Bóng Tối Kinh Hoàng
Chương 27
Sáng sớm Diane vừa thức dậy nhìn thấy Kelly ngồi trên ghế quay mặt vô tường.
– Chào cậu, Diane lên tiếng.
– Đêm qua ngủ được chứ?
Không nghe nói gì.
Lóng ngóng, Diane nói to hơn:
– Kelly, cậu nghe thấy gì không?
Kelly xoay người trên ghế.
– Cậu lo lắm sao? Tôi đang niệm thần chú.
– À xin lỗi. Tôi không…
– Thôi bỏ đi, – Kelly đứng lên – Cậu đã nghe ai nói ngủ mà ngáy chưa?
Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau, Richard hỏi:
– Em ơi, em có biết là em ngáy lúc đang ngủ không? Anh muốn nói nghe cho văn hoa hơn, không phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. Nói xong ông ôm nàng vào lòng…
– Ờ cậu ngáy. – Kelly nói. Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. – Để coi hôm nay trên thế giới có việc gì lạ?
Nàng dò đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương trình là Ben vừa xuất hiện – Ben kìa! Kelly kêu lên.
– Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.
Ben Roberts. Anh chàng biên tập và phỏng vấn trên truyền hình, tôi thích lắm. Anh ta thân với Mark. Bữa nọ…
Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.
Nội dung Ben muốn nói là:
“Trong một bản tin mới sáng nay nói là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong một vụ án hình sự đã chết vì căn bệnh ung thư. Hắn là…
Kelly nhìn qua Diane:
– Cậu nghe rõ chứ? Altieri đã chết.
Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về một thế giới khác, không ăn nhập gì tới ta.
Diane nhìn Kelly nói.
– Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy đi, nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.
– Vâng, – Kelly nói dứt khoát. – Tôi với cậu cao cao như nhau.
Ý tôi muốn nói là…
– Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…
Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:
– Sao?
– Tôi đùa chút chơi – Kelly nói.
– Ta nên tách ra, đó là một ý tưởng hay, một mưu kế của ta, phải không, Kelly…
– Tôi được gặp gỡ cậu là một điều thật lý thú đó, Stevens.
Diane vội nói ngay:
– Thôi ta chuồn đi khỏi đây.
° ° °
Bên ngoài phòng khách, người đến đăng ký rất đông gần chục người trả lại phòng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.
Từ bên kia dãy phố đứng nhìn qua, Harry Flint thấy hết, hắn né mặt thò tay móc điện thoại di động gọi.
– Bọn chúng vừa xuống tới chỗ phòng khách.
– Khá lắm. Carballo đã tới chưa, Flint?
– Rồi.
– Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng không thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong không để lại dấu vết.
° ° °
Kelly và Diane đang đứng trước quầy tiếp tân.
Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:
– Mong là quý vị hài lòng những ngày ở đây.
– Rất vui, cám ơn! – Cũng may là còn sống đấy, Diane nghĩ.
Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:
– Cậu còn nhớ mình đi về đâu đúng không Stevens?
– Không nhớ. Tôi muốn bỏ đi khỏi Manhattan. Cậu tính sao?
– Tôi muốn bọn mình chia làm hai ngả, – Kelly nghĩ. – Tôi tính về lại Paris.
Hai người bước ra ngoài để mắt nhìn quanh một vòng. Cũng vẫn dòng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.
– Tạm biệt nghe, Stevens – Kelly nói, cảm thấy thảnh thơi từ đây.
– Tạm biệt, Kelly.
Kelly nhìn qua bên trái cất bước đi tới đầu phố.
Diane đứng nhìn theo một hồi, quay qua phải đi về một hướng khác. Vừa đi được dăm bước bất thình lình nhìn ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.
Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo dòng người đi bộ. Diane và Kelly đứng nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai đã lọt vô ổ phục kích, vội vã quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa tìm ra lối chen chân vô trong. Không còn lối thoát. Hai tên kia đang tới gần.
Kelly nhìn qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.
– Cậu có điên không? Kelly nói nhỏ.
Diane vẫn nụ cười trên môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng nói:
– Chúng tôi đang đứng trước khách sạn, … À, được ông đang chờ ở đầu đường hở?
Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:
– Mấy ông sẽ tới đây ngay?
Nàng nói nghe thật to mắt nhìn về phía Flint và Carballo đang đứng hét to vô máy.
– Không, chỉ thấy có hai tên đó thôi. – Diane lắng nghe thấy thích thú – Vâng… mấy ông sẽ tới đây hở? OK.
Kelly và hai tên kia đứng nhìn theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô đang trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quýnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện gì.
Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông – Đây nầy nàng kêu lên một tiếng thật to, tay vẫy vẫy – Đây nè.
Flint và Carbalìo nhìn nhau lo tìm đường tẩu.
– Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.
Kelly đứng nhìn Diane, trống ngực phập phồng.
– Bọn chúng đi rồi! – Kelly nói. – Cậu… cậu nói chuyện với ai lúc ban nãy vậy?
Diane hít vô một hơi lấy lại bình tĩnh.
– Có ai đâu.Máy điện thoại hết pin từ lâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!