Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương 1
Trên phố Manhattan, bên trong phòng xử án số 37 Toà án Hình sự tối cao đặt trụ sở tại số 180 phố Centre Street vừa mở phiên xử tên tội phạm Anthony (Tony) Altieri. Phòng xử đông nghẹt người tham dự kể cả đông đảo các nhà báo.
Ngồi ở hàng ghế bị cáo là Anthony Altieri khom người co ro như con ếch bị trói gô lại. Chỉ có cặp mắt gã còn có vẻ tinh anh mỗi khi liếc nhìn qua Diane Stevens ngồi ở hàng ghế nhân chứng, nàng như thấy được hết cơn căm giận của gã đang sôi lên sùng sục.
Ngồi gần bên bị cáo Altieri là luật sư bào chữa Jake Rubenstein, nổi tiếng nhờ ở hai điểm thân chủ là thành phần bọn thổ phỉ, hơn nữa nhờ ở tài biện hộ phần đông thân chủ toà xứ án trắng án.
Rubenstein người nhỏ thó nhưng mà bộ óc lại lanh lẹ phán đoán chính xác. Ông khoác lên người nhiều phong cách qua nhiều phòng xử án. Toà án là đất dụng võ ông ta được tôn vinh như một bậc thầy lão luyện trong nghề. Ông có tài đánh giá đối phương, vạch trần chỗ yếu một cách sắc sảo. Rubenstein đã từng tự ví mình như một con sư tử khôn khéo nép mình để như bắt chộp lấy con mồi… Hay như loài nhện tinh khôn giăng lưới chờ con mồi sụp bẫy chịu chết… Có lúc ông ta đóng vai một ngư phủ cần mẫn, nhẹ nhàng buông lưới rồi thong thả lui tới thăm dò mẻ lưới.
Luật sư bào chữa để mắt quan sát người ngồi ở hàng ghế nhân chứng. Diane Stevens trong độ tuổi ba mươi. Nàng có dáng dấp quý phái, tóc nàng màu hoe vàng mềm mại. Đôi mắt trong xanh, khuôn mặt khả ái. Nàng là một cô hàng xóm tốt bụng. Nàng ngồi đó ăn mặc đúng mode thời trang trong bộ váy đen. Jake Rubenstein biết được trước đó một bữa nàng khéo léo gây ấn tượng tốt với ngài quan toà. Ông thấy cần phải thận trọng hơn trong cách ứng xử với nhân chứng nầy.
Lần nầy ta muốn đóng vai một ngư phủ. Rubenstein tranh thủ dành cảm tình với phía nhân chứng, ông cất tiếng giọng hoà hoãn.
– Thưa bà Stevens, trong buổi cung khai hôm qua bà cho biết ngày hôm đó, mười bốn tháng mười, bà lái xe trên đại lộ phía Nam Henry Hudson Parkway thình lình xe xẹp bánh bà cho xe lết được một chặng tới phố 158th street. Băng qua một con đường nhỏ vô tới khu vực Fort Washington Park phải không?
– Vâng! – Giọng nàng nghe nhỏ nhẹ biết điều.
– Bà nghĩ sao khi cho xe dừng lại khu vực dành riêng nầy?
– Xe tôi bị xẹp bánh, nên phải tránh vô đường hẹp, vừa lúc tôi nhìn thấy phía trước mái nhà một cabin khuất trong lùm cây. Nơi đây chắc là có người có thể giúp tôi.
– Bà là hội viên câu lạc bộ ô tô?
– Vâng!
– Trên xe có gắn điện thoại?
– Có!
– Sao bà không gọi tới chỗ câu lạc bộ?
– Tôi thấy như vậy mất công lâu hơn.
Rubenstein tỏ ra biết điều.
– Tôi hiểu. Vả lại bà đã muốn dừng xe tấp vô chỗ cabin trước mặt?
– Vâng.
– Cho nên bà muốn nhờ người trong cabin ra giúp?
– Đúng vậy.
– Lúc đi bên ngoài trời còn sáng?
– Tôi nhớ đâu mới khoảng năm giờ chiều.
– Bà nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh lúc đó chứ?
– Tôi còn nhìn rõ.
– Bà nhìn thấy gì, thưa bà Stevens?
– Tôi nhìn thấy Anthony Altieri.
– À vậy trước đó bà biết mặt anh ta rồi?
– Dạ không.
– Bà có chắc đó là Anthony Altieri?
– Tôi nhớ đã thấy hình đăng trên báo…
– Vậy là hình chụp trông giống mặt mũi bị cáo ngồi đây?
– Vâng, đó…
– Bà còn thấy gì khác hơn bên trong cabin?
Diane rùng mình thở ra, nàng chậm rãi cất tiếng cố nhớ lại trong đầu.
– Bên trong cabin có bốn người đàn ông. Một người bị trói ngồi trên ghế. Nhìn thấy Altieri đang hỏi chuyện, hai người kia đứng gần bên. – Giọng nàng run run – Altieri rút súng ra, la hét một hồi mới… mới bắn một phát từ phía sau gáy…
Jake Rubenstein liếc nhìn qua phía quan toà đang lắng nghe lời khai nhân chứng.
– Lúc đầu bà phản ứng ra sao, bà Stevens?
– Tôi chạy lui ra ngoài xe bấm máy di động gọi số…
– Rồi sao?
– Tôi lái xe bỏ đi.
– Xe xẹp bánh mà?
– Vâng tôi biết…
Ngư ông ngồi chỗ xem động tĩnh trên mặt nước.
– Sao bà không báo cho cảnh sát tới?
Diane nhìn qua phía luật sư biện hộ. Lúc nầy Altieri chăm chú nhìn theo nàng với ánh mắt nham hiểm. Nàng nhìn tránh chỗ khác.
– Tôi không thể nán lại bời vì tôi… tôi sợ người bên trong chạy ra nhìn thấy.
– Tôi hiểu. – Rubenstein giọng nói đanh lại, – Còn một chỗ khó hiểu là khi cảnh sát nghe gọi họ chạy tới ngay cabin nhưng không những không tìm thấy ai, thưa bà Stevens, mà nhìn quanh cũng không thấy dấu vết có người ở đấy, chớ đừng nói là vừa có một án mạng xảy ra.
– Tôi không thể nói là… tôi…
– Bà là một hoạ sĩ, phải không?
Nghe hỏi nàng kinh ngạc:
– Vâng, tôi…
– Bà hài lòng với công việc hiện tại?
– Vâng. Có thể nói là thành công, nhưng mà sao…
Đã tới lúc ta nhấc cần được rồi đấy.
– Xin nói thêm một chút riêng tư không làm phiền bà chứ? Mỗi đêm khán giả theo dõi chương trình truyền hình lúc 9h, đọc trang bìa tạp chí số…
Diane hốt hoảng nhìn theo người nói:
– Tôi không quảng cáo cho tôi. Tôi không sai khiến một người thật thà để mà…
– Cái cốt lõi là ở chỗ thật thà đấy thưa bà Stevens.
– Tôi xin nêu lên một bằng chứng không thể ngờ được ông Altieri là một người thật thà. Xin cám ơn bà. Bà coi như “xong hàng” rồi đó.
Diane không màng tới câu nói nước đôi. Nàng bước trở lại chỗ ngồi trong lòng căm giận. Nàng hỏi nhỏ luật sư nguyên cáo.
– Tôi có thể ra về được chứ?
– Được tôi sẽ cho người đưa bà ra xe.
– Thôi khỏi phiền ông, cám ơn.
Nàng bước ra cửa, đi tới chỗ đậu xe, bên tai còn nghe văng vẳng câu nói luật sư biện hộ của bị cáo.
“Bà là một hoạ sĩ phải không?… Xin nói thêm chút về đời tư không làm phiền bà chứ…” Thật xấu hổ. Dù sao nàng cảm thấy hài lòng lời cung khai trước toà. Nàng thấy sao nói ra vậy không ai có thể hồ nghi cho việc đó Anthony Altieri sẽ bị buộc tội, bị kết án tù chung thân, và Diane không làm sao quên được cái nhìn cay đắng khi hắn nhìn thấy nàng, nhớ lại nàng rùng mình.
Diane chìa vé giữ xe ra tới chỗ lấy xe đi. Hai phút sau Diane lái xe ra tới giữa phố nhắm hướng bắc chạy về nhà.
Xe dừng lại ngã tư. Diane vừa thắng xe thì nhìn thấy một anh chàng ăn mặc bảnh bao đứng trên lề bước lại gần:
– Xin lỗi bà. Tôi lạc đường. Bà có thể…
Diane kéo cửa xe xuống.
– Bà có thể chỉ đường tới chỗ Holland Tannel được chứ? – Gã nói giọng Ý.
– Vâng. Dễ thôi chạy tới chỗ dừng đầu tiên.
Nhanh tay gã chĩa súng gắn ống hãm thanh lên tiếng:
– Bước xuống xe, nhanh!
Diane xanh mặt.
– Được, xin ông đừng…
Vừa chớm tay mở cửa xe, gã bước thụt lùi, ngay khoảnh khắc đó Diane nhấn ga cho xe vọt lẹ tới trước tai nghe tiếng đạn bay vèo thủng một lỗ kính xe cửa sau, một viên nữa trúng vô thùng xe. Trống ngực đánh thình thịch nàng cố lấy hơi thở ra.
Diane Stevens từng nghe nói bọn chặn đường cướp xe trước đây rất lâu nhưng với người khác. Lần nầy gã đàn ông muốn giết nàng. Bọn cướp xe cũng giết người hay sao? Diane nhấn điện thoại di động gọi số 911…
Hai phút sau nghe máy gọi lại.
– 911. Quý khách gọi cấp cứu.
Đến lúc nầy Diane muốn trình bày nội vụ thì cũng không thể giải quyết. Bọn cướp đã cao bay xa chạy từ khuya.
– Tôi cho người tới ngay. Yêu cầu bà cho biết tên địa chỉ số phone.
Diane đọc ra trên máy. Vô ích, nàng nghĩ. Nàng ngoái nhìn lại tấm kính cửa xe phía sau chợt rùng mình. Nàng cố gắng gọi máy Richard đang ở công xưởng, giờ nầy còn phải lo cho xong một công trình khẩn cấp.
Nếu nàng cho hay vụ việc vừa rồi ông sẽ phóng xe về ngay. Nàng không muốn nhìn thấy ông bỏ ngang công việc đang tới hồi kết thúc. Thôi thì đến lúc về nhà ta sẽ kể lại sau.
Bất chợt một ý tưởng vừa nảy ra trong đầu khiến nàng rùng mình! Có phải người đàn ông kia chờ nàng tới hay là một sự tình cờ ngẫu nhiên? Nàng nhớ lại câu chuyện giữa nàng với Richard lúc vụ xử án vừa diễn ra. Anh không muốn em đứng ra làm chứng, Diane. Em sẽ mang hoạ.
– Anh đừng lo, Altieri sẽ bị lãnh án. Hắn sẽ lãnh án tù chung thân.
– Nhưng hắn còn bạn bè người thân…
– Richard, nếu em không làm chứng, em không thể chịu được.
Vụ việc xảy ra chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên, Diane nghĩ. Altieri không thể nào muốn tính chuyện giang hồ với nàng ngay lúc hắn còn ra toà.
Diane lái xe qua khỏi quốc lộ, rẽ hướng phía tây chạy về nhà trên phố Bảy mươi lăm. Trước khi cho xe đậu dưới hầm, nàng nhìn quanh một lần cuối. Không thấy có dấu hiệu gì lạ.
***
Căn hộ nàng ở thoáng mát, phòng khách rộng rãi, cửa sổ từ dưới lên trên, lò sưởi xây bằng đá hoa.
Ghế sofa bọc nệm, ghế bành, tủ sách gắn vô tường, một máy truyền hình màn ảnh lớn. Trên tường treo đầy tranh vẽ đủ màu sắc của nhiều hoạ sĩ danh tiếng, ở một góc kia được dành riêng những tác phẩm của Diane.
Phòng kế bên buồng ngủ lớn và buồng tắm, là buồng ngủ dành cho khách, một xưởng vẽ tràn ngập ánh nắng nơi Diane ngồi vẽ, trên tường treo nhiều tranh, chính giữa gian phòng bày một bức tranh chân dung chưa vẽ xong.
Mỗi khi về đến nhà Diane lao ngay vô xưởng vẽ. Nàng tháo tranh vẽ chưa xong xuống, căng khung bạt mới toanh lên vẽ. Nàng đang phác hoạ lại khuôn mặt gã đàn ông đòi giết nàng, nhìn lại hai bàn tay run rẩy nàng quăng cọ vẽ xuống không vẽ được.
***
Trên đường lái xe tới căn hộ nơi ở của Diane Stevens, thám tử Earl Greenburg cằn nhằn:
– Đây là công việc mình chán ghét nhất.
Robert Praegitzer lên tiếng:
– Thà mình nói ra hết còn hơn để họ ngồi nghe tin tức trên truyền hình.
Gã nhìn qua Greenburg.
– Cậu định kể lại cho bà ta nghe à?
Earl Greenburg gật, vẻ mặt buồn buồn. Gã nhớ lại câu chuyện anh hùng thám tử đến báo tin cho người vợ một nhân viên cảnh sát tuần tra về cái chết của anh ta.
– Bà ta rất dễ xúc động. Sếp dặn dò cậu nên liệu cách để thông báo.
– Yên chí, tôi sẽ liệu cách.
Nhân viên thám tử đến gõ cửa nhà Adams, người vợ bước ra mở cửa.
– Thưa bà có phải là vợ goá ông Adams?
**
Nghe tiếng chuông báo ngoài cửa trước.
Diane giật mình. Nàng chưa biết ai đến đây, nàng nói vô máy nhắn nội bộ:
– Ai vậy?
– Thám tử Earl Greenburg. Tôi muốn gặp bà Stevens có chút việc.
Chắc là chuyện cướp xe hôm trước đây, Diane nghĩ. Cảnh sát đến nhanh thế?
Nàng nhấn nút mở cửa Greenburg đứng trước thềm.
– Chào ông Có phải bà Stevens ở đây?
– Vâng. Cám ơn ông đến kịp lúc. Tôi vừa phác hoạ lại khuôn mặt anh chàng hôm nọ, nhưng rồi… – Nàng hít vô một hơi.
– Gã người ngăm ngăm đen, mắt nâu nhạt có nốt ruồi nhỏ một bên gò má. Hắn có súng hãm thanh và…
Green đang còn lóng ngóng nhìn theo:
– Tôi lấy làm tiếc. Tôi chưa hiểu ra sao…
– Hắn là tên cướp xe. Tôi gọi điện thoại di động số 911 và… – Nàng thoáng nhìn thấy nhà thám tử đổi sắc mặt.
– Không phải vụ cướp xe, phải vậy không ông?
– Thưa bà không phải chuyện xe, – Greenburg im lặng một lúc.
– Bà cho phép tôi vô nhà được chứ?
– Mời ông vô.
Greenburg bước vào trong.
Nàng nhìn theo cau mày.
– Thế là sao? Có việc gì không may chăng?
Lời nói dường như không muốn đến tai nàng.
– Vâng, tôi lấy làm tiếc… Tôi… Tôi đến đây báo tin buồn. Tin chồng bà.
– Chuyện gì vậy? – Giọng nàng run run.
– Ông gặp tai nạn.
Diane chợt thấy ớn lạnh.
– Tai nạn ra sao?
Greenburg hít vô một hơi sâu.
– Ông bị giết chết đêm hôm qua, thưa bà Stevens. Xác nạn nhân nằm dưới gầm cầu mới vừa phát hiện sáng nay.
Diane nhìn theo một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.
– Ông có báo tin nhầm không hở ngài Trung uý. Chồng tôi đang lo công việc tại sở làm trong phòng thí nghiệm.
Nhà thám tử thấy khó nói.
– Thưa bà Stevens, tối qua ông có về nhà không?
– Không, Richard thường đi làm khuya. Ông là một nhà khoa học.
– Nàng cảm thấy càng xúc động hơn.
– Thưa bà Stevens, bà đã hay biết chuyện ấy quan hệ với bọn mafia?
Diane tái mặt.
– Bọn mafia? Ông có điên chăng?
– Chúng tôi tìm thấy…
Diane nghe hơi thở dồn dập.
– Cho tôi xem giấy tờ của ông.
– Có đây, nhà thám tử Greenburg chìa ra thẻ căn cước. Diane liếc mắt nhìn trả lại, nàng vung tay tát mạnh vô mặt gã.
– Ông ăn lương nhà nước để đi hù doạ người dân lương thiện hay sao? Chồng tôi chưa chết? Ông đang công tác tại sở. -Nàng thét lên một tiếng.
Greenburg nhìn sâu vô mắt nàng đau đớn chưa muốn tin:
– Thưa bà Stevens, bà cần có người chăm sóc, tôi sẽ cho người tới đây nếu thấy…
– Chỉ có ông mới cần người trông coi. Thôi ông đi về đi!
– Bà Stevens…
– Đi ngay!
Greenburg chìa ra tấm thẻ hình sự đặt xuống bàn bên cạnh.
– Nếu cần trao đổi với tôi, bà gọi số máy nầy.
Sau khi thám tử Earl Greenburg ra về, Diane khoá cửa trước nghe tiếng hơi thở còn run run.
Quân ngốc nghếch? Đến nhầm địa chỉ còn muốn doạ người. Ta sẽ báo cáo lên trên, vừa nói nàng liếc nhìn đồng hồ trên tay. Richard sẽ về trong chốc lát thôi. Đến giờ dọn bữa ăn tối, nàng vừa nghĩ. Nàng làm món cơm chiên Dương Châu, món ăn hợp khẩu vị ông.
Nàng đi xuống bếp.
Do công tác cần được bảo mật, Diane không thể đến phòng thí nghiệm nói chuyện, nơi không nghe ông gọi coi như nàng phải hiểu là ông đi về trễ. Nàng vừa làm xong món cơm chiên là tám giờ. Nàng nếm thử nhếch mép cười vừa miệng, một món hợp khẩu vị Richard. Nhìn đúng mười giờ chưa thấy ông về…
Diane đem món cơm cất vô tủ lạnh, viết mấy chữ treo ngoài cửa tủ. “Anh yêu quý, đồ ăn cất trong tủ. Anh về gọi em thức dậy”. Về tới nơi chắc là Richard phải kêu đói bụng.
Diane thấy trong người lừ đừ, nàng thay đồ, mặc áo ngủ đánh răng vô giường nằm ngủ, thoáng chốc nàng đã chìm sâu vô giấc ngủ.
Khoảng ba giờ sáng thức giấc nàng la hét om sòm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!