Bông Hoa Đẹp Nhất
Phần 12
Hương bước vào trong trường cô rơi tấm băng rôn đang buộc trên đầu…phía sau một người đàn ông tóm lấy chiếc băng rôn…anh ta chạc khoảng 24-25 tuổi…Tiến tới chỗ Hương…tóc Hương bay nhè nhẹ
-Của em này
-Vâng,cám ơn anh…
-Em là năm đầu hay là???
-Dạ năm đầu tiên ạ…
-Ra vậy…
Bên kia có đám người cũng chạc 24-25 tuổi đứng vẫy tay gọi “ Hoàng Văn mày có nhanh lên không,về tựu trường chứ k phải về tán gái đâu”
Hương ngại vội cúi đầu “ Vậy chào anh”…
Hoàng Văn thấy Hương ngại nên đấm vào vai bạn ( đấm đua) “ Mày nói thế người ta ngại đấy”
-Tao phải công nhân gái trường mình năm nào cũng có em xinh xuất sắc…em mày vừa nói chuyện xinh tự nhiên đấy …
-Ừ …nụ cười rất hiền…
-Mày về thế này ông già mày mừng lắm đấy nhỉ…
-Đợt này tập đoàn có chuyện nên về phụ ông già…
Đại diện các lớp lên phát biểu trước trường…cô giáo đưa mic cho Hương…Hương lắc đầu thì cô động viên…
-Đại diện cho lớp đi em…
Hương rụt rè cầm míc đứng lên trước toàn trường “ Em xin chào các thầy cô và ban giám hiệu,em là Phan Thu Hương khoa báo chí…từ bé em đã có ước mơ được làm nhà báo,được nói lên sự thật và những mảng tối của xã hội và cuối cùng em cũng hoàn thành ước mơ được đứng ở ngôi trường này và học ở khoa em ước mơ…em rất hy vọng trong bốn năm tới sẽ hoàn thành tốt xuất sắc vai trò của một sinh viên,em xin hết ạ”
Mc phía trên cười tươi : Đúng là sinh viên khoa báo chí,nói rất tự tin và đầy nhiệt huyết,hôm nay bố mẹ em có tới đây cùng em không,cô đang nghĩ họ rất tự hào vì có cô con gái xinh xắn lại học giỏi như em…
Nói tới đây Hương trầm lại…cô cười gượng “ Bố mẹ em mất cả rồi ạ”
Phía dưới trường xì xào …Hoàng Văn cũng đứng bên dưới với tư cách là cựu sinh viên của trường…anh ta thấy Hương đang rất lúng túng…Hoàng Văn liền nói đội văn nghệ cho mượn mic…anh ta hô “ Chúng ta nên vỗ tay cho nghị lực của tân sinh viên chứ mọi người”…
Mọi người vô tay…Hương lúc này mới đỡ ngại…cô cúi đầu đi xuống dưới lớp…lớp cô có hai bạn một nam một nữ,nam thì hơi ái còn nữ lại như đàn ông…họ kéo ghế ra sát chỗ Hương rồi làm quen
-Chào Hương tôi là Tùng…đây là Hằng …chúng tôi học cùng lớp với bạn,thấy bạn như vậy chúng tôi rất nể bạn…
-Nể điều gì?
-Bạn mất bố mất mẹ mà vẫn thành người đó thôi
Hằng tát bốp vào mặt Tùng “ Im mồm để tao nói”
-Con điên này sao đánh tao ( Tùng ưỡn ẹo)
-Chào Hương nhé tớ là Hằng hai đứa tớ thân nhau từ bé và quyết định sau này sẽ cùng thi vào trường này và chúng tớ cũng đã hoàn thành ước mơ…trước lạ sau quen chúng ta là bạn tốt nhé…
Hương gật đầu : Ừ là bạn tốt nhé
Hằng và Tùng đặt tay chồng lên nhau…Hương đặt lên…cả ba đều hô và cười đến nỗi cô giáo nhắc “ Ba đứa kia nói nhỏ thôi”…
Sau khi nhận lớp…tôi thấy đám con trai cứ bu vào một cô gái tên Nhi…rất xinh xắn nhưng có vẻ kênh kiệu…tôi đi qua thì cô ta ngáng chân…Tùng phía sau chỉ vào mặt Nhi
-Này con quỷ kia sao ngáng chân thế ,chân dài quái dị hơn người nên khoe cho người khác biết hả…
Nhi hếch mắt đám con trai định lao vào đánh Tùng…Huong tóm tay Tùng đứng ra sau …Mặt Hương lầm lỳ,Nhi cười nhẹ
-Này cho tớ hỏi bố mẹ cậu mất cả rồi thì tiền đâu cậu đóng học cả bốn năm liền thế nhỉ…
-Tớ có cần phải báo cáo với cậu chuyện đó không
-Có chứ vì tớ là lớp trưởng mà…k những thế cậu nộp hồ sơ muộn nhưng vẫn được đặc cách vào học…lý do là gì nhỉ …tớ nghe nói cậu đang ở nhà thuê mà…thấy có gì đó sai sai
-Mất công đi tìm hiểu người khác thì hãy tự làm cho bản thân cậu sáng hơn tôi đi…vì cậu sợ tôi sáng hơn cậu nên định phủ đầu tôi à…cậu xinh xắn thật đấy nhưng xấu tính…
Hương kéo tay Tùng quay đi…Tùng phía sau cảm phục cứ mím môi…
-Nỡm Hương nãy bảo vệ tôi cơ đấy
-Chả thế thì sao mỗi thằng gõ cho cậu một cái thì có mà tèo ,Hằng nó đi đâu rồi nhỉ
-Nó hốc tào phớ ăn kèm cháo lòng lúc sáng nên tào tháo đuổi rồi…
Hương bật cười với Tùng …bên kia Hoàng Văn lại đang nhìn sang bên này…thấy Hương đang cười tươi với bạn…anh ta cứ đứng nhìn…
Tôi sau khi cô giáo đưa giấy họp phụ huynh mà lòng buồn trĩu…đến nỗi đưa em về đến nhà người vẫn ngẩn ngơ…
-Chị…cháy trứng rồi kìa sao cứ ngẩn người vậy
-Ôi chết…
-Chị hôm nay sao vậy,chủ nhật đi họp cho em đấy
-ừ biết rồi…
-Mọi năm chị đi học có ông đi họp bây giờ thì ai đi họp cho chị được…
-Chị bảo cô chắc cô sẽ thông cảm thôi
-Ăn đi…
-Sáng nay chu Sơn đến trường em mua cho em cả chùm bóng lớn để khai giảng,cô em cứ nhắc mãi rồi nói em có chú đẹp trai thế…
-Sáng nay á
-Vâng chú ấy ngồi dự như phụ huynh vậy rồi sau đó đưa e vào lớp rồi mới về …sau đó chú nói với cô là cho em sang Sing học,chị biết chưa hình như cuối tháng này đấy
Hương đặt đũa
-Sao em bây giờ mới bảo chị…
-Chú ấy nói một tháng em về thăm chị một lần được mà,học bên đó tốt mà…
-Tiền đâu mà học em k hiểu là nhà mình k có tiền,chị k muốn mang nợ người ta
-Dù sao cũng nợ nhiều rồi mà,người yêu nhau sẽ k tính toán đâu
-Em biết cái gì,ăn đi ,chị phải qua nói rõ ràng với anh ta…
Hương phóng xe máy đi tới nhà Sơn…Naomi ra mở cổng cười tươi
-Chào tân sinh viên
-Anh ta đâu rồi
-Đi làm đã về đâu
-Vậy tôi chờ ở đây
-sao thế có gì căng thẳng vậy
-Anh ta cho cái Hoà đi học mà k cho tôi biết
-Sếp nghĩ cho cô mà,cho cô tập trung học tập cũng để cái Hoà sang đó phát triển và quan trọng để khám tim định kì,bên đó kĩ thuật tốt hơn mà
-bạn cũng biết à,sao bạn k bảo tôi
-Ừ biết chứ …con bé nói tiếng anh tốt,kết quả xuất sắc nếu k đủ chỉ tiêu thì có muốn xin cũng không được đâu,nên nghĩ cho em gái thì hơn
-Nó sang đó thân cô thế cô sao có thể được,từ bé nó chưa xa tôi bao giờ
-Bên đó có mẹ nuôi sếp mà,cô yên tâm giỏi giang giàu có sẽ chăm cho con bé tốt,tin tôi đi bà ấy rất tốt bụng
-nhưng tôi vs anh ta có là gì đâu mà anh ta làm vậy tôi khó xử lắm
-Có chứ ,k là gì thì làm sao được nhiều vậy,cô đang được nhiều hơn mất…
-Tôi vẫn phải chờ anh ta về nói cho rõ…
-Lên phòng đi nhỡ về muộn thì sao
-Thôi tôi ngồi đây thôi,lên đó anh ta lại bảo tự tiện rồi có ý gì mệt lắm
-Cái đồ hâm giận dỗi dai vậy…tôi đi đắp mặt nạ đây…đắp k?
-Không,tôi ngồi lúc k thấy về thì tôi về,bạn cứ đi làm đẹp đi…
-Đừng có căng thẳng đấy,nghe tôi hãy nghĩ cho em bạn được chữa trị và theo dõi thêm lại dc học trường mà nó ước mơ…con bé suy nghĩ chín chắn lắm rồi để con bé rời xa vòng tay cậu được rồi…
-Tớ thật sự khó nghĩ…
Hương ngồi chờ dưới ghế ở sảnh rồi lim dim ngủ gật gù…đến khi Sơn về đứng ngay trước mặt mà vẫn không biết…Hương gật nhẹ Sơn đỡ cằm…lúc này Hương mở mắt rồi vội đứng bật dậy
-Anh về rồi,tôi có chuyện muốn nói với anh…
-Chuyện gì ( lầm lỳ)
-Chuyện em tôi,tôi nghĩ là anh k cần tốn công vậy đâu vì đúng nghĩa tôi chẳng là gì với anh cả ,tôi k muốn nợ anh…
-Anh cho em gái em chứ k phải cho em
-Tiền học bốn năm anh đóng tôi nhất định sẽ đi làm đủ để trả cho anh…
-Nói xong rồi thì về đi…
Hương thở dài
-Anh rút hồ sơ cho con bé đi tôi cám ơn
-Tim của nó đã thay nhưng rất yếu,bên Sing sẽ có những thứ hỗ trợ cho trái tim nó khoẻ hơn,nếu nó không thích nghi được với trái tim hiện tại có thể tử vong bất cứ lúc nào…đây chính là tác dụng phụ,k phải như em nghĩ thay xong là xong …
Nghe đến chữ Tử Vong…Hương có vẻ như mặt tái đi không còn giọt máu…cô k nói gì nữa lẳng lặng bước đi…
Sơn đi ra tóm lấy tay Hương rồi bế bổng lên…Hương k phản ứng gì…
-Tôi nợ anh biết đến bao giờ thoát nợ khi chưa trả được cái này lại đến cái khác…
-Dùng bản thân em là trả được rồi…
Tôi nghĩ bản thân mình chỉ như một công cụ tình dục mà thôi,chỉ là trao đổi và tôi đang được hơn là mất như lời Naomi nói…
Sơn đặt tôi xuống giường…tôi quay mặt đi…
Tiếng cởi bỏ thắt lưng da …Sơn khẽ tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi…anh ta như muốn nuốt chửng Hương…Vồ lấy cô ôm siết chặt…Hương lo lắng
-Mai được không em tôi đang ở nhà một mình
-Tôi cho người trông ở cửa rồi …ngay khi Naomi nói em đang ở đấy …
-Vậy yên tâm rồi
Hương nói gượng gạo…Sơn xoa má tay kéo quần Hương xuống
-sau này mỗi lần gặp anh mặc váy đi,mặc quần khó cởi…
Hương bật cười nhẹ…Sơn cũng cười
-Tháng rồi chắc nhiều cô nằm ở đây lắm rồi nhỉ
-Em nghĩ ai cũng được vào phòng anh à
-Tôi k dám hỏi thêm đâu vì anh lại bảo tôi k có tư cách…
-Nhớ dai nhỉ…
Sơn hôn lên môi Hương…Hương nhắm chặt mắt rụt người…nụ hôn ngọt ngào từ đầu lưỡi của cả hai …Sơn xé toạc chiếc áo phông mỏng…
-Sao anh xé vậy…mai k có gì mặc…
-Lúc này mà em còn lo k có gì mặc…
Sơn sờ tay xuống chỗ đó của Hương…Hương ngại cầm tay Sơn
-Đừng…
-Đừng gì…em thích chưa?
Sơn cúi xuống liếm nhẹ lên cửa mình của Hương…Hương thở kêu nhẹ “ Ư…ư…”
-Tôi ghét anh…
Sơn cười kéo chân Hương xuống…
-Chỗ đó của em rất đẹp…bởi vì nó chỉ có thể chứa đựng của anh …
Vừa nói xong Sơn đưa dương vật vào một cách từ từ…Hương nhăn mặt nhìn Sơn
-Vẫn đau ạ…
-Mới mà…rồi sẽ quen…
Tiếng bạch bạch bạch…tiếng Hương thở kêu khắp căn phòng…tiếng nhấp nhô và tiếng ướt nhẹp của nước khi va chạm …Sơn cắn lên cổ Hương mút tím hết cổ cô…tay Hương bám vào gối…bầu ngực nẩy lên xuống…mồ hôi nhễ nhại…Mắt Hương đờ đẫn…
-A …A….a…
Tay Hương vòng lên cổ Sơn…anh ta bế bổng Hương lên rồi quan hệ ở tư thế đứng…nhấc Hương lên xuống…Mồ hôi Hương nhễ nhại ướt nhẹp tóc…Sơn rất khoẻ anh ta không hề có phản ứng của việc sẽ xuất ra…Hương nói bên tai Sơn thì thầm yếu ớt…” Mai được k ạ,hôm nay em mệt quá rồi”…
-Nói yêu anh đi
-Dạ…
-Nói yêu anh đi …( Sơn hôn chụt lên môi Hương)
-Không yêu nói sao được
-Phải yêu…nói đi nếu k anh k dừng đâu…
-Em yêu anh…
Nói xong Sơn đè Hương xuống giường rồi nhấp mạnh…Hương xua tay
-Chính vì câu nói này nên phải tiếp anh k dừng được
-Anh là con lươn chúa…
Sơn cười …Hương thở hổn hển…
Đến gần sáng khi Sơn đang ngủ thì nghe tiếng khóc bên cạnh…anh ta mở mắt
-Sao thế…em đau ở đâu à
Hương nằm co ro lắc đầu
-Không ạ…
-Sao thế có gì có thể nói cho anh …
Sơn xoay Hương lại rồi nằm đè lên vòng tay lên đầu Cô rồi vuốt tóc trên má…Sơn nhìn thẳng vào Hương
-Mai…mai cô nói họp phụ huynh nhưng em…em k còn ai cả…em chẳng có người thân…em…( nấc nghẹn mếu như trẻ con)
-Ơ hâm à,có anh mà,có anh ở đây rồi sao lại không có ai…
Hương nấc nghẹn trong lòng Sơn…
Sáng hôm sau khi tôi ngủ dậy Naomi cười tươi
-Dậy đi bà bạn của tôi ơi mặt trời quá nửa rồi
-Anh ấy đi đâu rồi ,tôi lại dậy sau rồi
-À sếp nay đi làm chuyện trọng đại vô cùng,sáng thử 8 bộ đồ mới chọn được một bộ để đi họp phụ huynh cho người yêu
-Sao cơ…chết rồi…
Hương vội dậy mặc đồ…
-Chết là chết thế nào nên mừng chứ…
Tại trường…Sơn trong chiếc áo sơ mi trắng điểm nhấn hai con ong đen ở cổ của hãng dior …mặc quần tây đen …tay anh ta đeo con đồng hồ tri giá 35 tỉ sáng rực cả góc hành lang trường…Nhi cô lớp trưởng ngẩn người khi đang đứng ở góc lớp thấy Sơn hỏi …” Cho tôi hỏi lớp A khoa báo chí là phòng nào vậy”
-Dạ là phòng này luôn ạ,cho hỏi anh là phụ huynh,à không sao có phụ huynh trẻ vậy được …
-Tôi là người đại diện cho sinh viên Phan Thu Hương…
Nhi ấp úng…cô ta đưa cho Sơn một bảng phiếu gì đó
-Dạ vâng ạ…xin mời vào bên trong ạ…em là lớp trưởng ạ
-Vậy ở lớp có gì hãy giúp đỡ bạn Hương nhé,cám ơn em
Sơn cười tươi khiến Nhi như rụng tim,anh ta không có vẻ đẹp như những chàng thanh niên,mà vẻ đẹp của người đàn ông trưởng thành lịch lãm sang trọng và lịch sự …
Đến cô giáo chủ nhiệm còn chợt nhận ra …
-Bác sỹ Sơn đúng không ạ
-Vâng cô là
-Tôi là chủ nhiệm lớp này ạ,lần trước bố tôi mổ được bác sỹ Sơn cấp cứu nên tôi nhớ mãi…k ngờ lại là phụ huynh của em Hương
-Vậy chăm sự nhờ cô giáo giúp đỡ em Hương dùm tôi…
-À vâng cái đó chắc chắn rồi ạ …thành tích học tập rất tốt…con bé lại xinh xắn
-Nếu phát hiện yêu đương ở trường phiền cô giáo nhắn tin cho tôi…
-Ôi vâng…
Sơn cười nhẹ …anh ta nhìn chỗ Hương ngồi rồi thấy tên Hương trên bàn…Sơn sờ tay lên chữ Hương …ánh mắt anh ta rất vui và nhìn lên bảng tự hào về thành tích học tập của Hương “ cô gái của tôi em giỏi lắm”…
Hương trên chiếc xe máy Tùng Hằng và Hương kẹp ba chạy tới trường,Hương giục
-Tùng ơi ông chạy nhanh hơn dc k
-Rồi tao tăng hết ga rồi đây này…ai đi họp cho mày đấy…tao đến chạm mặt ông già tao ngại chết
-Chú tao đi họp cho…
-Chú á…thế chắc trẻ nhỉ
Tùng Hằng và Hương chạy lên lớp…Tùng thấy Sơn liền chỉ
-Eo ôi anh kia phụ huynh ai nhỉ…đẹp trai quá mày ơi …
Thấy Hương cứ lặng nhìn…Hằng chỉ “ Này k lẽ chú mày đấy à”
-Ừ…người ấy đấy…
Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy ngón tay với Hương…anh ta vừa nhìn Hương vừa dơ tay vế phía cô chủ nhiệm: “ Tôi đại diện cho sinh viên Phan Thu Hương ủng hộ cho lớp 100 triệu mua máy chiếu mới”…
Cả lớp ồ lên…Sơn mỉm cười nhìn Hương…còn Nhi cô ta đang nhìn ánh mắt lo lắng của Hương đang nhìn Sơn…
Tôi thấy tim đập thình thịch…không phải vì ngại với bạn bè mà tôi đang cảm thấy trái tim đang loạn nhịp trước nụ cười của người đàn ông đó…
Hoàng Vân ngồi ăn sáng với em trai cô ta nhận được tin…” Cậu Sơn từ chối đến đây rồi ạ”
-Tôi biết rồi ( Vân tức giận)
-Chị tức giận vậy có ích gì,anh ấy tính như vậy rồi…em nhắc lại cho chị nhớ …” Anh rể không phải kẻ tầm thường đâu”
-Là sao?
-Anh ta luôn có nụ cười tự tin…ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo mỗi khi nhìn em…dù cho k phải doanh nhân nhưng chị có bao giờ nghĩ tại sao một bác sỹ bình thường lại giàu có đến vậy trong khi anh ta chưa bao giờ xin một cắc từ chị
-Anh ấy có buôn bất động sản mà,em đa nghi quá rồi đấy …
-Chị yêu quá thành ra mù quáng đấy
-Anh ấy yêu chị nên k bh chị nghi ngờ điều gì kể cả có làm gì thêm thì đó là vc của anh ấy…
Bên ngoài báo: Cô Vân…có tin nói rằng diễn viên T có thai với cậu Sơn…
-Sao cơ…
Vân rơi chiếc dĩa trên tay…Hoàng Văn nhìn chị gái
-Chị đúng là con ngốc mà…
….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!