Bông Hoa Đẹp Nhất
Phần 2
Sấm chớp nổi lên như báo hiệu những điều không may đang tới với mẹ con hạnh…
Gã em chồng đứng bên ngoài cửa cứ đập vào cửa …hắn lấy dao chém liên tục vào cửa rồi văng lời thoá mạ Hạnh…
-Bản lĩnh chửi mẹ tao thì mở cửa ra nói chuyện với tao xem nào,con khốn nạn,lúc anh tao chết mày không thèm rơi một giọt nước mắt…mày sống như thế gặp quả báo sớm…
Hạnh bên trong phòng ôm con thật chặt…đứa trẻ 7 tuổi nắm chặt tay mẹ
-Mẹ ơi chú giận mẹ rồi ạ
-Ừ chú đang giận mẹ…con đừng trách chú nhé…
Mẹ chồng Hạnh thấy con trai chém vào cửa loạn nhà bà ta lao lên quát
-Mày điên à,mày chém hỏng cửa thì mai mẹ mày lại phải bỏ tiền
-Để con xử lý con ranh đấy cho mẹ…
-Thôi kệ nó ,con làm thế nó đang bầu bí nhỡ có làm sao thì mang tiếng
-Con báo luôn cho mẹ con chuẩn bị lấy vợ đấy
-Anh mới mất lấy làm sao được mà lấy
-con không biết mẹ lựa mà sắp xếp nó chửa 5 tháng rồi
-ôi trời thế con trai hay gái
-Con trai…mẹ liệu mà đi hỏi vợ cho con…
Hạnh thấy hai mẹ con họ rời đi cô xoa má con gái…
-Hương này mẹ tính hai mẹ con mình sẽ ra ngoài sống
-Sao lại thế hả mẹ ,đây là nhà mình mà
-Chú sắp lấy vợ rồi nhà bé hơi bất tiện
-Con k đi đâu con ở đây cơ,bạn con ở đây mà…
-Mẹ con mình đi k xa đâu,lúc nào con nhớ bà nội con có thể đạp xe về được mà…chú nóng tính con ở nhà với chú mẹ không yên tâm…
-Nếu mình đi sau này có quay về được không mẹ
-Có chứ đây là nhà con mà…mẹ làm tất cả vì các con…
49 ngày của chồng tôi đã đến,hôm nào tôi cũng viết nhật kí để sau này con tôi đọc lại sẽ hiểu tại sao tôi lại phải đưa con bé ra khỏi căn nhà này…gập cuốn sổ cất gọn gàng vào góc phòng…tôi xoa bụng trông ngóng đứa trẻ sắp chào đời…
Trong bữa cơm cô ta ,cô gái đã có con với chồng tôi và cũng là người ở bên anh ta đến hơi thở cuối cùng cũng tới…Cô ta cao ngạo nhìn tôi…
-Cô có vẻ tự tin khi ngồi ở đây quá nhỉ
-Tất nhiên rồi chị chỉ khác tôi là có cái tờ giấy hôn thú còn anh ấy mới coi tôi là vợ thật sự…điều đó có đúng không tự chị hãy suy nghĩ…chị cũng đừng lo tôi cướp gì từ chị vì thứ đó đã không còn tồn tại
-Nếu cô yêu anh ấy thì dù có chết đi rồi thì tình yêu và hình bóng của người ấy vẫn luôn tồn tại không phải sao?
Câu nói của Hạnh khiến cô gái chột dạ…Hạnh nhìn mẹ chồng…
-Con sẽ ra ngoài sống nên hôm nay con xin phép mẹ
-Nếu con muốn mẹ không giữ,nhưng đã đi rồi sau này đừng đòi hỏi điều gì ở nhà này…
-Căn nhà 40m này trên giấy tờ vẫn là của mẹ,chồng con mất đi rồi cũng k để lại điều gì,tiền anh ấy đi làm đều mang đi nơi khác nên con cũng khó khăn ,giờ mẹ có hẳn hai cháu trai thì con của con nếu mẹ thương mẹ cho cháu được đến đâu con xin đến đó ,còn mẹ không cho cũng k sao vì con gái sau này đi lấy chồng là hết đúng như mẹ nói…hương hoả của chồng con cũng có người lo rồi …con k còn vương vấn điều gì nữa…
-Hương có ở với bà hay đi cùng mẹ hả con
Đứa trẻ nhanh nhảu đáp hồn nhiên “ Con ở với mẹ còn chăm sóc mẹ và em nữa ạ”…
-Đấy là tuỳ nhé bà bảo cháu ở mà cháu cứ nhất quyết đi thì bà chịu đấy nhé…
Tôi dắt con đi lên thấy mẹ chồng bé đứa cháu trai con rơi của chồng tôi vẻ mặt rất vui vẻ
“ May còn có đích tôn của bà nếu không bà chắc k buồn sống mất”
Toi thắp cho chồng nén hương rồi mỉm cười nhìn vào di ảnh…” Tôi đưa con đi đây,nếu anh còn chút tình nghĩa hãy phù hộ cho các con luôn may mắn và khoẻ mạnh”…
Trong ngày đó hai mẹ con Hạnh dắt tay nhau đi chỉ vẻn vẹn hai túi đồ,họ để lại tất cả rời đi trong ngày mưa gió…
2 năm sau…
Khi đó con gái Hạnh đã 9 tuổi đang học lớp 4 thì ông ngoại đột ngột đến lớp xin đón về sớm…Hương ngạc nhiên khi thấy ông ngoại
-Ơ ông ơi sao ông lại ở đây
-Đi cháu,đi nhanh thôi k là k kịp
Hương nhìn vẻ mặt ông đỏ tím tái và hoảng loạn…hôm đó khi Hương đến nơi thấy mẹ đang nằm ở viện…vừa tới cửa Hạnh vẫy tay con gái
-Lại đây con…lại đây
Ông ngoại đẩy Hương nhích lên “ Kìa ra mẹ đi cháu”…
Hương đến cạnh giường mẹ rồi nắm lấy bàn tay Hạnh…
-Hương ơi mẹ bảo con này,mẹ bệnh nặng khó qua khỏi,con phải học tập tốt và ngoan ngoãn nghe lời ông nhé…
-Mẹ ốm hả mẹ…mẹ đừng khóc con buồn lắm…
-Mẹ xin lỗi vì không thể bảo vệ các con thêm được nữa…
Bố Hạnh ở cửa gục xuống ngồi khóc…” con ơi con”…
-Mẹ đi đâu hả mẹ
-Nhớ lời mẹ dặn,thay mẹ chăm sóc em thật tốt ,em sinh ra đã thiệt thòi lại còn bệnh tim nữa ,mẹ xin lỗi đã đặt gánh nặng lên vai con…con tha thứ cho mẹ
Hạnh bật khóc lớn với tay ôm con…tay cô đưa ra bức ảnh chụp ba mẹ con nhưng ghép thêm hình người chồng cũ…” Mẹ thấy con ghi trong giấy làm văn là ước mơ có cảnh cả gia đình,mẹ ghép bố con vào đây,mẹ hoàn thành ước mơ của con rồi đây…
Hương cầm bức ảnh rồi gật đầu “ Con yêu mẹ”
Hạnh nghiêng đầu mếu máo nhìn con gái “ Sau này nhất định phải lấy người yêu con và không bao giờ được làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của bất kì ai…phải là người chính trực sống đàng hoàng “
-Vâng…
Ông ngoại bế đứa bé hai tuổi đến rồi để đứa bé thơm lên má Hạnh …
Cô đã mỉm cười bên các con trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 25 vì căn bệnh ung thư tử cung…để lại hai đứa con gái nhỏ…
Cô con gái lớn có lẽ sẽ nhớ như in cái ngày mà bà nội đến phúng viếng…bà nói với ông ngoại rằng…
-Tôi sẽ nuôi đứa lớn còn đứa nhỏ bên anh nuôi dùm chứ tôi cũng mấy đứa cháu
-Tôi ở với con trai giờ cũng lập gia đình cả rồi nên là rất khó để các cháu ở cùng,bên nội thì nên để các cháu ở bên đó đúng hơn…
-Hay em tính đưa con bé con vào trại trẻ mồ côi như thế hợp lý nhất…
-Cô làm sao thế còn ông còn bà lại đứa cháu vào trại trẻ mồ côi…
-Chứ giờ mình tôi nuôi sao nổi mấy đứa cháu
Hương khi đó còn nhỏ nhưng đều hiểu những lời người lớn nói,không ai muốn nuôi hai chị em…Hương bế đứa em đang còn bé xíu khi em khóc…” Nín đi chị ở đây rồi đừng sợ,chị k bao giờ bỏ rơi em”…
Sau đám tang bà nội tôi dắt tay tôi
-Đi về với bà còn em để bà đưa đi gửi…
Hương giật tay khỏi tay bà nội
-Bà gửi em đi đâu thì cháu sẽ đi đó
-Ngoan nghe lời bà ,em bị bệnh phiền phức lắm bà đưa em đi chữa bệnh…
-Mẹ dặn con phải ở bên em,em đi đâu con đi đó bà đừng có lừa con
-Này mày ăn nói láo toét thế hả …đã thế tao tống chúng mày vào trại trẻ hết đỡ phiền phức
Ông ngoại tay bế đứa bé đi ra nắm tay Hương…
-Đi thôi cháu về nhà ông nghèo có gì ăn nấy vậy
-Ông đừng bỏ em đi đâu nhé
-Không,ông nuôi cả hai chị em…
Hương ôm lấy ông ngoại “ ông đừng bỏ em con nhé ,mẹ sẽ buồn đấy”
Và người cậu của Hương phản đối kịch liệt
-Bố k để nó về với bà nội nó ôm vào người làm gì cho mệt
-Anh k cần lo cho tôi,bà nội nó định cho chúng nó vào trại trẻ mồ côi hết đấy,tao làm ông ngoại nó tao không nỡ …
-Nhà nó ác thế thì nghiệp báo,thế bây giờ ông tính sao
-Cái Hạnh nó thuê nhà trên này trả tiền nhà 3 tháng một rồi,tao lên đây làm xe ôm nuôi chúng nó sau rồi tính…
Người cậu nhìn hai đứa trẻ rồi thở dài “ Gạo bố không phải lo con gửi lên cho,nhìn lũ nhỏ cũng thương ,bố cố gắng con làm đỡ dc đồng nào con gửi”
-Anh cứ lo 3 cái miệng ăn nhà anh đi ,tôi tự lo được…
Trong ánh chiều tà của mùa Thu lá vàng rơi đầy đường…người đàn ông già tay bế đứa hai tuổi và dắt đứa cháu gái 9 tuổi đang cầm di ảnh của mẹ rời đi trong buổi chiều thu…
10 năm sau…
-Chị ơi em đến địa chỉ này rồi ạ…Chị xuống lấy hàng dùm em ạ…
Cô gái nhỏ tên Hương ngày nào đã là một thiếu nữ cao m65 dáng đẹp với làn da trắng và rất xinh xắn…thế nhưng cô lại chọn nghề shipper lăn lộn nắng mưa ngoài đường…
Hương vừa đi chiếc xe wave cũ về đến cửa thấy ông ngoại đang làm món ăn thơm phức
-ông ơi con về rồi ,nay ông có món gì thơm thế
-Canh cá mà cái Hoà nó đòi ăn đây
-Nó đi đâu rồi ông
-Bảo đi tắm mà tắm lâu mãi chả ra…
Hương mở cửa phòng tắm làm cô e giật mình
-Chị này giật mình
-Gì mà tắm xong không ra lại soi gương thế …
Hương nhận thấy em gái đang phát triển ngực …
-Em …em xong rồi
-Này chị bảo,k dc sờ vào đây nhớ chưa,đang phát triển sờ vào nó xẹp đi đấy
-Thế em k sờ nữa
Hương mỉm cười khi trêu em…
Ba ông cháu trong căn phòng trọ ăn uống vui vẻ …Hương còn biết chơi đàn guitar ,cây đàn sinh viên mà Hương rất thích đánh đàn…Hương đánh đàn và Hoà hát theo…ông ngoại cười rạng rỡ…
-Hai đứa này sau đi làm ca sỹ cho ông
Hương xua tay : cháu làm được thôi còn Hoà hát dở lắm
Hoà bĩu môi : “ Em hát hơi bị hay đấy văn nghệ ở trường không có em có mà nhạt như nước ốc”…
-Lại chém đấy…
-Em chả bao giờ chém,nói chỉ có chuẩn…
Hoà đi rửa bát ,ông ngoại thấy Hương lại chuẩn bị mặc đồ đi ship…
-Còn cháu,không định đi học à,cháu đỗ đại học mà nói dối ông là trượt,cháu giải thích sao về việc này…
-Nhà mình còn khó khăn,bệnh của em thì mỗi lần vào viện lại cả đống tiền nên cháu chưa muốn đi học…cháu bảo lưu lại một năm lấy tiền năm sau thi lại ạ
-Cháu có hâm không mà đỗ rồi lại thi lại,đi đi ông cố vài cuốc xe là được
-Giờ xe nhiều ông k lo được cả hai đâu,cháu lớn rồi phải giúp đỡ ông…
-Ông k cần,k thể để đứa nào thất học được…tiền mẹ cháu gửi để lo cho hai đứa học ông chưa đụng tới,định chờ có cơ hội mổ tim cho cái Hoà thì dùng nhưng chưa tới lúc thì cháu cứ học đi…
-Tính sau ông ạ…cháu tranh thủ đi làm đây…
-Nhớ lời ông dặn đấy phải đi học
-Vâng…
Tôi cũng muốn tới trường nhưng hoàn cảnh không cho phép,tôi đành gạt bỏ ước mơ phía sau,tôi mơ làm một nhà báo có thể viết lên sự thật về mọi góc cạnh của cuộc sống…
Đơn hàng hôm nay tôi ship đến cửa một quán bar,một nhân viên đi ra lấy
-Áo của chị Thuỷ shop đúng không em
-Dạ đúng rồi chị kiểm tra hàng đi ạ
-Ok rồi 830 e nhỉ
-Vâng 830 c ạ…em xin…
-Nữ mà đi ship muộn thế em
-Em có chồng con rồi nên k ngại c ạ…
Tôi bịt khẩu trang kín mít…rồi đang đề xe mãi không nổ khiến tôi phải đạp…đang đạp xe thì thấy đằng sau có người trèo lên…
-Ơ tôi không chở người…anh ơi
Tôi quay lại thấy người đàn ông đó mặt tái mét,mặc áo sơ mi trắng chiếc áo đầy máu…anh ta ôm bụng…
-Đi đi nhanh lên ,tôi bị thương cần đến viện…
-Vâng vâng…anh bám cho vững nhé…
-Cho tôi xin số cô để tôi nhắn người nhà lát vào viện k gọi dc cho tôi thì gọi cô chỉ cho họ dùm tôi…
-À vâng 098xxxx
Người đàn ông phía sau nhét vào túi Hương một cây bút máy…vừa tới cổng viện một đám người áo đen chặn xe Hương…họ trông rất dữ tợn…người đàn ông đằng sau yếu ớt xuống xe…
-Tôi đi nhờ người ta k liên quan
Hương cau mày : Này anh tránh ra đi đứng trước đầu xe người ta thế…anh kia anh tự đi được chứ
-Đi được …cám ơn nhé hết bao nhiêu
-thôi có đoạn mà…anh vào cấp cứu đi
Tôi thấy lũ áo đen đứng xung quanh cứ cầm tay anh ta như muốn dắt đi…tôi còn hỏi lại người áo trắng “ Anh ổn không đấy”
-Tôi ổn cám ơn đã cho đi nhờ…
Tôi lúc ra về vẫn phân vân còn ngoái lại thấy mấy tên đó đưa anh ta vào viện thật…chắc mình nghĩ quá nhiều rồi…
Trên chiếc xe dài màu đen đang đi trên đường…người đàn ông ngồi nhìn một cô gái chẳng mặc gì đang uốn éo đối diện…cô ta làn da trắng muốt đôi môi đỏ gợi cảm…đi đôi guốc cao với mơn trớn đến chỗ đũng quần của người đàn ông…
-Anh có thấy đủ hấp dẫn chưa…
Người đàn ông mỉm cười rồi điện thoại reo lên,anh ta nghe máy …gương mặt đổi sắc thái…” Cái gì ,bọn vô dụng”
Anh ta cúp máy rồi xuống xe ngay chỗ bệnh viện…vào bên trong anh ta choàng áo bác sỹ có tên “ Trịnh Thái Sơn” …giáo sư tiến sỹ khoa ngoại bệnh viện K…mặt anh ta lầm lỳ bước vào căn phòng…người đàn ông áo trắng thấy Sơn anh ta run bần bật…
-Cây bút đó đâu
-Tôi không biết tôi khi nãy để túi quần và bị rơi rồi
-Bị rơi …tao hỏi lại lần nữa cây bút đó đâu…
-Nếu anh giết tôi anh sẽ k bao giờ có được cây bút đấy …
-Mày doạ tao à…
-Tôi không doạ chỉ có tôi mới có thể chỉ chỗ cây bút cho anh nhưng với điều kiện,anh hãy để vợ con tôi ra nước ngoài an toàn,chỉ cần họ an toàn tôi sẽ đưa cây bút đó cho anh…
-Tao ghét sự lươn lẹo…mày lúc đầu nói bị đánh rơi rồi nên tao k còn tin mày,mày không còn lựa chọn,tao cho mày 12 tiếng để mang cây bút đó về đây…
Sơn quay ra ngoài nhìn người trợ lý của mình
-Em xin lỗi đã để lọt nó xin hãy cho em cơ hội…
-Đi theo nó khi nào thấy cây bút giết tất cả những kẻ có liên quan…
-Dạ còn vợ con hắn
-Cứ đúng luật mà làm…
-Cái này con nó mới có 8 tháng …
Sơn nhìn Toàn người làm việc cho anh ta đã 10 năm rồi mỉm cười vỗ vai anh ta…
-Vì việc lớn chúng ta bắt buộc phải đi đúng luật và quỹ đạo …dọn dẹp đi tại sao bao viện không chọn lại chọn đúng nơi tao làm vậy…( Sơn cười nhẹ)
Tôi vừa đi được đoạn đường thì gặp bà cụ ngã ở đường,đường đêm vắng không bóng người …bà cụ tay run rẩy chân chảy máu…
-Cháu giúp bà với
Hương vội vã đỡ bà cụ rồi quay trở lại viện…cô cõng bà cụ vào khoa cấp cứu
-Có ai không ạ bà cụ bị ngã…
Sơn đang đứng ở đó khám cho bệnh nhân Hương cố đánh tiếng
-Bác sỹ ơi bên này có cụ…
Y tá quát : Chị này chưa đến lượt mà cứ xồn xồn lên vậy…
-Vì cụ chảy nhiều máu quá nên
-chị là gì của bệnh nhân
-Tôi chỉ là người qua đường thôi thấy cụ bị nên tôi đưa vào viện
-Thế chị ở lại đây vì nhỡ đâu chị đâm vào cụ
-Ơ chị này nói hay nhỉ tôi đã nói tôi chỉ thấy cụ ngã ở đấy và tôi đưa và thôi,chị xấu tính nên bụng nghĩ ai cũng xấu vậy hả…
-Tôi yêu cầu chị nói bé,vô học thật sự…mặc áo grap mà còn chối tội…
-Chị là cái gì mà có thể yêu cầu tôi nói bé…grap thì làm sao nào?
Sơn đi ra ánh mắt cô y tá có vẻ ngại khi đứng gần Sơn…
-Bệnh nhân bị sao
-Anh sao k ra khám mà lại đứng hỏi tôi,phải khám mới biết bị làm sao chứ…
-Tôi k hỏi cô
Anh ta hỏi y tá khiến Hương ngại…cô quay đi ra chỗ bà cụ…Y tá ấp úng
-Dạ em chưa xem
-Vậy em định chờ ngày mai mới xem à…( nói đểu) mà đứng đây nói to nhỏ với người khác…
-Dạ em đi xem ngay…
Tôi hỏi bà cụ …
-Bà ơi cho cháu số của con cái cụ để cháu gọi
-Chúng nó cãi nhau con trai với con dâu mỗi đứa đi một hướng,bà k có nhớ số
-Vậy ai đâm vào bà ,bà có nhớ không
-Tối quá chỉ nhớ xe máy của hai thanh niên …
Sơn đi ra lấy đồ vệ sinh khâu cho bà cụ…Anh ta nhìn Hương
-Ra ngoài đi khi nào xong tôi sẽ gọi
-À vâng
Bà cụ cười nhẹ với Sơn “ Con bé nó tốt bụng nó đèo tôi vào đây đấy,bao người đi qua tôi gọi chẳng ai đỗ lại,có mỗi con bé còn cõng tôi vào đây”
-Đâu đó vẫn còn người tốt mà đúng không Bà ( Sơn mỉm cười)
-Bác sỹ cũng là người tốt ,tôi thích con cái tôi làm bác sỹ lắm mà học dốt nên chả được…
Nghe câu “ người tốt” Sơn cười gượng…
Y tá khac đi ra đưa phiếu thu : “ Chị đi nộp tiền đi cụ chân yếu nên phải nằm theo dõi”
-Nộp tiền ạ,nhiều tiền không chị…
-Tạm ứng 3 triệu
-3 triệu ạ…
Sơn đi ra thấy Hương đang bối rối…
-Bà cụ phải ở lại theo dõi thêm nhé
-Vâng nhưng anh bác sỹ ơi tôi không phải người nhà cụ,vấn đề cũng k sao nhưng tôi k có đủ ba triệu,tôi làm grap cả tối cũng chỉ có gần 300 bây giờ đóng 3 triệu tôi không có tiền…anh có thể báo bệnh viện cho nợ dc k ạ
-Đây là quy tắc rồi không nợ được …
-Vậy anh cho tôi nợ tôi về xoay cứ để cụ nhập viện chứ bây giờ ra viện nhỡ có làm sao?
-Không phải người nhà cô thì cô có thể về ,tôi sẽ bảo cụ tự liên hệ người nhà sau…
Y tá đi ra nói cụ bảo “ Không nhớ số điện của các con”…
-Vậy anh cho tôi vay được không ạ,tôi hứa k bùng của bác sỹ đâu ạ,tôi thề đấy
-Bao tuổi rồi tên gì
-Dạ tên Hương,19 tuổi
-Bỏ khẩu trang ra xem mặt có uy tín không mới cho vay được chứ
-Úi độ uy tín thì em bao uy tín luôn ạ…
Hương hồn nhiên giật khẩu trang xuống…sống mũi cao đôi môi đỏ và vài lọn tóc bay nhẹ…Hương nở nụ cười rạng rỡ…
Bên bàn y tá hai người đang xem ca nhạc vang lên câu hát
🎶 Mãi sau này anh mới biết ,bông hoa đó không phải của anh…
🎶Chẳng qua là anh đã đi ngang qua đúng,mùa hoa đẹp nhất…
Sơn mỉm cười khi thấy gương mặt Hương…ánh mắt anh ta như ấn tượng cô gái này ngay từ giây phút đầu tiên…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!