Bông Hoa Đẹp Nhất - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
767


Bông Hoa Đẹp Nhất


Phần 18


Nếu như chúng ta có thể gặp lại…em hứa sẽ nói yêu anh hơn những gì em nghĩ…mối tình đầu của em…
Keng…keng…tiếng con dao mổ rơi xuống sàn…lần đầu mọi người thấy Sơn mất bình tĩnh khi mổ cho bệnh nhân…ánh mắt anh ta bối rối…Sơn cố gằn giọng
-Gọi giám đốc Tuệ…nói tôi không thể mổ cả này…
-Dạ vâng anh …
Giám đốc bệnh viện đi vào vỗ vai Sơn…
-Ra ngoài đi ở đây có tôi rồi
-Tuệ đây là người yêu của tôi …hãy giúp tôi
-Yên tâm đi tôi sẽ làm hết sức mình
Sơn quay lại nhìn tiếng máy đo nhịp tim kêu …tiếng dao kéo loảng xoảng…anh ta nắm chặt tay đi ra bên ngoài…Toàn đi tới cúi đầu
-Sếp thằng đó là người của Hoàng Vũ…chụp được ảnh của nó qua camera trên phố…đoạn ghi lại Hương đỡ sếp đây ạ…người của chúng ta đang truy lùng nó …tôi sẽ sớm mang nó về cho anh…
-Đi đi …lúc này tôi k có tâm trạng để nghĩ bất kì điều gì…
-Tôi chưa nói với ai ngay cả Naomi…
-Làm tốt lắm …đi đi
-Vâng…
Sơn cầm điện thoại nhìn lại đoạn camera trên phố ghi lại cảnh Hương đang đứng thổi bong bóng khi thấy Sơn đi đến cô nấp định hù…chợt thấy kẻ lạ rút dao áp sát Sơn nên Hương lao ra chắn ngang…
Xem đến đoạn tên kia đâm phập …Hương ướt đẫm máu trong bộ áo dài trắng…Sơn ôm mặt…anh ta đưa hai tay lên miệng cố thở đều đặn rồi nhớ lại chuyện hơn 10 năm trước…khi đó bác sỹ bước ra từ phòng mổ báo…
-Sơn ơi…không ổn rồi vợ em khó qua,anh làm hết sức rồi nhưng mất máu quá nhiều không thể kịp…em vào nói chuyện với vợ đi nhanh lên…
Sơn bước vào bên trong phòng phẫu thuật vội vã…nắm lấy tay người vợ đang hấp hối…
-Em à…anh đây…em sẽ ổn thôi
-Em phải đi rồi anh à…con còn nhỏ quá em thương anh và con nhiều lắm …em xin lỗi vì không thể ở bên hai người em yêu nhất đời dài hơn…hãy hứa với em chăm sóc con thật tốt…hứa với em khi con trưởng thành anh mới lấy vợ được không?( đưa tay lên vuốt má Sơn)
-Anh không lấy vợ,k lấy ai cả anh hứa …anh chỉ yêu mình em thôi…đừng bỏ anh…
-Em mệt lắm…em rất mệt…
Người vợ buông thõng tay…
-Không….
Sơn cúi gục bên giường vợ…tiếng khóc thất thanh như ai oán của người đàn ông khi không thể cứu nổi người vợ kèm theo nỗi đau người cha bị đâm 17 nhát chết tại chỗ…
Sơn giật mình khi thấy bác sỹ mở cánh cửa ra …
-Cô ấy ổn rồi…cậu đừng quá lo,lần thứ hai tôi thấy cậu không thể cầm nổi dao mổ…nhưng lần này cô gái ấy đã mạnh mẽ vượt qua…
Sơn thở mạnh nhẹ nhõm…giám đốc bệnh viện vỗ vai Sơn an ủi…
Mùa thu năm đó…Sơn đứng lặng yên nhìn người yêu qua lớp cửa kính tại phòng hồi sức…
Hoàng Văn sau khi nghe người báo bố anh ta cho người sát hại Sơn liên ra lệnh…
-Tất cả k được manh động,nếu hắn lúc này nổi điên lên tất cả chúng ta cũng không yên đâu,hắn chắc chắn có liên quan đến dạ quỷ…có lẽ kẻ đứng sau hắn thế lực của hắn chính là dạ quỷ…một kẻ máu lạnh có tiếng đó nếu chúng mày không muốn chết hết,nước sông không phạm nước giếng …đừng để tai hoạ ập xuống
-Lần này hắn k sao mà nghe nói có cô gái che cho hắn…
-Trịnh Thái Sơn…hắn cao số lắm chứ không phải muốn xử là xử đâu…phải từ từ…giấu Hoàng Vân nếu không chị tôi phát điên lên đấy
-Vâng…
Tôi nằm viện đã một tuần…Khi tôi mở mắt chỉ thấy có Naomi bên cạnh…cô ấy nói Sơn phải đi giải quyết công chuyện trong Sài Gòn
-Sao anh ấy lại đi đúng lúc này vậy
-công việc mà…ban thông cảm xíu đi
-Ngay cả gọi cho mình cũng không gọi,nguyên nhân là gì?
-Không rõ tại tính tình thất thường nên…
-Thôi kệ anh ta,tôi không quan tâm nữa
-Giờ quan trọng là sức khoẻ này…
Naomi thấy Hương rất buồn…
Tại sài gòn…
Tại nhà hàng sang trọng chuyên đồ ăn Nhật…Sơn ngồi ăn cùng một cô gái,họ cười nói vui vẻ…Tùng lại đi dự đầy tháng cùng cha mẹ tại nhà hàng vô tình nhìn thấy Sơn…Tùng vội đi ra nhìn lại…mẹ Tùng gọi
-Ngó gì đấy con
-Hình như người quen ạ…
-Trong này con quen ai à
-Mẹ lên trên trước đi
Tùng đi vòng ra bên ngoài nhìn qua ô kính đúng Sơn và một cô gái,họ nâng ly cười tươi với nhau…Tùng chụp ảnh lại rồi gửi cho Hương kèm tin “ Này xem đi …tao gặp anh ta đấy”
Hương ngồi trong viện nhìn bức ảnh rồi nhắn cho Tùng
-Đối tác thôi mà ,anh ấy đang đi công tác mà
-Có mà cục tác thì có xem đi
Cô gái với tay về phía Sơn…Sơn cầm tay rồi cười nhẹ…
-Tao biết rồi cám ơn mày
-Đừng buồn mai tao bay ra rồi buôn sau…
-Ừ không buồn đâu…
-Thề nhé k dc buồn đâu đấy…
-Thề nhá…( làm hình mặt cười)
Naomi đang thấy Hương ăn chợt không ăn nữa
-Sao thế cố nốt đi nay mới có một bát,ăn cho mau khoẻ …
-Ừ nay thấy no rồi thèm ăn bánh,cậu đi mua cho mình miếng bánh ngọt nhé
-Ok chờ xíu nhé…ăn gì nữa không,trà sữa nhé
-ừ …ok nhé khoai môn nhé
-ok ok
Hương cố tỏ ra vui vẻ…cô ấn máy gọi cho Sơn thì máy bận…
Tại nhà hàng…
Máy Sơn reo lên cô gái đối diện k thấy Sơn nghe
-Sao anh k nghe,bạn gái gọi à
-Ừ …sợ nghe máy sẽ nhớ cô ấy mà chạy về mất
-Đùa anh nói chuyện với người yêu cũ phũ thật đấy dù sao chúng ta cũng từng cơ mà…
-Thời trẻ tình yêu sẽ khác với khi trưởng thành…xưa yêu em thời sinh viên cũng vui
-Cũng tới bên mà ( Nháy mắt Sơn)
Sơn cười nhẹ…
Hương thấy Sơn không nghe máy…cô liền để lại lời nhắn cho Sơn bằng cách ghi âm…” Anh bận đến mức không gọi cho tôi cũng không sao nhưng khi tôi gọi anh cũng chẳng nghe máy…tôi cảm thấy anh không coi trọng cũng như tôn trọng tôi một chút nào…hôm nay anh đang ở cạnh ai vậy,cô gái mặc váy đỏ đó thật sự đẹp,thôi anh hãy để tôi đến được nơi nào không có mệt mỏi đi chứ tôi cảm thấy mệt lắm,thật đấy,chúng ta chia tay ở đây nhé “…
Hương đứng dậy mặc bộ đồ mà Naomi mang tới treo trong tủ,chiếc áo phông và quần jean…cô vẫn đau nhưng cố đứng thẳng rồi đi giầy để lại chiếc điện thoại trên giường bệnh…
Naomi khi mang bánh và trà sữa về không thấy Hương đâu,ngó vào nhà vệ sinh cũng k có
-Hương ơi…đâu đấy…( ra ban công cũng k có)
Naomi thấy bộ đồ bệnh nhân để trên giường…cô vội vã mở tủ không thấy quần áo đâu nữa…cô gọi cho Hương nhưng điện thoại reo trên giường…cô cầm lên thì thấy ảnh của Tùng gửi…Naomi liền gọi cho Tùng
-Anh có biết anh làm gì k hả đồ ngốc kia
-Em nếu không thể nói chuyện tử tế thì k cần gọi cho anh nữa…
-Hương bỏ đi rồi
-Sao cơ…bỏ đi đâu
-Không biết được vẫn còn đau lắm đấy,sao k nghĩ gì hết vậy
-Nó bị làm sao,sao bảo ở nhà có việc nên về quê …
-Bị thương mới mổ được tuần nay đấy,nói dối để anh và Hằng đỡ lo
-Dời ạ…không biết ,có biết đâu…
-Chán anh lắm …
Naomi cúp máy cô đi dọc con phố huy động người đi tìm nhưng đều không thấy…gọi cho Sơn k được liền gọi cho Toàn…
-Anh bảo ngay sếp là Hương biến mất rồi nhé ở đấy mà ngồi ăn uống với gái nữa …
-Sao em biết
-Có người chụp gửi cho Hương này lại toàn chụp đúng cảnh nhạy cảm…
-Để a vào bảo…
Toàn đi vào ghé tai Sơn thay đổi sắc mặt…anh ta lau miệng rồi mỉm cười
-Hiền về sau nhé a phải về Hà Nội gấp rồi
-Sao bảo mai anh mới về mà
-Anh có chuyện gấp ,tạm biệt em
-Hôm nào em ra đó nhớ đón em nhá
-Nhất định rồi…
Sơn vội gọi cho Naomi
-Đi khi nào
-Nãy còn bảo em đi mua bánh sau đó em về thì k thấy đâu nữa…em cho người đi tìm k thấy,cô ấy rất yếu…vẫn đang đau lắm
-Tôi về ngay,liên hệ với bạn cô ấy tất cả cho người về quê nữa…
-Dạ vâng …
Hương đi như kẻ mất hồn trên phố,cô mặt tái nhợt đi…trở lại xóm trọ Hương gõ cửa nhà chị Xuân…Xuân ngạc nhiên…
-Hương à…
-Chị có cái gì rửa vết thương không,em hình như máu đang chảy …
-Em vào đi…
Hương luôn tâm sự với Xuân như với một chị gái,Xuân đưa thỏ cho Hương bế rồi rửa vết thương sau lưng cô…
-Thỏ lớn quá rồi di mới đi có mấy ngày thấy dài hẳn ra rồi
-Em liệu có trốn được cậu ta không?
-Được ngày nào hay ngày đó chị ạ,em thấy dường như đối với anh ta em k có quan trọng chỉ là cảm xúc nhất thời thôi…
-Cứ ở đây với chị,đóng cửa trong nhà họ k tìm thấy đâu
-Họ k tới đây đâu vì biết em về đây là phát hiện ra nên chỗ này là lại trở thành an toàn nhất…
-Còn chuyện học hành thì sao,sắp tốt nghiệp rồi
-Em sẽ bổ sung sau…e mệt quá em ngủ xíu nhé
-Có ăn gì không chị nấu cho
-Dạ không…e chỉ thèm ngủ thôi
-Chắc do thuốc uống đấy,đi ngủ đi cho khoẻ chuyện đâu còn có đó mà…
-Vâng…em chỉ muốn lòng được tĩnh tâm lại…
Sơn ngồi trên máy bay nghe đoạn ghi âm mà Hương nhắn,anh ta thở dài…
Đã 1 tuần anh ta không tìm thấy Hương,Sơn như phát điên
-Chẳng lẽ không tìm nổi một đứa con gái,tao cho chúng mày 2 hôm nữa phải tìm thấy
Toàn cúi đầu
-Sếp lần này thật sự không có dấu tích,trước cô ấy có liên lạc với người nhà thì còn được,lần này hoàn toàn biến mất luôn ạ
-Đến xóm trọ chưa,có hỏi đứa hàng xóm không
-Có hỏi nhưng bảo không biết,tôi đã cho số bảo nếu thấy thì gọi rồi ạ…
-Ra ngoài đi
Naomi đứng trong góc lo lắng…
-Cô ấy đi k mang gì đi cả có thể đi đâu được chứ lại đang bị thương vậy nữa…giá như hôm ấy cô ấy gọi mà anh nghe máy đã k có chuyện…
Sơn ngậm thuốc lá rồi nhìn đăm chiêu ra bên ngoài…
Một tháng trôi qua ,Toàn nhận được tin Hương tới trường nộp bài …Hằng nói cô giáo đã báo vậy…
-Bảo cái Hoà nhắn vào email cô ta nói rằng nếu k xuất hiện tôi sẽ xử lý bạn cô ta
-Vâng…nhưng bạn cô ấy …
-Sao có ý kiến à
-Tôi đang tìm hiểu Hằng…
-Vậy mày hãy cầu nguyện là cô ta xuất hiện đi,tao k làm gì con bé Hằng đó nhưng khi máu điên tao nổi lên thì mày biết đấy…
-Vâng…
Toàn cúi đầu nắm chặt tay…anh ta đi ra bảo Naomi
-Tôi k muốn cô gái của tôi tổn thương
-Đã là lệnh sếp anh biết không thể mà…giờ chỉ mong Hương mau xuất hiện…
Hương ngồi ăn cơm với Xuân…trông Hương đã khoẻ lại rạng rỡ
-Chị còn nuôi cả em phiền chị quá
-May hôm chúng nó hỏi em chui vào cái vali to của chị k suýt lộ…giờ cơ thể ổn rồi định thế nào trốn mãi à
-Em định qua dỗ mẹ em sẽ đi học lại
-Về với cậu mợ à
-Vâng…phải vậy chị ạ
Email máy Xuân vang lên…
-Ơ này cái này của em này…
-Sáng em nộp cho cô giáo bài rồi mà nhỉ…cô tốt lắm biết em ốm nên gửi bài qua email cho em làm…
Hương vừa cười vừa mở tin ra xem…cô thấy em gái nhắn “ Chị về đi k chị Hằng bị anh Sơn bắt đi đấy”…
Hương đọc xong vẫn ăn bình thản rồi cô chợt nghĩ ra
-Em phải đi đã anh ta k nói đùa đâu…chết mất…
-Ơ ăn xong đã
-Em no rồi chị,gấp lắm rồi…
Hương chạy thục mạng về đến cổng thấy Hằng đang ngồi tâm sự cười nói với Toàn…cô ngạc nhiên…
-Sao hai người ở đây
Hằng xua tay: K ở đây thì đâu con hâm này mày đi đâu k cho ai biết vậy…
Toàn thở dài: Nếu cô đến chậm chắc chắn sẽ có chuyện,lên đi sếp trên phòng đấy…
-Hai người đang tìm hiểu nhau đấy à
Toàn xua tay : Đâu có
Câu nói đó khiến Hằng rất buồn…Hằng cươi gượng
-Anh Sơn mời tớ qua nhà chơi …
-Chỉ thế thôi à
-Ừ thế thôi…
Hương nắm chặt tay đi lên phòng…Hương mở cửa…Sơn đang ngồi ở hiên hút thuốc…
-Cuối cùng em cũng xuất hiện…
-Anh muốn gì ở tôi nữa
-Em đã khoẻ hơn chưa
-bớt thái độ quan tâm giả tạo đi khi mà khi tôi nằm viện một lời anh cũng k hỏi
-Em thích mẫu đàn ông quan tâm em ,ngon ngọt với em,anh không làm được…em buồn,em tức giận…em ghen …
-Tôi nghĩ rồi anh k xứng đáng với tình yêu mà tôi đã gửi gắm nơi anh,hai năm trước cũng vậy,hai năm sau cũng vậy…xung quanh anh có quá nhiều cám dỗ và quá nhiều nguy hiểm…anh thấy không cuộc sống của tôi đang rất tốt rồi khi anh xuất hiện…khi anh xuất hiện anh lại mang tới tổn thương cho tôi,hai năm trước tôi bị vợ anh sát hại,hai năm sau tôi bị kẻ khác đâm vì anh…tất cả là vì anh,vậy anh muốn ráo riết truy tìm tôi để làm gì…tại sao anh cứ bắt tôi phải khóc vì một kẻ không xứng đáng…
Hương hét lên…cuộc đối thoại trực diện của Hương khi nhìn vào Sơn rất căng thẳng…
-Anh không nghĩ là anh lại làm em tổn thương nhiều đến vậy…
-Giờ nói yêu nhau thì không thể,còn thương nhau thì tôi thấy không cần,giữ nhau chỉ làm cho trái tim tôi càng khép kín…
-Có lẽ vì anh chưa tốt
-Phải rồi anh chưa bao giờ bảo vệ được tôi,thứ anh muốn chỉ là ham muốn tình cảm và sự chiếm hữu nhất thời…tôi có thể yêu kẻ vô tâm nhưng không cho phép anh chà đạp lên lòng tự trọng của tôi,ngày xưa tôi từng rời xa anh vì anh làm cô gái kia có thai và có vợ…giờ anh vẫn vậy không có vợ nữa nhưng vẫn lừa dối tôi…và tôi k chấp nhận…
Sơn dơ tay sờ lên má Hương,Hương lùi lại
-Anh chưa từng phản bội em,khi đang yêu em anh tuyệt đối không yêu ai khác…
Hương cười rồi chảy nước mắt
-Chúng ta chia tay đi…anh ở cạnh tôi sẽ chỉ làm hại tôi mà thôi
Sơn gật đầu trước câu nói của Hương…
-Em đi đi anh sẽ không tìm em nữa…giờ em được tự do rồi
-Hãy nhớ lời anh nói …tạm biệt …
Ra bên ngoài Hương nước mắt rơi lã chã…Naomi nhăn mặt
-Cô cố tình nói cay nghiệt như vậy đúng không
-Tôi nói lời thật lòng
-Cô không bao giờ ngại nguy hiểm nhưng vì chuyện cô gái đó sao?
-Anh ta chưa bao giờ dành nụ cười thật sự nào cho tôi cả Naomi à,tôi có thể thấy nụ cười thoải mái của anh ta khi ở bên cô gái khác…tôi chỉ có cách này nói khó nghe những sẽ dễ chia tay…
-Lại chia tay đến chết vì hai người mất
-Mình về đây…
Hương vừa đi xuống đúng lúc cô gái mà trong bức ảnh ở Sài gòn đi lên hỏi Naomi
-Naomi ơi cho chị hỏi tối quán gà tần mấy giờ đóng nhỉ định rủ anh Sơn đi ăn…
Naomi ôm mặt không biết phải làm thế nào…Hương nắm tay bước đi ngẩng cao đầu…Cô gái kia nhìn Hương đi lướt qua rồi nói nhỏ “ Không ở nhà trông bạn trai sao”
-Chị biết em à
-Biết chứ chị biết tất cả về anh Sơn…anh ấy có nói đang yêu một cô sinh viên…
-Vâng chào chị em là bạn gái anh Sơn ạ…
Hương thay đổi chóng mặt …Sơn đi ra cửa anh ta thấy Hương vẫy tay “ Anh yêu à mình đi ăn gà tần cùng chị xinh này đi”…
Sơn nhìn nụ cười của Hương…anh ta ấp úng rồi nhìn cô gái “ Trâm đến rồi à,nay đi được nhiều chưa em”
-Lâu lắm mới ra Hà Nội nên vẫn còn nhiều chỗ muốn đi mà chưa đi được,định rủ anh đi ăn gà tần như thời xưa mình hay ăn …
Hương nghe đến đây cảm thấy ứ nghẹn…cô quay đi Sơn gọi rồi đi ra nắm tay Hương trước mặt Trâm
-Hương đi ăn luôn nhé bảo cả Hằng và Toàn đi ,Naomi cũng đi cùng luôn nhé…
Naomi nhìn Toàn nói nhỏ : Oài sếp hạ giọng kìa…chuyện lạ Việt Nam…Naomi đi ra hẩy vai Hương
“ Đi đi ,con mụ kia người yêu cũ thôi mụ ấy cố tình đấy thấy Tùng bảo cô ta thấy Tùng khi chụp rồi mới cố tình với tay sếp đấy,sếp không lăng nhăng đâu tin tôi đi”…
Hương giật tay khỏi tay Sơn…Sơn lại tóm tay nắm chặt “ Mình đi ăn nhé em”
Naomi lại huých vai Hương “ Đêm nay chết với anh “…
Hương bật cười vì lời Naomi nói…Sơn nhìn nụ cười đó rồi với tay hôn lên môi Hương ngay trước mặt người yêu cũ của mình…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN