Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!
Chương 48: Thật hả? quyết định là cô ấy rồi hả?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Châu Hạ am hiểu đạo lý rất sâu sắc.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tiểu Hà, cô lập tức đổi giọng, tốt tính nói.
“Chị Tiểu Hà, chị đừng có hiểu lầm tôi mà. Chẳng qua là tôi cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, không nghe thấy chị nói chị làm ra những bản thảo này, vậy mà có thể để cho chị Lan quyết định ra bộ sưu tập thu đông nhanh như vậy, ngay cả chính tôi cũng làm không được, cho nên tôi rất bội phục.”
Lời nói này giải thích rất hợp lý, mặt mũi của Tiểu Hà cũng đã trở lại bình thường, sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Cô nói chuyện rõ ràng ra đi, nếu không thì người khác cho rằng tôi ăn cắp tác phẩm đó.”
Diệp Châu Hạ ngượng ngùng cười cười: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chị Lan im lặng đảo bản thảo ở trong tay, sau khi đám người thảo luận cho ý kiến xong lại kêu tên Diệp Châu Hạ.
“Bản thiết kế của Tiểu Hà còn có một vài chỗ cần phải sửa đổi, hai ngày nay đoán chừng sẽ rất bận, cô cứ làm cấp dưới cho cô ấy đi, thấy cô cũng nghiêm túc lắm, đi theo học hỏi được vài chuyện.”
Đại khái là bởi vì chuyện lúc trước Diệp Châu Hạ đưa bản thiết kế, mặc dù là cô ta không phê duyệt, nhưng mà lại nhớ kỹ.
Trong lòng của Diệp Châu Hạ có chút bất đắc dĩ, thật ra cũng không phải là rất tình nguyện đi theo làm việc cho Tiểu Hà, nhưng mà suy nghĩ lại chuyện bản thảo này hình như là có thể điều tra xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc nghỉ trưa, Diệp Châu Hạ lề mà lề mề thu dọn đồ đạc ở trong phòng làm việc của Tiểu Hà, sau khi mọi người đã đi hết rồi cô mò đến trước bàn làm việc của Tiểu Hà, tìm kiếm cả nửa ngày cũng không tìm thấy được giấy vẽ có chữ ký vào ngày hôm đó.
Trước khi đi, cô ôm một đống bản thiết kế bị xé vụn đi đến chỗ máy hủy tài liệu, vừa định đặt tờ giấy lên, ánh mắt của cô đột nhiên quét nhìn sọt rác ở bên cạnh, ánh mắt chợt sáng lên.
Mặc dù đã bị máy cắt giấy cắt nát tan, nhưng mà bản thiết kế này được vẽ bằng tay, so sánh với tất cả nhà thiết kế trong bộ phận của bọn họ đều không giống, cho nên vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Sau khi lật cả nửa ngày, rốt cuộc cô cũng chắp vá ra được hai chữ ở bên cạnh góc giấy vẽ – Cung Xuyên.
Tiểu Hà đây là muốn hủy hoại vết tích à? Suy nghĩ cũng chu đáo quá nhỉ, chỉ tiếc lại gặp cô là một người hận nhất chính là việc ăn cắp tác phẩm của người khác.
…
Ở phim trường Yến Kinh, ở trong tổ làm phim cổ trang nào đó đang quay cảnh đánh nhau.
Nhân vật nữ chính mặc trên người một thân cổ trang đang bị treo ở trên không trung, theo một tiếng “action” của đạo diễn, lập tức lộn mèo trên không trung, sau khi thực hiện các động tác như mây trôi nước chảy, bình ổn rơi xuống đất.
Sau khi chạy chậm mấy bước, một đôi tay mảnh khảnh bóp lấy cổ của nữ diễn viên đối thủ, âm thanh lạnh lùng nói.
“Tiện nhân, hôm nay ta sẽ phá hủy gương mặt của ngươi, xem xem sau này Lục Lang có còn muốn lấy ngươi hay không.”
“…”
“Cắt.” Đạo diễn hài lòng hô một tiếng: “Lần quay này không tệ, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi, điều chỉnh góc máy thay đổi góc độ.”
Đổi máy quay qua một góc độ khác, đoàn làm phim phải điều chỉnh ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, trợ lý miễn cưỡng khen một đường chạy chậm tới.
“Chị Quách đi lên xe ngồi máy điều hòa một lát đi, phải chờ một chút nữa.”
Quách Hương Lam nhận lấy cái quạt nhỏ chạy bằng điện ở trên tay của trợ lý quạt mồ hôi ở trên cổ của mình, trốn ở dưới cái dù chậm chậm đi lên xe bảo mẫu.
Vừa bước lên xe, chị gái người đại diện liền nhích lại gần quạt cho cô.
“Mùa hè mà còn quay phim cổ trang, thật là khó khăn biết bao nhiêu, lần sau nếu như còn có phim cổ trang gửi đến nữa thì chị phải hỏi cho rõ ràng giúp em mới được, nếu như không được nữa thì sau này chúng ta cứ quay phim đô thị là được rồi.”.
Quách Hương Lam xem thường nói: “Làm diễn viên đều như vậy mà, mùa đông quay phim mùa hè, mùa hè quay phim mùa đông, không cần thiết phải như vậy đâu, cứ xem kịch bản là được rồi.”
“Còn không phải là đau lòng cho em hả, chiều ngày hôm nay đã nói phân cảnh này vốn dĩ là em với Bạch Tuyết quay với nhau, cô ta không chịu được nóng cho nên không đến, để một mình em quay với thế thân, giỏi quá nhỉ.”
Bạch Tuyết chính là diễn viên chính trong bộ phim cổ trang này của Quách Hương Lam, là tiểu hoa đán nổi tiếng chạm tay có thể phỏng, tính tình của đoàn đội cũng lớn, chuyện cũng nhiều hơn, quay bộ phim này thường xuyên mượn việc công báo thù riêng với những diễn viên khác.
Cứ lấy việc quay phim ngày hôm nay mà nói, lúc đầu đã nói là hai giờ chiều cảnh diễn này sẽ là Bạch Tuyết và cô ấy đóng vai đối thủ của nhau, kết quả là Bạch Tuyết cảm thấy quá nóng nên ở khách sạn không chịu đến. Máy cũng đã lắp đặt xong hết rồi, một đoàn làm phim đang chờ đợi, đạo diễn cũng chỉ có thể đến tìm Quách Hương Lam hỏi cô có đồng ý quay phim với thế thân hay không.
“Thôi được rồi đừng có nói thầm nữa, đó là chuyện của người khác, những năm nay mấy loại chuyện này chị còn xem ít à?”
Người đại diện nhíu mày, cũng không nhắc chuyện đó nữa, lấy một phần tài liệu đưa cho cô.
“Sau khi bộ phim này kết thúc còn có một người phát ngôn trang sức phải quay, đây là hợp đồng, em xác nhận xem có vấn đề không, không có thì chúng ta ký tên.”
Nghe vậy, sắc mặt của Quách Hương Lam bỗng nhiên thay đổi đột ngột.
“Không phải là em đã nói rồi hả? Cái gì cũng được, nhưng mà em không làm người phát ngôn cho trang sức.”
“Đừng có làm rộn nữa, lúc đó em nổi tiếng ở trên mạng đã kêu em lựa chọn thêm một vài kịch bản nữa mà em từ chối quay mấy cái đó rồi đẩy nó đi, bây giờ thừa dịp em vẫn còn có độ hot, quay người phát ngôn thì sao chứ, có phải là em chê tiền không?”
“Em đã nói là em sẽ không quay người phát ngôn cho trang sức.” Quách Hương Lam một mặt bực bội xoay mặt đi, muốn bước xuống xe: “Chắc có lẽ là sắp xong rồi, để em đi qua phía đạo diễn xem xem.”
“Quách Hương Lam!” người đại diện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn cô: “Cô Cố cũng đã qua đời hơn mấy tháng rồi, vì một người đã chết, cả đời này em đều không nhận người phát ngôn trang sức đúng không?”
Lời nói này đã đâm vào trong tim của Quách Hương Lam, trong nháy mắt sắc mặt của cô ấy trắng bệch, cũng không muốn giải thích cái gì, quay đầu liền bước xuống xe, bóng lưng quật cường cực kỳ.
Người đại diện đứng ở trước xe tức giận không chịu được.
Trợ lý ở một bên không rõ ràng cho lắm, thăm dò hỏi.
“Chị, sao chị lại nói là chị Quách vì cô cả Cố đó mà không chịu nhận người phát ngôn trang sức vậy.”
Người đại diện thở dài.
“Cô Cố đó chính là người bạn tốt nhất của Hương Lam, là nhà thiết kế trang sức, lúc còn trên đời thì nhãn hiệu thiết kế của cô ấy rất nổi tiếng ở nước ngoài. Vốn dĩ còn muốn khai thác thị trường trong nước, Hương Lam đã đồng ý với cô ấy sau khi nổi tiếng thì sẽ làm người phát ngôn trang sức cho cô ấy, cái này…”
Bây giờ cũng được coi là nổi tiếng rồi, có rất nhiều nhãn đều tìm đến tận cửa muốn cô ấy làm người phát ngôn cho thương hiệu, những cái khác đều dễ nói, nhưng mà liên quan đến trang sức thì có đụng cô cũng không chịu đụng.
“Chị Quách đây là trọng tình nghĩa, mình cũng đừng có ép buộc chị ấy, nhiều người phát ngôn như vậy, thiếu thì chỉ thiếu một cái này thôi.”
“Cô thì biết cái gì chứ, chỉ sợ là cái này phải đắc tội với người khác rồi.”
Người đại diện lật hợp đồng ra, lúc nhìn thấy bên a ở phía trên, lập tức liền mang biểu cảm bi thảm.
Tập đoàn Thiệu thị là một tập đoàn trang sức có bối cảnh nổi tiếng trong giới, thật sự làm cho người khác lóa mắt, từ lúc trước đến bây giờ chưa từng quen biết với nhau, bây giờ Quách Hương Lam hơi nổi lên liền chủ động tìm đến cửa.
Lúc tan việc, đồng nghiệp Tiểu Bùi ở đối diện của Diệp Châu Hạ đi xuống lầu với cô như bình thường.
“Tôi nghe người ở trong bộ phận quảng cáo nói tuyên truyền sản phẩm mới của bộ sưu tập thu đông công ty của chúng ta đã tìm được người phát ngôn rồi đó, cô có biết là ai không?”
“Ai vậy?”
“Nói ra thì chắc chắn là cô biết đó.” Tiểu Bùi một mặt thần thần bí bí: “Chính là nữ diễn viên nóng tính nổi tiếng ở trên mạng trong khoảng thời gian gần đây, đó là Quách Hương Lam.”
Biểu cảm của Diệp Châu Hạ đông cứng, sau khi sửng sốt một chút thì mới hào hứng nói: “Thật hả? Quyết định là cô ấy rồi hả?”
“Tám chín phần mười, gần đây cũng xem như là nổi tiếng đó, nhưng mà vẫn luôn nổi ở trên mạng, hình như là chưa nhìn thấy tiết mục gì của cô ấy hết. Nhưng mà tôi rất thích cô ấy.”
Trong lòng của Diệp Châu Hạ âm thầm vui vẻ, trêu chọc nói.
“Anh thích cô ấy điểm nào vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!