Cả đời này Từ Á Ngôn cũng không từng nghĩ sẽ có một thứ như vậy đi vào trong người y, thành ruột mỏng manh dường như còn cảm nhận được phần gồ ghề của hoa văn khắc trên thân ngọc, Từ Á Ngôn hơi ưỡn hông lên, trừu sáp một hồi lâu dịch ruột tiết ra thấm cả phần gối phía dưới.
Nếu còn tiếp tục Từ Á Ngôn thấy mình thật sự không xong rồi.
Vật thể lạnh buốt như đá nhưng vào trong người y lại nóng như lửa đốt, dày vò y đến mức mềm nhũn.
Phía trước phân thân bị bỏ lơ một bên đã nóng đến lợi hại tràn ra dịch thể trong suốt, đã quen với thứ đó của Tần Thời làm sao một miếng ngọc nhỏ này có thể thỏa mãn, cơn dục vọng ồ ập tràn đến chỉ như một chén nước hất vào đám lửa cháy dữ dội.
Từ Á Ngôn cắn chặt lấy môi dưới, đầu hơi ưỡn lên run giọng gọi:
“Tử Lan, dừng lại, dừng…!A a a!”
Trước đó chỉ là những tiếng ái muội thì sau chính là hét thất thanh, Từ Á Ngôn bàng hoàng mở lớn mắt nhưng thứ gì cũng không nhìn thấy chỉ có một màu đen nghịt.
Phía dưới, đột nhiên Tần Thời ngừng lại không đưa đẩy ngọc thiết nữa mà di chuyển đến phân thân của y, Tần Thời ngắm nghía vật nhỏ cứng ngắc trong tay, hắn lôi ra một thứ gì đó ở trên đầu đỉnh nhét vào.
Tiếng hét thảm thiết mang theo dục vọng không thể cưỡng nổi, Từ Á Ngôn cả người run lên, bám víu lấy xung quanh một cách vô vọng.
Không biết rốt cuộc đó là thứ gì nhưng mà cho vào cũng được?!
Cảm giác kì dị len lỏi đến từng lỗ chân lông, Từ Á Ngôn muốn thoát khỏi cực hình này nhưng không thể giãy được xiềng xích trói buộc.
Ngừng lại một lúc Tần Thời nhét vật kia vào sâu hơn.
Cả người có hàng ngàn hàng vạn con kiến đi qua, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, hắn đưa đẩy vật đó đến mức Từ Á Ngôn khóc lóc cầu xin cũng không chịu ngừng lại.
Đột nhiên Tần Thời bỏ ngọc thiết ra cởi y phục trên người xuống, cầm thứ nóng bỏng của hắn đưa vào.
Từ Á Ngôn ưỡn người kêu lên một tiếng, phía dưới nuốt lấy hắn càng chặt.
Chẳng biết qua bao lâu, Từ Á Ngôn ngay cả sức xin tha cũng không còn, nước mắt chảy xuống ướt đẫm cả tấm vải, cả người đều run lên.
Tần Thời qua loa lau qua vết bẩn trên bụng y rồi mới cởi mới cởi trói ôm Từ Á Ngôn vào lòng, đôi mắt lâu rồi bị bịt kín quá lâu đã hằn vết đỏ, vì khóc quá nhiều nên trên mi mắt vẫn còn đọng lại hơi ẩm ướt, đuôi mắt phiếm hồng mị hoặc làm người khác rất muốn khi dễ.
Tần Thời nuốt khan một ngụm vỗ nhẹ lên má y gằn giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Từ Á Ngôn hiện đang mơ màng nên nghĩ gì nói nấy.
“Cũng rất kích thích.”
Tần Thời: “…”
Cũng là Tần Thời nghiến răng nghiến lợi: “Bản vương đang phạt ngươi đấy!”
Từ Á Ngôn đột nhiên nhớ ra vội ôm chầm lấy hắn, giọng khàn khàn khóc nấc lên: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, lần sau ta không dám thế nữa!”
Giọng nói thảm thiết diễn đến không một chút giả trân, Tần Thời giật giật khóe môi nhưng cũng không lật tẩy, hỏi:
“Vậy nói thử xem rốt cuộc ngươi sai ở đâu?”
Từ Á Ngôn mím môi, y biết chết liền.
“Ngươi…” Thấy Tần Thời lại muốn nổi giận Từ Á Ngôn vội nhắm mắt lại giả chết.
Nhìn người trong lòng như vậy, vạt áo còn hơi mở ra, tuy hắn đã tìm sợi dây mềm mại nhất nhưng vì Từ Á Ngôn giãy giụa quá mức vẫn lưu lại không ít vết đỏ trên tay.
Tần Thời thở dài cầm lấy bàn tay của y hôn nhẹ lên nhỏ giọng nói:
“Lần sau ngươi có làm chuyện gì cũng đừng để bản thân bị thương nữa.”
Khóe mắt Từ Á Ngôn thoáng run lên, ngón tay bị hôn lên truyền đến cảm giác ấm áp.
“Ngươi không biết mỗi lần nhìn ngươi bất tỉnh ta hoảng sợ như thế nào…” Tần Thời sờ lên một bên má vẫn còn nhìn rõ vết móng tay cào lên đau lòng nói: “Đừng bao giờ đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa.”
Có cho Từ Á Ngôn nghĩ cũng không bao giờ dám nghĩ Tần Thời sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Hóa ra mỗi lần y bị thương là hắn sẽ đau lòng sao?
Nhưng bị Tần Thời hành hạ qua lâu như vậy đầu óc có chút mơ màng, Từ Á Ngôn còn chưa kịp suy nghĩ kĩ đã chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ ngon không có ác mộng.
Ngày hôm sau vết hôn trên người y không những không mờ đi mà nhìn còn càng rõ, Từ Á Ngôn hết cách đành phải mặc đồ thật kín để che đi, cả người lẫn eo đều đau nhức, cử động một chút thôi cũng cảm thấy tốn không ít công sức.
Tự thay y phục xong Từ Á Ngôn vẫn không thấy Tần Thời đâu, cứ nghĩ là hắn phải lên triều bẩm báo công chuyện với hoàng thượng, không ngờ hỏi ra mới biết là do Dương Ninh quận chúa đến nên đang nói chuyện với nàng ta ở hậu hoa viên.
Giờ chỉ cần nghe đến cái tên này Từ Á Ngôn đã cảm thấy khó chịu, tuy những lời nàng ta nói nửa chữ cũng không tin nhưng nếu để Tần Thời gần gũi thì y thật sự không làm được.
Đến tận bây giờ Từ Á Ngôn mới hiểu thế nào gọi là cảm giác sợ hãi.
Y sợ rằng hôm trước còn đang ân ái ngày hôm sau Tần Thời sẽ đâm y một đao trí mạng.
Từ Á Ngôn không có tâm trạng dùng bữa theo lời nha hoàn lén lút đến sau ngự hoa viên.
Ngự hoa viên của vương phủ rất rộng, nghe nói những loài hoa trồng ở nơi này đều là loại quý hiếm được nước láng giềng mang tặng, sau đó lại được hoàng thượng ban thưởng lại cho Tần Thời.
Quý hiếm như vậy dĩ nhiên đều rất rực rỡ, trùng hợp hiện tại là mùa hoa nở nên xung quanh ngập tràn hương hoa rực rỡ tạo thành một cảnh tượng hết sức đẹp, nhưng Từ Á Ngôn không còn tâm trạng nào mà thưởng thức.
Thường ngày Từ Á Ngôn đều đi qua con đường này rất nhiều lần nhưng hôm nay không hiểu sao lại dâng lên cảm giác bất an, thật ra y không muốn lén lút đi rình người ta nói chuyện đâu, chỉ là không biết Tần Thời đã ăn sáng chưa, nghe nói hôm nay nhà bếp làm món bánh hắn thích ăn, phải về ăn kịp lúc mới ngon.
Từ Á Ngôn vừa bước đến gần đã nhìn thấy bóng dáng hai người ở đằng xa, trong lòng y như được thả lỏng, ở nơi thanh thiên bạch nhật thế này thì hai người có thể làm gì được chứ, Tần Thời cũng không phải là loại người không giữ lời hứa, nếu hắn muốn kết thúc với y nhất định sẽ nói trước.
“Vương…” Từ Á Ngôn đang định cất tiếng gọi bỗng cổ họng như nghẹn lại.
Từ xa y nhìn nhìn thấy Tần Thời tiến đến về phía trước, ngừng lại một lúc, vòng tay qua ôm lấy quận chúa vào lòng..