Khác với tình thế căng thẳng giương cung bặt kiếm ngoài kia, trong cung là một mảng yên tĩnh đến lạ.
Tần Sở nhìn hoàng hậu ngồi cách đó không xa đang rót trà, tuy đã thành thân rất nhiều năm, cũng đã có với nhau một đứa con nhưng giữa hai người hoàn toàn không có một chút tình cảm.
Bề ngoài thắm thiết là diễn kịch cho người ta thấy, còn lại chỉ là phu thê trên danh nghĩa.
Cái gì mà nhận vô vàn sủng ái, Tần Sở vì nàng mà không màng đến hậu cung mỹ nữ, tất cả chỉ là lý do mà thôi.
Ngay cả chạm vào người cũng không thì có khác gì là người dưng xa lạ.
Bàn tay của hoàng hậu rất đẹp, ngón tay dài trắng nõn theo từng động tác đưa lên khuấy nhẹ trà tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Hoàng hậu xuất thân từ gia môn danh giá, trù nghệ pha trà thực sự rất giỏi, cầm kỳ thi họa không hề kém ai, ngay cả dung nhan cũng thuộc hạng nhất nhì kinh thành.
Vậy mà với tài năng này, nhan sắc này vẫn không đủ sức để làm rung động lòng một người.
Không phải, là hai người mới đúng.
Mà cả hai người kia đều mang họ Tần.
Hoàng hậu cảm thấy thật sự rất mỉa mai, không biết có phải hay không kiếp trước nàng mắc nợ huynh đệ nhà này.
Nếu đã không thể có được tâm can, thì cũng đừng trách nàng ta trở tay vô tình phá vỡ tất cả.
Đến lúc đó đừng nói là Tần Thời, ngay cả Tần Sở cũng phải hướng nàng cầu xin.
“Hoàng thượng, binh lính của Liên vương đông như vậy người không lo lắng một chút nào sao?” Hoàng hậu thu lại ác ý trong nháy mắt, nở nụ cười dịu dàng như thường ngày hỏi.
Tần Sở không vội trả lời, đón lấy tách trà từ trong tay hoàng hậu.
Nói thật gã không thích nữ nhân vừa tham lam vừa mưu mô này nhưng trà nàng ta pha không thể chê đi đâu được, nghĩ sau này cũng khó tìm được một người pha trà giỏi như vậy, trong lòng Tần Sở không tránh khỏi có một chút tiếc nuối.1
Thấy Tần Sở im lặng, hoàng hậu cũng không dám nhiều lời lẳng lặng đứng một bên, đã ở trong cung bao nhiêu năm nay chuyện nàng ta giỏi nhất vẫn là nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nhưng hôm nay nàng ta thật sự không nhìn ra được Tần Sở đang suy tư chuyện gì, nếu nói lo lắng kẻ địch sắp đánh đến thì trông không giống, ngược lại càng như đang đợi thứ gì đó hơn.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, thứ mà gã đang đợi có thể là gì?
Bỗng nhiên cấm quân bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, đội quân của Nhiếp chính vương đã toàn thắng trở về, Liên vương đã bị bắt sống, binh lính của hắn cũng đã đầu hàng đều đang chờ hoàng thượng xét xử!”
Lúc này Tần Sở mới ngẩng đầu lên, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, cứ như rằng gã đã biết được từ trước.
Từ khi nghe tin hoàng hậu đã hoảng sợ đến mức suýt chút nữa ngã gục, phải tựa hẳn vào bàn mới có thể đứng vững.
Tần Sở dặn dò cấm vệ vài câu rồi mới cho người lui ra, quay qua hoàng hậu thản nhiên hỏi: “Chắc là hoàng hậu cũng không nghĩ mọi chuyện đều sẽ thất bại đúng không?”
Hoàng hậu miễn cưỡng cười gượng: “Hoàng thượng đang nói gì vậy…!thiếp không hiểu.”
“Ngươi hiểu.” Tần Sở nói: “Nếu không phải có phụ thân ngươi giúp đỡ thì thích khách đâu thể thuận lợi vào trong cung như vậy? Không lẽ hoàng hậu định nói ngay cả chuyện này ngươi một chút cũng không biết?”
“Có phải hoàng thượng hiểu lầm gì không? Thần thiếp…”
“Ngươi nhiều lần thăm dò tin tức từ chỗ ta và Tần vương bẩm báo lại cho thái phi, làm người truyền tin cũng không tệ.” Tần Sở vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban đầu chậm rãi nói: “Sau đó cố tình bày mưu tính kế dụ dỗ Tần vương phi đi hối lộ mệnh quan triều đình để y cũng phải chịu liên lụy, khiến vụ án ngày càng nghiêm trọng hơn, đến lúc mọi chuyện bị phát hiện số người tin Tần vương phạm tội sẽ càng nhiều hơn…”
Hoàng hậu vội vã lắc đầu: “Thiếp không…”
“Trẫm rất biết ơn vì khi mới lên ngôi, nhờ có tể tướng hậu thuẫn quyền lực mới ngày càng vững chắc, trẫm cũng nói rồi, nếu ngươi an phận thủ thường thì ngôi vị hoàng hậu này vẫn mãi thuộc về ngươi.” Bỗng Tần Sở thay đổi sắc mặt gằn giọng nói: “Nhưng mà ngươi không muốn, ngay cả phụ thân của ngươi sau khi thấy trẫm không dễ gạt như trước cũng thay lòng đổi dạ, vội vã tìm chủ mới cho gã nhiều lợi ích hơn!”
“Hoàng thượng…!thần thiếp…” Hoàng hậu biết mình đã bị bại lộ vội vã quỳ xuống, nàng ta dùng đầu gối lê đến gần Tần Sở nhưng bị gã lạnh lùng hất ra.
“Nếu không phải nể tình ngươi sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử, trẫm có thể lập tức phái người đem ngươi ra xử trảm!”
Nhắc đến hoàng nhi, hoàng hậu mới chợt nhớ ra bản thân còn có một cái phao cứu mạng.
Đúng vậy, con trai của nàng ta là cốt nhục của Tần Sở, nó còn nhỏ như vậy chắc Tần Sở cũng không muốn để nó mất người thân đâu đúng không? Tần Sở từ nhỏ đã không còn mẫu hậu bên cạnh, gã hiểu rõ cảm giác này như thế nào mà.
Chỉ cần liếc mắt qua Tần Sở cũng biết trong lòng hoàng hậu đang nghĩ gì, ánh mắt khinh thường càng có thêm vài phần ác cảm.
Gã ghét nhất là nữ nhân đem con mình ra làm lá chắn!
Thế nhưng gã quả thật không nỡ để hoàng nhi chứng kiến cảnh đau lòng này, Tần Sở ra lệnh: “Hoàng hậu cảm thấy có lỗi vì những chuyện tể tướng đã làm, từ nay đến hết đời một lòng ăn chay niệm phật chuộc lại lỗi lầm, nguyện xuống tóc ở chùa Thiên Sơn ngay ngày hôm nay khởi hành.”
“Không…” Vừa nghe xong hoàng hậu như chết lặng, mãi một lúc sau mới dùng hết sức lực gào lớn lên: “Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không muốn đến nơi đó!”
Bảo suốt nửa đời sau phải sống trong khổ sở chi bằng để nàng ta chết đi còn hơn!
Hoàng hậu thật sự cảm thấy rất hối hận, nếu không phải ban đầu nghe theo những lời ngon ngọt của thái phi cũng đâu đến mức đường này!
Thế nhưng có hối hận cũng đã muộn rồi, Tần Sở bỏ lại tiếng gào khóc tê tâm phế liệt sau lưng lạnh lùng rời đi.
Cách đó không xa ở Vĩnh Nghi cung nổi lên một một vụ cháy lớn, cung nữ thái giám vội vội vàng vàng đi dập lửa thế nhưng ngọn lửa ngày càng cháy dữ dội, không có một chút dấu hiệu dập tắt.
Bên trong thái phi ôm lấy bình rượu cười điên loạn, bà ta đập vỡ mọi đồ đạc trước mặt xuống dưới đất, lửa đã cháy đến chân nhưng thái phi như không cảm nhận được một chút hơi nóng.
“Năm mười sáu tuổi ta được gả vào trong cung, cũng năm mười sáu tuổi đó ta yêu một người tên Tần Duật.
Ta một lòng một dạ vì hắn, ngày ngày đêm đêm chờ mong hắn đến thăm ta một lần thôi…!nhưng mà hắn chưa từng để ý đến ta!”
Nói xong thái phi lại đưa bình rượu lên uống một ngụm lớn: “Ả đàn bà kia có gì tốt hơn ta? Tại sao trong mắt Tần Duật chỉ có một mình ả? Ta cứ nghĩ chỉ cần ả chết đi thì Tần Duật sẽ thuộc về ta…!thế nhưng ta sai rồi…!thật sự sai rồi.”
“Hắn không những không thích ta, còn ép ta uống thuốc ngừa thai, hắn coi ta là nữ nhân độc ác…!ngay cả con cũng không muốn sinh ra từ trong bụng của ta.”
Dường như trong tiếng cười xen lẫn vài phần nghẹn ngào: “Ta giao tấm chân tình của mình ra để hắn xem như rác rưởi mà chà đạp dưới chân, dẫm đi dẫm lại, không một chút thương tiếc.”
Lửa càng ngày càng lớn, thanh gỗ ào ào rơi xuống đập thẳng vào lưng thái phi khiến bà ta nôn ra một búng máu.
Thái phi vội vàng lau đi như không có chuyện gì tiếp tục cười lớn: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, từ nay về sau ngươi có thể an tâm hai đứa con của mình rồi.”
Thật ra trước khi trở thành người xấu thái phi cũng đã từng là một người bình thường, cũng từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng sẽ có được tình yêu của hắn, thế nhưng đến giờ phút này bà ta mới hiểu ra không phải cứ cố gắng là mọi điều đều có thể.1
Dù có cố gắng như thế nào bà ta cũng không thể thay đổi tình cảm của hắn và Chu Mẫu hoàng hậu.
Dù có cố gắng như thế nào cũng không thể quên đi một người bà từng rất hận.
Ngay cả con của kẻ đó, bà ta trăm phương nghìn cách cũng không thể diệt trừ tận gốc.
Từ khi nghe tin Liên vương bại trận thái phi đã hiểu ra bà ta không còn gì nữa rồi.
Lâu dần tiếng oán than thay thế bằng tiếng gào khóc đau đớn rồi dần im bặt.
Vĩnh Nghi cung huy hoàng ngày trước giờ chỉ còn là một đống tro tàn.
Khi Tần Sở và Tần Thời chạy đến tất cả đã trở thành một đống đổ nát, ân oán bao nhiêu năm qua đều bị một mồi lửa này thiêu rụi.
Giải quyết xong mọi chuyện cuối cùng Tần Sở mới dám thở nhẹ ra một hơi, cũng may bao nhiêu năm cố gắng của gã không phải là vô ích.
Gã đã hoàn thành lời hứa với phụ hoàng xây dựng giang sơn này vững chắc, hoàn thành lời hứa với mẫu hậu bảo vệ Tần Thời, nhưng giờ phút này trong lòng gã lại chẳng cảm thấy thoải mái một chút nào cả.
Tần Sở khoác trên người duy nhất một kiện xiêm y mỏng đang chuẩn bị đi ngủ bỗng có một người đẩy cửa bước vào.
Tần Sở hốt hoảng xoay người lại, thấy người đến là ai cũng không tức giận, ngồi xuống dưới giường nhướn mày lên hỏi: “Sao Nhiếp chính vương lại đến đây muộn vậy?”
“Không phải là đến để bẩm báo với hoàng thượng hay sao?” Phó Tùng Bách như quen cửa nẻo mà đi đến bên cạnh Tần Sở, hắn khụy một gối xuống cởi giày của Tần Sở ra để lộ đôi chân trắng nõn, hắn mỉm cười hỏi: “Xem ra đến thật không đúng lúc, hoàng thượng sắp đi nghỉ ngơi?”1
Tần Sở rất muốn giật chân lại nhưng cổ chân của gã rất bé, một bàn tay của Phó Tùng Bách đã có thể tóm gọn, Tần Sở lúng túng nói: “Nếu ngươi đã biết, có chuyện gì để mai nói.”
Phó Tùng Bách ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn Tần Sở: “Hoàng thượng, vi thần không đợi được đến ngày mai.”
Tần Sở hoảng hốt quay mặt sang một bên không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Tùng Bách.
Phó Tùng Bách nói: “Vi thần giúp bệ hạ lập được công lớn như vậy không lẽ người không muốn ban thưởng gì cho vi thần sao?”
Bàn tay nắm lấy chân gã nóng bỏng như thiêu đốt, Tần Sở cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi…!ngươi muốn gì?”
Phó Tùng Bách mỉm cười: “Một đêm ân sủng của thánh thượng.”
Tần Sở đỏ mặt tía tai: “Phó-Viễn-Hằng!”
Phó Tùng Bách như chịu ủy khuất rũ mắt xuống: “Hoàng thượng từng nói sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ suy nghĩ đến chuyện của chúng ta…”
Tần Sở: “Trẫm nói là suy nghĩ!”
Đột nhiên Phó Tùng Bách khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên chân Tần Sở, cảm nhận được bàn chân trong tay khẽ run lên, hắn cố ý trêu đùa dùng đầu lưỡi li3m nhẹ.
Phó Tùng Bách ngẩng đầu lên cười nói: “Vậy thì hoàng thượng của thần, hiện tại người có thể cho ta một câu trả lời hay chưa?”.