ chối nói chuyện này, giọng điệu anh bất giác dịu lại.

“Ầy… Em gái tôi đã sắp thi cấp 3, không học vấn  không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết chơi game. Tôi bận đi làm, ông già nhà tôi thì lại ở Lạc Dương mấy tháng mới về 1 lần, không có ai… Trách thì trách chúng tôi, chúng tôi quá vô trách nhiệm rồi. Lần này đúng thật là… Lúc xem thành tích của nó sau cuộc thi tôi không kiềm chế được tâm trạng, cả hai đều là người nóng nảy nên nói qua nói lại vài câu, không ngờ nó thật sự bỏ nhà đi rồi, lại còn chạy đến quấy rầy em nữa. Trời sáng tôi sẽ đến chỗ em đưa nó về, tìm thời gian bình tĩnh rồi nói chuyện với nó…”

“Nó bỏ nhà đi,” Lý Trạch Phân thản nhiên nói, “Hình như là vì gia sư dạy kèm đấy.”

“Hả,” Lan Khâm hơi ngạc nhiên vì em gái của mình lại nói với Lý Trạch Phân những chuyện này, “Thành tích nó như thế, không học sao mà được chứ. Đừng nói tới trường cấp 3 trọng điểm, thi đậu thôi cũng khó rồi. Trước đây cũng có vụ án của Ngụy Vu Vĩ rồi, tôi không dám đưa nó đến cơ sở dạy học nên nhờ bạn tìm gia sư bán thời gian. Tuổi cũng không xê xích với nó mấy, đáng lẽ phải dễ nói chuyện hơn chứ nhỉ… Tính chất công việc của chúng ta như thế tôi cũng hết cách, nếu không tôi đã tự mình dạy nó rồi.”

“Nếu nó thật sự không thích học thêm, giờ Internet đã phát triển thế rồi, tôi sẽ bàn bạc đăng ký cho nó một lớp học online vậy. Nhưng học online cũng có vấn đề — không ai giám sát cả. Theo cái tính đó của nó thì chắc sẽ mở tab mới chơi game, mặc kệ video dạy học chiếu đó. Tôi cũng không thể mang nó vào Cục được.”

“Hình như nó muốn trở thành người chơi esport đấy.” Lý Trạch Phân nói.

“Đúng vậy. Nói thật thì sau này nó có chơi esport tôi cũng không phản đối. Nhưng ít ra phải học cho xong đại học chứ? Dù sao loại nghề này cũng không có gì đảm bảo cả, vỏ quýt dày có móng tay nhọn*, có thể sẽ đi thật xa, nếu không nuôi sống được mình thì khó nói lắm, dòng đời nghề này cũng ngắn nữa. Học đại học cũng là một phương pháp bảo đảm, ít ra đến lúc không giống như mong muốn thì cũng còn đường lui, không đến mức chết đói vì không có việc làm. Giờ ở thành phố như Trường An đến cả nhân viên phục vụ nhà hàng cũng có bằng cấp chính quy đấy, nó vừa tốt nghiệp trung học đã muốn vào đời rồi, đùa gì vậy. Chẳng lẽ định tìm kẻ giàu nào đó gả vào, làm ký sinh trùng à? Tính tình nó kiêu ngạo như thế, chắc chắn không chịu nổi.”

(*) Câu gốc là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”: Trên trời còn có trời, trên người còncó người.

“Có ước mơ và mục tiêu là chuyện tốt, nhưng nó còn nhỏ lắm, nghĩ mọi thứ đều lý tưởng như mình tưởng tượng. Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nói cách mấy cũng nghe không lọt tai. Mới thắng vài cuộc thi đã nghĩ mình vô địch thế giới rồi, còn muốn đi một bước đến đích nữa. Thật tình thì esport cũng không đơn thuần chỉ là trò chơi, cần phải có kiến thức, đầu óc tính toán, kỹ năng xã giao nữa. Dù cho đánh giỏi mà không hiểu những giao dịch phía sau thì cũng chỉ có thể mặc người khác chém giết mà thôi.”

“Các môn học ở trường học thật sự không được dùng trong thực tế nhiều, nhưng trong quá trình học cũng sẽ thành thạo ít nhiều kỹ năng sử dụng, còn có sống trong khuôn viên trường cũng như một xã hội thu nhỏ vậy, sẽ rèn luyện được cách đối nhân xử thế, thật sự rất quan trọng cho tương lai đấy. Nó muốn trực tiếp nhảy qua những thứ này để ra đời, cũng giống như bỏ qua bước Tân thủ để đi đánh Boss lớn ấy, chỉ tổ thua thiệt mà thôi. Tôi và ông già cũng không phải ở trong ngành đó, muốn bảo vệ nó cũng không làm gì được.”

“Giáo dục căn bản tồn tại cũng có lý do của nó. Nhưng nói với nó những đạo lý này thì nó lại không nghe. Cả ngày chỉ nghĩ anh trai như tôi ép buộc nó thôi, động một chút là nổi đóa lên. Haizz, này… này, sao thế?” Lan Khâm nhạy cảm phát hiện ra một tia lay động trong mắt của Lý Trạch Phân.

“À,” Lý Trạch Phân lập tức thu hồi cảm xúc lại, “Nói đến một chuyện trước giờ chưa từng trải qua nên hơi xúc động một chút.” Con ngươi cô thoáng hiện lên một tia cảm xúc, nhưng lại bị động tác khép mắt áp chế xuống.

Chuyện chưa từng trải qua…

Lan Khâm bị câu nói và ánh mắt của Lý Trạch Phân làm cho lồng ngực tê rần. Dường như trong nháy mắt, anh đã hiểu ra được hàm nghĩa sau lưng câu nói mơ hồ này.

Tuổi trẻ, cố chấp, nổi loạn, hồn nhiên, mộng tưởng và tương lai, những từ này đều hiện hữu trong tuổi trẻ của mỗi người, chỉ duy nhất không thuộc về Lý Trạch Phân.

Lan Huệ nghĩ Lý Trạch Phân và nó là một loại người, vì mỗi hành động của họ đều ẩn chứa một loại phản kháng tiềm ẩn. Nhưng thật ra Lý Trạch Phân hoàn toàn khác với nó. Tuổi trẻ nổi loạn đối với cô chính là những “kẻ thù trong tưởng tượng” do chính bản thân tạo ra dưới sự bài tiết hormon thời kỳ dậy thì, đều là giai đoạn mà mỗi người trưởng thành đều phải trải qua. Mà những gì Lý Trạch Phân thật sự phản kháng lại là những “kẻ thù” và “áp bức” thật sự.

So với cuộc sống của Lan Huệ, cuộc đời của Lý Trạch Phân chỉ cần liếc mắt là đã nhìn hết. Cô không có thời gian và cơ hội để từ từ trưởng thành, tuổi thơ và thanh xuân của cô đã bị đè ép vào một đoạn thời gian chỉ dài mười mấy tháng, ngắn đến mức cô không còn thời gian để khám phá “ước mơ”, cũng không còn thời gian để thở dài phiền não.

Nếu phải đưa ra một ẩn dụ, hẳn cô chính là người bị kéo qua khu Tân thủ, trực tiếp ném vào đấu trường “Xã hội” có hang ổ của đại Boss là “Cung điện”. Khu Tân thủ để lại cho người qua đường dưỡng chất thanh xuân, còn đấu trường và hang Boss lại để lại cho Lý Trạch Phân một vết thương thật sâu, sâu đến tận xương tủy.

Cuộc đời của cô bị dồn ép đến chật cứng, nhưng lại vô cùng tịch mịch và hoang sơ…

Vì thế cô không giống với những người khác. Cô có cái nhìn hoàn toàn khác về thiện và ác, cô rất khó để đồng cảm, cô lãnh đạm, máu lạnh, nhưng cũng đã dần quen với bản tính con người, xem mình như một vật mô phỏng và sắm vai một công chúa hoàn hảo.

Cô là thế đấy…

“Ầy, thật ra đây cũng không phải chuyện tôi hiểu rõ.” Lan Khâm giấu lại tâm trạng dưới đáy lòng mình, giả vờ thoải mái nói, “Lúc tôi còn bé hơi ngốc, không so được với Lan Huệ, căn bản không hề tới tương lai hay ước mơ gì đó. Sở dĩ trở thành cảnh sát cũng hoàn toàn là vì cha mẹ và đồng nghiệp của họ mưa dầm thấm lâu mà thôi. Họ nói gì thì tôi làm cái đó, không có chút chủ kiến nào cả. Trong đám tang của mẹ, bị khung cảnh nghiêm túc đó ảnh hưởng, bị bài diễn thuyết của Cục trưởng lúc đó dấy lên lòng căm phẫn, nhiệt huyết sục sôi, trở về liền quyết định ghi danh vào trường cảnh sát, căn bản chưa từng suy nghĩ qua.”

“Đó là lý do tại sao Lan Huệ bảo tôi toàn là cơ bắp, bảo tôi ngu ngốc mà tôi cũng không hề phủ nhận đấy. Dù sao nghề này mà, đa số mọi người đều biến sự nghiệp thành ước mơ, mấy ai có thể biến ước mơ thành sự nghiệp được chứ.”

Không biết có phải ảo giác của Lý Trạch Phân hay không mà cô thật sự đã nghe ra hàm ý an ủi khó hiểu trong chuỗi lời nói nhảm này của Lan Khâm.

Cô thấy hơi buồn cười, như thể nghe con vịt cưng nói với quả trứng muối trong bát của chủ nhân nó rằng “Đừng sợ, vào bụng rồi nhất định sẽ đầu thai làm bạn cùng phòng của tôi, sau này vẫn là một hảo hán” vậy… Nhưng cô lại bất giác cảm động.

“Đúng vậy, không phải ai cũng may mắn có được ước mơ.” Cô cười, “Đội trưởng Lan có một người em gái rất giỏi.”

“Đúng vậy, nó có thể kiên trì vì ước mơ của mình như thế, ở một góc độ nào đó tôi cũng thật sự vui thay nó. Nhưng mà nếu lúc theo đuổi ước mơ nó có thể nghĩ đến thực tế một chút là tốt rồi.”

“Đội trưởng Lan thật sự muốn đón nó về sao?” Lý Trạch Phân thuận theo chủ đề hỏi, “Nếu anh không ở nhà thì nó cũng chỉ có một mình thôi, không chừng lần sau lại đến nhà tôi nữa đấy.”

“…” Lan Khâm bị hỏi đến ngớ ra.

“Hay là cứ để cho nó ở nhà tôi trước đi, hai bên đều có thời gian để bình tĩnh lại. Chuyện học thì…” Cô nghĩ một chút, “Nói thật thì cuối tháng 4 với đầu tháng 5 cũng không khác nhau gì mấy. Hiệu quả học tập có liên hệ mật thiết với sự chủ động, bắt nó học không nhanh hơn để nó tự học chút nào đâu. Thay vì anh ép nó học thêm 10 ngày, khiến mối quan hệ giữa hai anh em  không thể hàn gắn lại thì tốt hơn cứ tạo điều kiện và ủng hộ nó tham gia trận đấu đi, sau trận đấu phải về nhà học thêm nghiêm túc.”

“… Cũng có lý,” Lan Khâm ngượng ngùng gãi gáy, “Nhưng lại làm phiền em rồi.”

“Đội trưởng Lan thường xuyên không về nhà, xem như nó cũng đã quen ở một mình rồi đúng không? Vậy thì tôi nghĩ không cần quá bận tâm tới chuyện sinh hoạt của nó nữa đâu. Nhà tôi cũng đủ lớn, không cần sợ làm phiền lẫn nhau. Tôi cũng tiện tay chăm sóc nó và lo chuyện học hành thôi, không phiền lắm đâu.” Thấy vẻ mặt Lan Khâm tràn đầy vẻ khó xử, Lý Trạch Phân nói tiếp, “Nếu đội trưởng Lan vẫn cảm thấy không ổn thì có thể xem như nó thuê phòng trong nhà tôi cũng được, trả tiền thuê nhà tượng trưng thôi.”

Phương pháp “tính toán rõ ràng” này vừa thốt ra, quả nhiên ánh mắt của Lan Khâm đã lập tức lóe sáng.

“Nếu thật sự sẽ không phiền đến em… Thành thật mà nói thì giờ nó chẳng muốn nhìn thấy tôi chút nào cả, điện thoại, WeChat,… đều chặn tôi hết rồi, tôi cũng không chắc có đem nó về được không nữa. Nếu nó có thể ở chỗ của em thì tôi cũng yên tâm phần nào. Tiền thuê cứ lấy theo giá thị trường đi, chỉ là chuyện học của nó…”

“Tôi sẽ thử nói chuyện với nó.”

“A, thật sự rất cảm ơn em.”

Cả quãng đường sau đó hai người đã bàn xong xuôi hết chuyện tiền thuê các thứ. Kế đó, Lan Khâm lái xe về Cục điều tra, Lý Trạch Phân thì lập tức lên xe của Trung tâm Giám định.

Cuộc giải phẫu bắt đầu lúc 6 giờ sáng, đến gần 2 giờ chiều mới xong. Lý Trạch Phân tắm rửa thay quần áo xong thì trực tiếp xuống nhà ăn gọi cơm, cầm theo 2 túi nhựa lớn tỏa mùi thơm ngào ngạt đi vào văn phòng đội điều tra đặc biệt.

Mọi người thấy Lý Trạch Phân bước vào thì ầm ĩ chào đón cô về lại đơn vị, sau đó mỗi người cầm 1 phần cơm, vừa mở hộp vừa sôi nổi bàn tiến triển điều tra của vụ án.

“Theo video giám sát và ghi chép giao dịch thì suy đoán của đội trưởng Lan trước đó là đúng,” Tiêu Lãng Duyệt là người báo cáo đầu tiên, “Trần Tư lên tàu ở trạm mà hung thủ xuống, hơn nữa còn rất vội vàng. Hẳn là đã bắt gặp hiện trường gây án, cửa tàu đã đóng mất nên không có chỗ để trốn, sau đó trước khi tàu tới trạm kế tiếp 3 phút, anh ta đã trở thành người bị giết tiếp theo.”

“Nói như thế thì việc thi thể Lữ Diệu Du không bị gì nhưng Đái Thăng lại rất nghiêm trọng, có lẽ là có liên quan đến sự xuất hiện của Trần Tư.” Lý Trạch Phân nói ra kết quả nghiệm thi tương ứng.

“Rất có thể là như thế.” Lan Khâm gật đầu, “Trần Tư đã cắt ngang hung thủ, khiến hắn sau khi giết anh ta diệt khẩu đã phải vội xuống xe. Vậy còn địa điểm Lữ Diệu Du và Đái Thăng lên xe thì sao?” Anh hỏi Tiêu Lãng Duyệt.

Tiêu Lãng Duyệt: “Trạm Bắc Trường, cách điểm hung thủ xuống xe 15 trạm, đủ thời gian để hắn ra tay.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN