Bóng Ma Đêm Rằm
Chương 3
Thức dậy tập thể dục và ăn bữa sáng xong, Liêm xin phép bà và mẹ đi thăm một vài người bạn nối khố thời thơ ấu vẫn ở lại quê sinh sống. Gặp bạn mừng rỡ, hỏi thăm đủ thứ chuyện trên đời nhưng tuyệt nhiên Liêm không nhắc gì đến những chuyện đêm qua mình đã chứng kiếm. Nhưng trước khi về nhà, Liêm tò mò đi qua chỗ hôm qua mình thấy bóng ma đẻ nhìn cho kỹ hơn quang cảnh nơi đây. Đó là một mảnh đất rộng mới nhìn giống như khu đất hoang vì cây cối gạch đá nằm lổn ngổn, dường như người ta đang đập nhà cửa nhưng chưa xong thì bỏ dở, có một góc nhà với một mảng tường lở thật khó coi.
Nói là “giống như khu đất hoang” vì nếu như đêm hôm mà bọn tội phạm có chích choát hoặc làm gì mờ ám ở đó cũng không ai nhìn thấy, vì nhà cửa của thiên hạ chung quanh thì xa xa mới thấy thấp thoáng có mọt cáu trong đám cây cối chung quanh. Trên mảnh đất có một vài cây ăn quả đứng sừng sững cành lá trơ trọi vì bị đám trẻ con phá phách hoặc vì không được ai chăm sóc. Và biết đâu nơi đây đang ẩn chứa một điều gì đó liên quan đến bóng ma cụt đầu mà Liêm đã nhìn thấy? Anh mang ý nghĩ ấy theo mình về nhà.
Về quê ngoại, đó là những phút giây thư giãn mà Liêm muốn bỏ lại thành phố tất cả những bộn bề của công việc. Anh thích nhất là treo mình tòn teng trreen chiếc võng dưới tàng cây Sê-ri ngoài sân, khoan khoái đón nhận những làn gió mát trong và mùi hương dịu ngọt từ những chậu hoa quế trong vườn. Nhiều bài thơ đã được ra đời trên chiếc võng dưới tàng lá cây Sê-ri mát mẻ này. Liêm thích sống yên ả nơi đây nhưng vì công việc, anh phải đành rời xa “Chùm khế ngọt” của mình để lăn thân vào nơi phồn hoa đô hội đầy những dối gian cạm bẫy.
Suốt ngày hôm đó, tuy bên ngoài Liêm vẫn bình thường nhưng trong lòng anh không lúc nào quên được hình ảnh tội nghiệp của bóng ma người con gái không đầu, mà dường nhue là giữa anh và cô gái bất hạnh có một mối dây liên hệ nào hay sao ấy!
Đêm thứ 2 là đêm cuối cùng ở đây, sáng ngày hôm sau Liêm phải lên xe về Sài Gòn làm việc. Tuy anh cũng có thể chạy xe về đây nhưng anh thích ngồi trên chiếc xe thân quen ấy hơn vì nó thoải mái. Thường thì buổi sáng tám giờ là xe chạy ngang qua chỗ rẽ vào đường về nhà Liêm trên quốc lộ, vì thế mà anh mới dặn xe ngày mốt nhớ đón anh về. Và lần nào về thăm ngoại và mẹ thì y như rằng Liêm “Ăn gian” thêm một buổi làm việc ở tòa soanjm vì thế anh mới tranh thủ viết bài gửi mail cho xong mới lên đường về quê.
Đêm nay Đức Liêm không đi ngủ sớm mà còn ngồi uống cà phê chuyện trò với thằng bạn trên bộ bàn ghế ngoài sân. Quậy tách cà phê cho tan đường, Liêm đẩy sang phía bạn:
– Nè mầy Lân, uống đi! Xem tao pha có ngon không. Chừng nào mầy cưới Thảo nhớ gọi điện tao về nghen. Quên thì mất phần ráng chịu đó.
Lân cười hiền:
– Mầy nói nghe mắc cười. Tụi mình giống như anh em ruột một nhà rồi. Quên sao được mà quên. Tao mà quên thì làm sao sống nổi với bà Thảo chứ.
Liêm phì cười:
– Ê thằng khỉ gió! Chưa chi đã kêu con người ta bằng bà rồi. Nghe già quá vậy cha nội.
– Ừ kêu lần vậy là vừa. Ê! Mầy nhớ hồi bọn mình còn nhỏ xíu không? Thảo là đữa mè nheo nhất, động một chút là khóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!