Bóng Ma Đêm Rằm - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Bóng Ma Đêm Rằm


Chương 5


Bóng Ma Đêm Rằm Phần 3

Tiễn Lân ra ngoài ngõ trờ vào dọn dẹp bình tách xong, Đức Liêm nhìn đồng hồ đã thấy hơn mười giờ đêm. “Không biết đêm nay mình có thấy… không nữa?” Anh tự hỏi như thế vì tất nhiên là không làm sao quên được chuyện đêm qua.

Dường như đẻ trả lời cho Liêm, bóng ma không đàu lại xuất hiện bên kia con xẻo như đêm qua. Và đêm nay cũng với hình dạng cũ, nó cũng đưa tay vẫy vẫy như muốn cầu cứu anh một điều gì đó!… Lần này Liêm có cảm giác nao nao trong dạ như đang phải chứng kiếm một chuyện gì đó xót xa lắm…! Rồi bóng ma lại biến mất trong trời đêm, để lại cho Liêm một nỗi buồn không biết từ đâu bỗng dưng len vào xâm chiếm tâm hồn anh. Đức Liêm đứng tần ngần một lúc lâu mới trở vào nhà đóng cửa, ngoại và mẹ anh đã ngủ từ lúc nào.

Sáng ra, cả nhà thứ sớm như mọi hôm. Biết sáng nay con trai trở về Sài Gòn nên mẹ Liêm nầu cơm thật sớm. Còn Liêm thì nhất định trước khi về Sài Gòn, anh phải hỏi mẹ về khu đất bên kia con xẻo. Mời ngoại và mẹ ăn cơm xong. Liêm vào đề ngay:

– Mẹ ơi! Mảnh đất bên kia xẻo ngang nhà mình sao người ta không dọn dẹp hay cất nhà mà để chi lùm xùm ngổn ngang gạch đá vậy hả mẹ?

Mẹ Liêm nghe con hỏi như vậy tưởng con trai thấy đất trống nên hỏi vậy thôi, bà vô tư trả lời con:

– Bên đó lâu nay vẫn vậy đó con, nhưng cũng chẳng thấy ai quan tâm dọn dẹp gì cả, riết rồi thành như đất hoang, mà vì nó có chủ nên cũng chẳng ai dòm ngó chi cho nó mệt. Ở đây đất rộng người thưa, con ở trên Sài Gòn nhà cửa đông đúc nên con hỏi vậy chứ ở nơi như vầy, đó là chuyện bình thường mà con.

– Vậy người nào sở hữu miếng đất đó có ở gần đây không mẹ?

– Mẹ nghe nói gia đình nhà đó ở đâu ngoài lộ cái. Họ mua miếng đất hình như định cất nhà hay làm gì mẹ cũng chẳng tìm hiểu để làm gì chuyện thiên hạ. Chỉ thấy họ đập bỏ cái nhà chưa xong gì thì lo mắc ông chuyện gì đó rồi đê quên luôn, nghĩ cũng ngộ chứ. ủa? Mà sao khi không con lại hỏi chuyện đó làm gì? Bộ tính mua lại để cất nhà hả?

Mẹ Liêm vừa hỏi vừa cười, Liêm biết mẹ chọc mình nên cũng cười rồi không hỏi gì nữa, nhưng tâm trí anh vẫn cứ vương vấn mãi hình ảnh của người con gái bất hạnh ấy.

Anh không hiểu vì sao cô ta lại bị chết thảm như vậy, và cô có ý gì khu cho anh thấy với hỉnh ảnh vẫy tay như thể ra hiệu cầu cứu anh giúp cô một điều gì đó. “À, thì ra là miếng đất gần như bị bỏ hoang, mình đã nghĩ đúng. Nhưng nếu thế thì nơi đó phải có cái gì liên quan đến bóng người con gái ấy. Biết đâu …! Nhưng mà trời ơi! Nếu như cô muốn nhờ tôi cái gì thì cho tôi biết đi/1 Sao lại cứ như vậy khiếm cho tôi cứ hoang mang hoài thì về Sài Gòn tâm trí đâu mà viết lách nữa chứ?…” Bỗng dưng Liêm cảm thấy khó chịu quá! Anh lẩm bảm trách cô gái như vậy khiến mẹ Liêm lấy làm lạ:

– Ủa con đang nói chuyện với ai vậy?

Liêm giật mình nhìn mẹ cười:

– Dạ, đâu có ai. Con chợt nhớ một lời thoại trong mẩu truyện con đang viết ấy mà.

bà ngoai nãy giờ nín thinh, chợt lên tiếng:

– Nè! Bữa nay là con về trên đó hả?

Đọt nhiên Liêm đưa ra quyết đinh như có người xúi giục:

– Không ngoại. Con còn công chuyện với thằng bạn ngoài lộ cái nên ở lại thêm mấy ngày nữa mới về được.

Thế rồi Liêm tự động gọi xe hẹn lại ngày về, gọi cho chỗ làm xin nghỉ thêm mấy ngày rồi cuối cùng tìm trong sổ địa chỉ, số điện thoại của Khải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN