Bóng Ma Đêm Rằm - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Bóng Ma Đêm Rằm


Chương 13


Giờ phán xét

Đến hẹn như đã gọi điện. Liêm tìm tới nhà Khải. Không nói cũng biết Khải mừng như thế nào khi gặp lại bạn đồng nghiệp. Ông hai Thà bấy giờ đã khỏe nhiều. Tội nghiệp, hai ông bà chỉ biết vui trong lòng khi thấy có bạn đồng nghiệp từ Sài GÒn về thăm đứa con trai hiếu thảo của mình:

– Chao ơi! Con về thăm hai bác và thằng Khải là quí hóa lắm rồi, bày đặt quà cáp làm gì hả con?

Liêm cảm thấy xót xa:

– Dạ, mong hai bác nhận chút lòng thành của con. Đac lâu không còn làm chung, con cũng nhớ Khải lắm. Ngoại và mẹ con cũng ở đây không xa bao lâu. Không biết thì thôi chứ biets rồi, khi nào về thăm ngoại với mẹ con, con sẽ ghé đây thăm hai bác.

Ông Hai Thà cảm động:

– Ừ, vậy là vui rồi. Thôi, uống miếng nước đi cháu.

– Dạ, con mời hai bác. Em mời anh Thông.

Liêm tỏ ra cung kính với Thông gây cảm tình để dễ bề hành động. Thông hôm nay không biết sao lại ngoan đột xuất. Ăn cơm xong là ngồi nhà uống trà, uống đã đời rủ Khải đi nhậu không được bèn lấy báo ra xem cho đến khi Liêm tới Thông vẫn ngồi xem báo. Cũng chẳng biết anh ta có đọc được gì trong đó không hay lại hồn nghĩ ngợi những chuyện đầu không ra đầu, đuôi không ra đuôi mà chỉ thấy hình như đôi mắt anh ta hơi dại một chút.

Ngồi chơi chuyện trò vui vẻ khoảng một tiếng đồng hồ sau, Liêm xin phép ông bà Hai Thà mời anh Thông và bạn ra quán một chút vì lâu ngày anh em mới gặp nhau. Hai ông bà vô tư cho con đi với bạn. Chính Liêm đề nghị ba anh em chở nhau một chiếc xe. Thông “trúng tủ” nên không không ý kiến gì, nhưng từ giờ dường như Liêm nói gì thì mọi người đều gật đầu mà chẳng hề suy nghĩ gì cả.

Đến quán Đức Liêm cố tình mời rượu Thông, còn với Khải anh giả bộ như quên nên nhiều lần gần như Thông chỉ uống một mình. CHứng khoảng hơn tiếng đồng hồ sau Thông hơi ngà ngà say, anh bắt đầu gục lên gục xuống thì cũng vừa lúc Liêm thấy có một thanh niên đi vào quán. Liêm gật đầu ra hiệu. Thấy Thông đã gục đầu xuống bàn, Liêm cười với Khải:

– Thôi, mình đưa anh Thông về nhà đi.

Và gọi tính tiền rồi 2 người kè Thông ra khỏi quán, anh thanh niên cũng ra theo. Khải vào lấy xe trong lúc Liêm đỡ Thông đứng chờ, anh nói nhỏ với người thanh niên vừa đi tới:

– Nhwos làm y như mình yêu cầu nhé!

Anh thanh niên gật đầu rồi leo lên xe người bạn đang chờ. Khải dừng xe lại để Liêm đỡ Thông ngồi chính giữa đàng hoàng rồi mới cho xe chạy. Hai thanh niên vọt lên chạy sát xe Khải, người ngồi sau giơ lên cái thẻ và nói to đủ Khải nghe được:

– Công an điều tra đây! Yêu cầu anh bạn chạy xe theo tôi không được chống lại lệnh.

Liêm nghe chàng trai ra lệnh xong, anh giả vờ nói ngỏ với Khải:

– Chết cha! Gặp công ăn. Thôi, Khải cứ làm theo lời mấy anh đó đi. Mình vô tội sợ gì.

Và như thế là đối với bạn Liêm không bị nghi ngờ gì cả nên cũng không làm mất lòng gia đình bạn mình. Khải im lặng chạy theo xe hai chàng trai. Thật tình trong lòng Khải chỉ sợ có chuyện không hay cho anh mình, vì Khải rành Thông quá mà. Và nếu không có câu động viêc của Liêm, Khải cũng ý thức được mình cần làm gì lúc này. Liêm và Khải đều trong ngành báo nên lúc nào cũng nhận thức rõ điều gì nên hoặc không nên làm, đó là tác phong nghề nghiệp.

Xe chạy một đổi thì quẹo vô rồi dừng lại cách chỗ THông và Tiến đưa Liễu vào hôm trước không bao xa. Liem xuống xe giả vờ hỏi trong lúc một anh công an đến đỡ Thông xuống:

– Ủa? Đây là đâu? Các anh đưa chúng tôi vào đây làm gì vậy?

Anh công an trả lời theo kịch bản có sẵn:

– Anh không cần hỏi mà chỉ cần nghe và nhìn thôi. (Rồi nghiêm mặt nhìn Khải) cả nah cũng vậy nhé!

Máy thu âm nhỏ được một chiến sĩ công an lấy ra, người kia móc túi đưa một bản photocopy chứng minh nhân dân được phóng ro chìa ra trước mặt Thông:

– Anh có nhận ra tấm hình này là ai không?

Thông gục lên gục xuống lừ nhè không rõ nói gì. Một anh gật đầu ra hiệu, lập tức dòng nước từ chai nước lạnh ngắt trên tay anh kia được rót ngay trên đầu Thông cho chảy từ từ xuống mặt. Thông tỉnh người nhưng vẫn lè nhè:

– Mấy anh làm gì ướt hết trơn vậy?

Không có tiếng trả lời… khoảng một phút trôi qua, câu hỏi được lặp lại… Thông nhìn vào bức ảnh trong tờ chứng minh photo chợt la lên:

– Không biết… Tôi không biết ai hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN