Mình đúng là đồ ngốc mà, sao cứ thích hơn thua với anh ta làm gì?
Diệp Mộng cúi đầu khó xử, hai ngón trỏ chỉ chỏ vào nhau:
– Ông chủ à, hay anh cho tôi mượn thêm 200 Đài tệ rồi cho tôi xuất viện đi.
Viện phí cao như vậy làm sao tôi trả nổi?
– Xuất viện thì chưa được, nhưng em cần 200 Đài tệ để làm gì?
– Tôi…!mua vé số.
Nếu trúng thì…
– Phụt! Hahaha!
Kha Vạn Vũ ôm lấy nữa gương mặt, lắc nhẹ đầu những ngón tay thon dài không che hết đi nụ cười quyến rũ.
Đây là đang tìm cách để trả nợ cho anh sao?
Cô gái này thực sự quá ngây thơ, sừng sững trước mặt là mỏ vàng mà không biết đào, còn định chơi trò đỏ đen, may rủi.
Diệp Mộng đứng đối diện nhìn anh mà ngẩn ngơ, cô chưa từng thấy Kha Vạn Vũ cười, gương mặt hắc ám đó trong phút chốc bừng sáng như ánh mặt trời.
Ngây ngốc hồi lâu thì anh đã đến trước mặt, Kha Vạn Vũ xoa xoa đầu cô, trong ánh mắt chứa đầy sự nhu tình:
– Gặp được tôi là vận may lớn nhất cuộc đời em rồi, đừng bày ra mấy trò linh tinh nữa, lo mà nghỉ ngơi đi!
– Em làm cho tôi vui nên chuyện nợ nần tạm gác lại.
Nói rồi anh cầm áo vest lên rời đi, Diệp Mộng thở dài thả tấm lưng trượt xui theo bức tường ngồi thụp xuống.
Tương lai phía trước chỉ toàn mảng đen mù mịt, Diệp Mộng thôi không nghĩ nữa, tới đâu tính tới đó.
Kha Vạn Vũ bước ra thấy Tề Thái vẫn quanh đi quẩn lại bên ngoài, anh nhướng mày khó hiểu:
– Bệnh viện cậu ế bệnh nhân? Hay cậu chán làm bác sĩ thì nói với tôi một tiếng!
Tề Thái bị nhắc nhở liền biết Kha Vạn Vũ quả thật ghim chuyện vừa nãy trong lòng.
Anh ta cuống cuồng chạy đến đầy ăn năn hối lỗi:
– Tôi đã nói là hiểu lầm mà, cậu đừng nhỏ nhen như vậy có được không?
– Tôi lấy công chuộc tội là được chứ gì, chuyện cậu nhờ đã có kết quả rồi, cậu xem đi!
Tề Thái đưa Ipad đến tay Kha Vạn Vũ, màn hình là mẫu đơn xác nhận bằng tiếng Anh, có nhiều số liệu y tế và chỉ số sức khỏe, kèm theo đó là chữ ký của một người ngoại quốc.
Kha Vạn Vũ gật gù hài hòng, anh chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của Tề Thái.
Như nhìn thấy tâm tư vui vẻ thoáng trong ánh mắt anh, Tề Thái liền hỏi thăm:
– Có cần tôi báo với cô ấy không?
– Chưa đến lúc!
Kha Vạn Vũ ném lại Ipad rồi xoay lưng bước đi, Tề Thái chới với mới bắt được nó, liền í ới gọi theo:
– Kha Vạn Vũ, cái phòng xét nghiệm y khoa mà tôi nói với cậu…
“…”
– Này! Này!
Kha Vạn Vũ vờ như không nghe thấy, bước từng bước dài nhanh chóng rời khỏi.
Dám chọc ghẹo Diệp Mộng của anh, hoàn thành nhiệm vụ xem như lấy công chuộc tội, còn đòi hỏi cái gì?
Phạm Thiên, Phạm Hỉ đứng ngay ngắn ở góc cuối hành lang, thấy Kha Vạn Vũ đến lập tức cúi đầu.
Gương mặt anh bỗng chốc nghiêm nghị, trước khi quay lại Sandos còn cẩn trọng dặn dò bọn họ:
– Phía “Ông chủ lớn” có động tĩnh, các cậu bảo vệ cô ấy cho tốt vào!
– Dạ rõ!
***
Lục Hiển xử lý xong vết thương liền rời khỏi bệnh viện, hắn có nhiều chuyện muốn làm nhưng Cát Tư Na cứ dính lấy không rời.
Khó khăn lắm mới đưa được Cát Tư Na về nhà, một mình hắn quay lại tập đoàn.
Vừa vào đến sảnh, Lục Hiển đã thu hút sự chú ý của mọi người nhưng chẳng ai dám hó hé nữa lời.
Cơ mặt của hắn như sắp dính vào nhau, đến hơi thở cũng đầy mùi thuốc súng.
Miếng băng gạc màu trắng trên mũi không khiến Lục Hiển khó chịu bằng việc Diệp Mộng gần gũi với một gã đàn ông khác.
***
*Cốc cốc cốc*
– Giám đốc Lục, tôi là Lãnh Điền!
– Vào đi!
Lục Hiển đang sốt ruột, chuyện với Diệp Mộng không thể dễ dàng kết thúc như vậy được.
Vừa buông hắn ra, Diệp Mộng lại cặp ngay với một gã đẹp trai phong độ, hắn không điên lên mới lạ.
Lúc hắn đau nằm vật trên mặt đất có nghe loáng thoáng lời đe dọa kia rồi ngất xỉu, trong đầu chỉ còn nhớ một từ “Kha”, còn tên gì Lục Hiển không tài nào nhớ nổi.
– Mau chóng vào việc!
Lục Hiển tựa lưng vào ghế, đôi chân thô thiển vắt chéo lên bàn.
Lãnh Điền cầm một sấp hồ sơ vừa nói vừa đưa đến tay hắn.
– Thưa giám đốc Lục, khắp đảo Đài Loan này có hơn 100 người đàn ông mang họ Kha, nhưng ở độ tuổi 30 thì chỉ có khoảng 10 người, trong đây có ảnh và thông tin của họ.
Lục Hiển nhíu chặt chân mày, lật từng trang dò xét.
Những gương mặt này đều chưa từng gặp qua, không có chút ấn tượng.
Hắn tức giận vung tay ném tất cả vào mặt Lãnh Điền.
– Cậu đang đùa với tôi có phải không? Hay chê tiền ít?
– Dạ tôi không dám, nếu không phải bọn họ thì tôi còn một tin khác.
*Rầm*
Lục Hiển đập tay xuống bàn, hét lớn:
– Còn không mau nói!
– Dạ…!dạ…!chắc giám đốc Lục từng nghe qua gia tộc Kha Vạn, họ sở hữu tập đoàn Kha Thị…!Cháu đích tôn của Chủ tịch Kha Thị tên là Kha Vạn Vũ, 28 tuổi…!nhưng tôi…!không có ảnh, cũng không tra được thông tin khác.
– Kha Vạn? Kha Vạn Vũ?
“Chết tiệt! Đúng là cái tên này!”
Tập đoàn Kha Thị đứng đầu châu Á, hắn biết rõ là đằng khác, cũng đã từng nghe qua cái tên Kha Vạn Vũ, chỉ là nhất thời đã không nghĩ ra được.
Bàn tay Lục Hiển dần cuộn lại thành nắm đấm, ánh mắt hắn lóe lên một tia lửa.
Hắn thật muốn tin Diệp Mộng gặp phải kẻ lừa đảo nhưng khí chất của người đó quả không tầm thường, Lục Hiển là người trong giới thượng lưu làm sao có thể nhìn nhầm được.
Nhớ lại lời đe dọa, Lục Hiển không hiểu nổi con mắt nào của Kha Vạn Vũ nhắm trúng Diệp Mộng.
Hắn không dại mà đi đối đầu với người thừa kế Kha Thị, nhưng hắn sẽ khiến Diệp Mộng không sống được một ngày yên ổn.
– Đáng chết!
Diệp Mộng ơi Diệp Mộng, là tôi nhìn lầm em, cứ tưởng em quê mùa ngây thơ hóa ra là một con hồ ly..