Bông Hoa Đẹp Nhất
Phần 26: Cuối
Hãy cho anh được yêu em lần nữa…đó là bài hát vang lên qua radio trên xe …Sơn lái đi trong cơn mưa lớn tầm tã…anh ta tới cây cầu bước xuống dưới chạy thật nhanh băng sang bên thành cầu…nhìn xung quanh không thấy Hương …Anh ta lái xe đến phòng trọ của nhà Hương…k có ai ở đây…
Sơn lại lái xe quay trở lại gần cây cầu tìm từng chỗ có thể trú mưa…miệng lẩm bẩm “ Em ở đâu vậy”…
Sơn quay lại chỗ cây cầu …đứng dưới mưa suy nghĩ rồi gọi lớn “ Em đang ở đâu vậy Hương”…
Tay Sơn chạm vào thành cầu thấy sợi dây chuyền hình tim vỡ mắc lại trên đó…anh ta ngạc nhiên khi thấy sợi dây chuyền rồi cầm lên nhìn đến nỗi đỏ đôi mắt “ Cô ấy có tới đây,có tới”…
2 năm sau…
Long mở cửa phòng làm việc của Sơn ở bệnh viện…gặp chú Tuệ giám đốc bệnh viện là bạn học cùng Sơn
-Long tới đó à,về bao giờ đi cháu
-Lần này cháu về hẳn ạ…
-Tốt rồi,bố cháu ở một mình cũng cô đơn lắm,say suốt ngày thôi,tỉnh là lại lao vào công việc…
-Vâng cháu hiểu…
Long nhớ lại lúc trước khi về nhà gặp Naomi
-Bố cháu vẫn đi tìm cô ấy suốt hai năm qua,cô ấy biến mất không dấu vết,đến cậu mợ cũng về quê và nói không biết…em gái cũng vậy không còn ở sing nữa,cả hai chị em biến mất…à mà cháu đòi sang Sing học cùng bạn ấy mà nên chăc cháu biết chứ…
-Khi cháu sang đã không còn học ở đó nữa rồi,lỗi của cháu đúng không cô…nếu hôm đó cháu đồng ý có lẽ bố cháu đã có được hạnh phúc
-Đừng tự trách mình,bố cháu cũng yêu cháu nhiều lắm nên mới chờ cháu quyết định…giờ cháu đã lớn hơn đã biết rung động trước cô gái nào đó thì chắc cháu sẽ hiểu cảm giác của bố cháu lúc này…
-Liệu cô ấy có sinh em bé không cô
-Với tính cô ấy sẽ sinh con,vì sinh con nên mới biến mất như vậy…ngày mai bố cháu sẽ lên chức phó tổng của tập đoàn Hoàng Vũ…
-Chủ tịch là ai vậy cô
-Là Hoàng Văn…bố cháu gặp đối thủ xứng tầm rồi,Hoàng Văn là kẻ rất thông minh,tính toán mọi chuyện rất kĩ không ẩu như bố anh ta…
Sơn sau khi phẫu thuật đi ra thấy con trai cười tươi
-Về rồi à con
-Bố,cô Linh còn gọi cho bố không
-Không,cô ta k tốt đâu
-Con biết thế nên con cũng muốn bố tránh xa cô ấy…cô ấy thật sự là người đàn bà xảo trá,chuyên bơm vá vào đầu con…đúng là con ngu thật
-Không có gì đâu tuổi trẻ phải trải qua vài chuyện như vậy…
-Bố có tung tích gì của cô Hương chưa
Sơn đang kí vào giấy chợt đổi sắc mặt
-Chưa…cô ấy lần này trốn thật giỏi …
Sơn nói rồi ứ nghẹn
-Con có thông tin đó bố
-Là sao
-Tình cờ hôm nọ con có vào facebook của Hoà thấy cậu ta Ol sau 2 năm con rình suốt mà hôm nọ thấy,con đã định vị được địa điểm ol nhưng lại là vùng biển và chỉ định vị được như vậy chứ k rõ được vị trí…
-Vùng biển ở đâu con
-Con đoán là Pháp
-Pháp…không thể nào tra cứu cô ấy k xuất ngoại mà
-Có nhiều lối đi mà bố,đâu nhất thiết phải đi máy bay…
-Để bố điều tra thêm…
-Bố này,giả sử bố không tìm được cô ấy
-Bố sẽ chờ …chờ bằng được thì thôi…
-Vâng …
Tại nhà Hoàng Văn anh ta đang chuẩn bị đồ ,chị gái bước vào
-Em lại đi à,cứ ngày này hàng tháng lại thấy em đi nhỉ ,có ngươi yêu bên Pháp à…hay sang đó vậy…
-Chị bỏ kiểu nói chuyện đó với em đi
-Em có gì giấu chị đúng không,hôm bố mất lẵng hoa có tên PTH của ai
-Nếu chị đoán ra rồi thì em k cần nói nữa
Vân tái mặt đi
-Nếu là nó thì nhất quyết không được,em đừng mơ đưa được nó vào đây,nó là người của Sơn rồi
-Hiện tại bọn em đã đăng kí kết hôn và em là chồng hợp pháp…
-Mày điên rồi đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lại u mê con đàn bà đã cũ,Sơn đi tìm cô ta em hiểu chưa ,hắn sẽ biết …
-Ai rồi cũng sẽ cũ,chị cũng vậy mà,em mong hắn biết…
Hoàng Văn khiến Vân sốc …cô ta ngồi bịch xuống dưới ghế…
Tại nước Pháp…trên đồi nho…
Hoà vẫy tay
-Chị ơi bên này chín hơn này…
Hương vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ có con rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai…hai đứa trẻ đi lon ton phía sau…cô đã sinh đôi một trai một gái…
Tiếng Hoàng Văn gọi lớn
-Tít và bông đâu nhỉ…bố về rồi này
Hương đẩy đít hai con rồi chỉ về phía Hoàng Văn
-Bố về kìa ra chào bố đi nhanh lên…
Hai em bé lon ton chạy ra ôm,Hoàng Văn ôm lấy cả hai thơm liên tục…” Nhớ quá”
Hoà đi ra vỗ vai chị “ Anh chị đã đăng kí kết hôn rồi vậy khi nào tổ chức lễ cưới”
-Làm đăng kí kết hôn để hai đứa có giấy tờ hợp lệ ,còn anh ấy nhận làm cha đỡ đầu thôi mà…
-chị biết anh ấy tốt đến cỡ nào mà…hay chị vẫn lưu luyến chú Sơn
-K có ,chị k nghĩ đến từ lâu rồi,nghĩ tới những chuyện quá khứ chị k vui nên bỏ qua rồi
-Thật không đấy…
-Thật…
-Chị với chú Văn đẹp đôi mà…tiến tới là hợp lý…
-Chị k xứng với người ta,gái hai con rồi còn anh ấy là trai tân…
-Chú Sơn vẫn đi tìm chị đấy…
-Còn có ý nghĩa gì nữa đâu…kết thúc lâu rồi…
Hương quay đi mà vẫn mỉm cười…cô đi ra đứng bên cạnh Văn cười nói rất hạnh phúc…
Khi màn đêm buông xuống sau khi cho lũ trẻ ngủ…Văn vươn vai …Hương mang lên ly trà nóng
-Anh uống đi,lần nào về cũng vất vả với lũ trẻ rồi
-không sao anh vui mà…
Văn ngại khi còn có hai người…anh ta cầm đàn đánh bên ngoài hiên…Hương ngồi hát
🎶 Ngày đầu yêu ai cũng tốt rồi tự nhiên thiêu đốt hết yêu thương,đáng lẽ ta nên giữ cho nhau🎶…
Văn nhìn Hương mỉm cười anh ta nắm tay Hương
-Em có hạnh phúc khi thấy anh không?
-Có chứ tất nhiên rồi,lúc nào anh cũng ở bên em lúc em tuyệt vọng nhất và mang đến cho em tiếng cười vui trở lại…
-Em vẫn không mở lòng với anh
-Không phải em không mở lòng…mà là em thấy em k phù hợp với anh
-Thế nào là không phù hợp ,anh không quan tâm chuyện quá khứ nếu quan tâm anh đã chẳng đưa em đi…
-Anh là chủ tịch một công ty lớn sao có thể cưới một mẹ đơn thân được
-Kết hôn với em anh còn đăng kí rồi…anh chỉ cần em đồng ý nữa …
Văn với tay ôm đầu Hương rồi hôn lên môi cô
-Em …em…
-Đây là lần đầu tiên anh hôn em,anh rất tôn trọng em trong hai năm qua…anh chưa đòi hỏi bất kì điều gì từ em…đi nghỉ đi …thức muộn k tốt đâu…
-Vâng…anh cũng nghỉ ngơi đi ạ…
Văn vừa lên phòng anh ta thấy chảy máu mũi …hiện tượng này xảy ra gần tháng nay…
Hôm sau Văn mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn cầu hôn Hương…anh ta mặc chiếc áo măng tô dài ,cổ quàng chiếc khăn kẻ một cách lịch lãm…
Văn nhắn với người giúp việc
-Lát nữa giúp tôi đưa cho cô ấy tờ giấy này…
Văn đến viện sớm khi thấy rất chóng mặt…cầm kết quả trong tay Văn chết lặng anh ta bị ung thư máu giai đoạn cuối…
Hương đọc đoạn giấy để lại “ Anh chờ em chỗ đài phun nước,anh có chuyện muốn nói với em”…
Trợ lý của Văn vội báo “ Trịnh Thái Sơn có mặt ở sân bay rồi ạ,hắn đã tìm được rồi ,phải di chuyển thôi ạ”
-Không cần …không cần…
Hương mặc chiếc váy trắng xoã tóc …Hoà vuốt tóc cho chị “ Liệu anh ấy có cầu hôn chị không nhỉ,nếu có chị đồng ý chứ,đồng ý đi mà anh ấy chờ chị đã lâu “
-Chị hình như yêu anh ấy rồi…
-Tốt quá rồi ,phải vậy chứ ,gạt bỏ quá khứ đi chị…hướng đến tương lai…anh ấy cũng lấy danh em chuyển trả cho anh Sơn hết số tiền em ăn học nên chị k cần lăn tăn,chú Sơn đã lấy đi cả thanh xuân của chị rồi…
-Chị lần đầu cảm thấy yêu mà k va chạm thể xác ,anh ấy không bao giờ đòi hỏi,ngày chị sinh con anh ấy luôn túc trực bên chị …thậm chí còn quên cả cạo râu
Hương nói đến đây bật khóc…
-Chị đi đi anh ấy đang chờ đấy…
Hương đứng bên vòi nước công viên …mọi người qua lại rất đông,người hát kéo đàn trên phố,người trò chuyện rôm rả…Hương chợt thấy tiếng gọi
-Hương…
Cô cười tươi quay lại nhưng đó lại là Sơn…cô vội đi lùi lại
-Anh nhận lầm rồi
Sơn tóm tay Hương…
-Anh xin lỗi,hãy tha thứ cho anh,anh cần em và con…
-Quá muộn rồi…tất cả đã kết thúc rồi…tôi không còn yêu anh nữa…
-Em yêu Hoàng Văn rồi phải không,nói cho anh biết đi
-Người tôi mong chờ gặp gỡ không phải là anh…
-Anh ta không tới đâu…
Hương mở máy gọi điện thì Văn nghe máy…
-Anh đang ở đâu,tại sao anh Sơn lại ở đây
-Anh chợt nhận ra em không phù hợp với anh,hay nói đúng hơn em không xứng đáng với anh…
-Có chuyện gì vậy,anh nói đi có chuyện gì
-Anh yêu người khác rồi quên anh đi…hãy về với Sơn để các con có gia đình trọn vẹn…( Sơn cúp máy)
-Alo…alo …anh…!
Sơn ngồi trong xe ô tô ,anh ta ôm miệng cắn chặt vào tay nước mắt rơi xuống…rên i ỉ trong xe…” Anh yêu em…làm ơn ai đó để con được bên cô ấy…con đã yêu cô ấy ngay từ giây phút đầu tiên ,ngay từ giây đầu tiên “
Tôi không tin răng Văn lại thay đổi…anh ấy né tránh không gặp ngay cả khi tôi trở về Việt Nam…Hoàng Vân đi ra
-Cô về đi em tôi k có nhà,đừng có đeo bám như thế
-Em muốn gặp anh ấy chị giúp em với ( Hương bật khóc) em xin chị …
Vân đứng nhìn Sơn đang đỗ xe chờ Hương ở bên ngoài…
-Nó …nó sắp chết rồi…
Hương buông thõng tay…Sơn bước vào
-Cậu ấy đã gọi cho anh …
Sơn nhớ lại…
-Tôi Hoàng Văn đây…hãy hứa với tôi chăm sóc tốt cho Hương k dc làm tổn thương cô ấy…tôi sẽ chỉ cho anh chỗ mẹ con cô ấy,Hương sinh đôi hai bé…
Hương bước tới cánh cửa bệnh viện…Văn tay đang truyền nước…tay con lai đang xem video quay lũ trẻ cười khúc khích…đầu anh ấy rụng hết tóc…Hương mở cánh cửa đi vào Văn ngạc nhiên …
-Anh đây rồi 7 tháng qua anh bỏ em và lũ trẻ trốn ở đây à
-ai nói cho em vậy,em về đi…ở đây mùi thuốc
-Đến nước này anh còn lo cho em à…anh điên rồi đồ hâm này…chúng ta …chúng ta kết hôn nhé…
Hương dơ chiếc nhẫn cưới trên tay
-Ai đưa cho em chiếc nhẫn này
-Hoà nó đưa cho em…anh nhắn với tất cả chỉ bỏ rơi em,anh nói anh yêu em mà như vậy à
-Anh sắp chết rồi ,sao có thể cưới em được
Hoàng Văn bật khóc trước mặt Hương…Anh ta mếu máo …” Anh muốn được ở bên em”
-Chúng ta sẽ ở bên nhau…chắc chắn rồi …em yêu anh…
Sơn đứng bên ngoài cửa …Hoàng Vân cũng vậy …Vân rơi nước mắt
-Bốn chúng ta hoá ra tất cả là mớ bòng bong không lối thoát…
Lễ cưới của tôi diễn ra ngay hôm sau,lễ đường chỉ có Tùng và cậu mợ tôi thêm Hằng và Naomi…Sơn không tới…
Văn ngồi trên xe lăn vào lễ đường…Vân vừa đẩy em trai vừa khóc
-Em đã mất đâu mà chị khóc ,ngày vui mà…
-Ừm…chị xin lỗi…
Xe lăn tới rồi cô dâu tiến vào lễ đường…Hương cuối cùng cũng khoác lên mình chiếc váy cô dâu…hai đứa trẻ sinh đôi cười khi thấy mẹ….
Bước tới gần Văn…Văn nắm tay Hương…họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào ngay trước mặt mọi người…
Sau lễ cưới Hương đẩy Văn ra bờ biển rồi ngồi cạnh…
-Anh mệt quá,anh buồn ngủ
-Anh tựa vào vai em …có em ở đây rồi
-Hương này kiếp sau làm sao để anh nhận ra em nhỉ
Hương mím môi cố nín khóc…
-Em sẽ đi tìm anh em hứa đấy…
Văn nắm chặt tay Hương
-Hứa nhé…nhớ tìm anh nhé…chăm sóc con và chăm sóc bản thân nữa …hôm nay hoàng hôn sẽ là hoàng hôn đẹp nhất trong suốt 35 năm cuộc đời anh…vì hoàng hôn này có em…
Nói xong Văn buông thõng tay…Hương nhận ra rồi xoa má Văn…cô hát
🎶 Em muốn cùng anh đi đến chân trời biển vắng…một tình yêu đẹp thật sự trong lòng em đó là anh…🎶
Hương hét lên : A …a…Hoàng Văn ….Hoàng Văn em yêu anh…
Tiếng hét đau đớn khi một lần nữa Hương mất đi người thân yêu…
1 năm sau…
Tại toà soạn đồng nghiệp nam mới vào gạ rủ Hương đi chơi,Hương dơ chiếc nhẫn cưới lên
-Em có chồng rồi anh thông cảm nhé…
Hương được thừa kế toàn bộ tài sản của Văn để lại…anh ấy di chúc “ Tất cả những gì thuộc về anh đều là của em,yêu em và các con”
Cô tự tin bước ra ngoài lái chiếc xe đắt tiền vụt đi…Về đến căn nhà biệt thự bên ngoại ô…Hương thấy giúp việc nói
-Cậu Sơn lại tới ạ…
-Vậy ạ
Hương bước vào thấy Sơn đang nô với lũ trẻ…Sơn ngại khi thấy Hương
-Giám đốc Sơn có việc gì không,hôm nay không phải ngày đến thăm lũ trẻ
-Anh tới thăm em…
-Cám ơn anh nhưng tôi khoẻ
-Anh sẽ theo đuổi em từ đầu cho đến khi em lại chấp nhận anh…anh hứa
-Tuỳ anh thôi…
Hương đứng dậy đi lên phòng cười với Văn khi nhìn vào tấm ảnh cưới
Vợ về rồi này …cái Hoà từng nói em là bông hoa đẹp nhất của đời nó…và giờ đời em “Bông Hoa Đẹp Nhất” chính là anh…!
The end…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!