Bóng Ma Bến Đò
Chap 1: Đường Về Quê Ngoại
“Aaaaa….!” tiếng la thất thanh của một cô gái phá vỡ sự im lặng của màn đêm u buồn
“Tủm…ọc…ọc… cứu…tôi…với !” tiếng kêu cứu được vọng ra từ bến đò duy nhất ở ngôi làng
khi đó người trong làng nghe được liền chạy ra coi thì thấy một cái xác chết đang trôi dạt dưới sông
Đó là chết xác một người con gái, cô gái chết với tư thế cứng đơ người ra và hai con mắt trừng lên nhìn rất ghê như cô có oan ức điều gì khi chết.
Và câu chuyện bến đò đó dần dần quên lãng trong tâm thức của mỗi người ở làng
Bến đò cũng đã bị niêm phong và mỗi khi ai đi qua bến đò điều vái lạy hoặc niệm Phật để tránh vong hồn của cô gái không danh không tính đó.
=========================================================================
Gác lại chuyện học hành của hai năm học kì đối với tôi là dài đăng đẳng thì cuối cùng mùa hè cũng về với những đứa học sinh như tôi,
Tôi là Lê Hoàng Anh, tôi năm nay chỉ mười lăm tuổi đang học lớp tám và vì tôi đã lớn nên mùa hè năm nay mẹ tôi cho tôi tự mình về quê ngoại chơi
Tôi rất thích vì khi về ngoại, tôi có thể đi chơi với đám nhóc trong làng như là đi bắt tổ chim, bắt cá lóc đồng, leo lên những cây cóc cây ổi để hái những trái ổi thơm chính mềm,… ôi khi nghĩ tới đó tôi đã rất háo hức
Trên con đường đi vào làng ngoại tôi thì có bết bao nhiêu là cảnh đẹp với những cánh đồng vàng đượm rộng bao la bát ngát, với những con bò trên bờ đê với những cậu bé ku tí ku tèo vui đùa tung tăng với nhau dưới cái đìa mà người dân thường lấy nước tưới ruộng
Có biết bao nhiêu cảnh đẹp thì bỗng xe chạy ngang một bến đò
Thoạt nhìn rất âm u vắng vẻ thì dừng lại để cho một cô gái mặt áo bà ba trắng xám tóc xoả che hết cả khuôn mặt và đội một chiếc nón lá nhìn hơi cũ xuống bến đò đó
Vì sự tò mò với vẻ lạ lẳm của cô gái tôi quyết quay đầu nhìn lại
“Ôi trời ơi ! Cô ta đâu mất rồi ?” tôi nói khe khẽ trong miệng với tâm trạng đầy hốt hoảng và bất ngờ
Vì tôi nhớ lúc xe chạy qua bến đò, tôi không thấy bóng dáng một chiếc xuồng hay chiếc đò nào cả với lại nếu lúc xuống xe cô gái đó có thể đi về phía ngược chiều lại vớ chiếc xe để về nhà nhưng kì lạ thay cô ấy biến mất một cách bí ẩn.
=========================================================================
Buổi chiều
Buổi chiều hôm ấy xe cũng đã đưa tôi tới nhà ngoạ, vừa thấy tôi bước tới cánh cổng hoa giấy trước nhà thì ngoại tôi và đám con cô tôi chạy ra đón tôi với vẻ mặt mừng rỡ
“Trời ơi ! Anh bây zìa sao bây không báo cho ngoại một tiếng để tao kêu thằng năm chạy xe ra đón bây !” ngoại tôi nói với giọng mừng rỡ nhưng trong đó cũng có một chút trách mắng
Vì từ nhỏ ngoại tôi nuôi tôi tới năm tôi học lớp hai vì thấy ngoại già yếu nên cha mẹ tôi kêu ngoại về quê an hưởng tuổi già vì thế ngoại rất thương tôi
“anh Hoàng Anh về ! ” đám nhóc reo hò mừng rỡ
“Thôi bây zô ăn cơm !” ngoại tôi chạy vào nhà kêu bác năm tôi ra vườn hái một ít lá xả và bắt một con gà nồi để vào làm gà hấp xả cho tôi ăn
Đám nhóc con cô tôi liền mỗi đứa nắm một bên tay và kéo tôi vào nhà, chúng lục hết ngăn cặp này tới ngăn cặp khác để kiếm quà, nhưng không thể tìm ra vì tôi đã lấy nó ra từ trước và giấu sau lưng
Một hồi lâu chúng mếu máo muốn khóc thì tôi liền đưa ra hai đứa chụp lấy giành nhau mở quà nhìn rất dễ thương, ngoại tôi thấy thế bà ngồi bà cười khúc khích, khi tôi nhìn thấy bà cười trong lòng tôi như thoải mái hẳn ra làm tôi quên đi mệt mỏi trên tuyến đường dài và quên mất quà của cha mẹ gửi cho ngoại.
“Ăn cơm thôi !” tôi khoái chí kêu lên trong bữa cơm chiều tuy đơn sơ nhưng rất đạm bạc và thịnh soạn, một buổi cơm quê tràn đầy tình cảm và yêu thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!