Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu - Chương 36: Món Quà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu


Chương 36: Món Quà


Khương Vũ thi cuối kỳ tốt ngoài mong đợi.

Thành tích trên trung bình nên việc đỗ một trường đại học trọng điểm hẳn là không thành vấn đề.
Khương Mạn Y rất vui.

Bà cố gắng làm lụm như vậy để cho Khương Vũ vào trường trung học tư nhân tốt nhất không phải chỉ vì muốn con gái bà có thể đỗ một trường đại học tốt hay sao.
Bà không cần cô nhất định phải vào Thanh Hoa, Bắc Đại.

Bởi vì bà hiểu con gái mình vốn không thích học, có thể đỗ đại học trọng điểm bình thường là bà đã thỏa mãn lắm rồi.
Vào 30 Tết, vừa mới sáng sớm mà Khương Mạn Y đã gọi Khương Vũ dậy.

Bà chờ cô mặc quần áo rồi kéo cô ra siêu thị sắm đồ tết.
Tối hôm nay, bà muốn làm một bữa cơm giao thừa thịnh soạn để thưởng cho cô vì đã chăm chỉ học tập.
Trong siêu thị đã giăng đầy đèn hoa, người qua người lại đông đúc là bức tranh náo nhiệt thường thấy của những ngày tết.
Khương Vũ mặc chiếc áo khoác ngắn màu đỏ thẫm mà Khương Mạn Y mua cho cô, vừa đẩy xe vừa ngáp dài, uể oải đi theo sau mẹ.
Khương Mạn Y vào khu đồ tết ngó qua ngó lại, tham khảo hết các mặt hàng đang giảm giá rồi cẩn thận so giá mấy món đó lại với nhau.
Khương Vũ đang ngáp, ngơ ngơ quay sang phía khác thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô không ngờ là Tạ Uyên.
Ông đang chọn sủi cảo đông lạnh ở khu thực phẩm đông lạnh.
Khương Vũ vẫy vẫy tay chào ông ta: “Chú Tạ!”
Tạ Uyên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Vũ, hai con ngươi bỗng sáng lên.

Ông ta đi đến chỗ cô: “Tiểu Vũ, cháu đi mua đồ tết với mẹ sao?”
“Vâng.”
Khương Vũ nhìn trong xe đẩy của ông đều là thức ăn đóng sẵn như bò kho, gà kho tiêu.

Cô hỏi: “Chú Tạ ăn món này trong đêm giao thừa sao?”
Tạ Uyên giải thích: “Buổi tối chú phải làm thêm giờ nên ăn vậy là đủ rồi.”
“Không phải chứ, Tết còn phải làm thêm giờ?”
“Không còn cách nào khác.”
“Chú Tạ, chú không phải là boss lớn của công ty sao? Ai dám để cho chú làm thêm giờ.”
“Bởi vì nhân viên phải nghỉ Tết và về nhà đoàn viên với gia đình.

Còn chú chỉ có một mình nên làm thêm vài việc ấy mà.”
Khương Vũ biết Tạ Uyên độc thân, chưa kết hôn, bố mẹ cũng không còn và đứa con gái duy nhất vẫn chưa tìm được.
Lần trước ông đã giúp mình như vậy, Khương Vũ cũng cảm thấy thiện cảm đôi chút với ông.

Mà cô cũng chưa tìm được cơ hội báo đáp nên dứt khoát nói: “Chú Tạ có muốn… đến nhà cháu đón năm mới không ạ?”
Cô vừa dứt lời, Khương Mạn Y đang lắng tai nghe hồi lâu lập tức bác bỏ: “Đừng có tào lao, tổng giám đốc Tạ làm sao có thể tới nhà mình?”
Tạ Uyên cười cười: “Nếu như hai mẹ con không ngại, có thể sau khi tan làm tôi sẽ đến nhà hai người.”
“Không ngại, không ngại.” Khương Vũ cười nói: “Vừa hay nhân cơ hội này cháu muốn cảm ơn sự giúp đỡ của chú lần trước.”
Khương Mạn Y vội vàng kéo Khương Vũ qua một bên, thấp giọng nói: “Con mời đàn ông vào nhà thì còn ra thể thống gì nữa! Hàng xóm thể nào cũng nói mấy lời ong tiếng ve!”
“Có sao đâu mẹ, thích thì vào thôi.

Với lại chú ấy cũng chưa kết hôn, chưa già như ông cụ.

Mẹ cứ xem như họ đang ghen tị với mẹ…”
Khương Vũ vỗ vỗ vai Khương Mạn Y: “Hơn nữa, người ta là ngài Tạ chính trực, sẽ không có ý xấu với mẹ đâu!”
Bà thật tức muốn chết với đứa con này mà.
Hai người họ là cha con ruột.

Cho nên khi đứng với nhau, trông họ giống nhau đến bảy tám phần.
Khương Mạn Y đúng là không muốn để cho Khương Vũ tiếp xúc nhiều với Tạ Uyên.
Bởi vì… nó quá rõ ràng.
Tạ Uyên nhìn Khương Mạn Y một cách sâu xa.

Tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng của bà.
Ông mặc dù muốn nhận con càng nhanh càng tốt.

Nhưng ông cũng biết, làm như vậy là khá liều lĩnh.
Nếu như ông giành lại con gái từ tay Khương Mạn Y, thì rất dễ dẫn đến khả năng Khương Vũ căm ghét ông.

Thậm chí là không muốn nhìn thấy ông.
Đây không phải là kết quả mà ông mong muốn.
Ông chỉ có thể từng bước từng bước, chầm chậm xây dựng mối quan hệ tốt với Khương Vũ.

Ngồi chờ đến thời điểm chín muồi.
“Như vậy thì cảm ơn hai người đã mời.” Tạ Uyên quan tâm nói: “Cô Khương lo lắng hàng xóm bàn ra tán vào là điều tôi có thể hiểu.”
Khương Mạn Y thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi ở trong ngõ nhỏ.

Mà ở đó toàn là mấy bà dì.

Nếu như thấy ông tới nhà chúng tôi không biết sẽ bị đồn bậy đồn bạ gì nữa.”
Tạ Uyên cũng không muốn gây khó dễ cho bà ấy.

Ông dứt khoát nói: “Nếu đã như vậy, không bằng mời cô Khương đưa Tiểu Vũ tới nhà của tôi đi.

Nhà tôi khá rộng, hai người đến đó đón giao thừa cũng thoải mái.

Như thế có ổn không?”
Khương Mạn Y: …
Khương Vũ vừa nghe thấy Tạ Uyên muốn mời các cô đến “Vụ Đinh”, miệng hơi há ra, cảm thấy thật khó tin.
“Vụ Đinh” là một trong những khu trung cư cao cấp nhất Bắc thành, nằm trong khu sinh thái tự nhiên cạnh công viên.

Không khí ở đây cực kỳ trong lành, môi trường yên tĩnh, xung quanh có câu lạc bộ giải trí và sân golf cao cấp.

Là nơi có giá đất cao nhất Bắc thành, có thể nói đây là tấc đất tấc vàng.
Khương Mạn Y còn chưa kịp từ chối, Tạ Uyên đã tiếp tục nói: “Bởi vì bạn gái cũ của chú là một vũ công ba lê nên trong nhà có không ít bộ sưu tập về múa ba lê.

Chẳng hạn như đĩa nhạc gốc của Tchaikovsky, một số đĩa nhạc cổ điển khác và rất nhiều bộ sưu tập xoay quanh múa ba lê.

Cháu có thể tới xem.”
Đây có thể nói là đánh trúng điểm trí mạng của Khương Vũ, cô vội nắm lấy ống tay áo của Khương Mạn Y, nhìn bà một cách đáng thương: “Đi đi mà! Mẹ, đi đi mà!”
Mặt Khương Mạn Y tràn đầy địch ý mà nhìn Tạ Uyên, Tạ Uyên cũng không ngại mà đối mặt với bà.
Bà biết, không dùng được kế này thì ông lại bày kế khác với quyết tâm muốn ăn Tết cùng con gái mình.

Bà vốn dĩ không thể ngăn cản được.
“Được.

Nếu tổng giám đốc Tạ đã thành tâm mời, thì tôi chắc chắn sẽ đưa con gái đến đó như đã hẹn.”
Khương Vũ cực kỳ mừng rỡ, vội vàng nói với Tạ Uyên: “Chú Tạ, chú quá tốt! Chắc chắn tối nay cháu sẽ tới!”
Tạ Uyên nghe thấy cô cả xưng hô cũng đổi, đắc ý nhìn Khương Mạn Y, nói: “Chú chờ cháu tới.”
“Ừ! Tối chúng tôi đến.”

Khương Mạn Y cắn răng nói.
Ai sợ ai, bà không tin ‘viên bạc bọc đường’ của nhà tư bản này có thể giành lấy đứa con gái mà bà ngậm đắng nuốt cay nuôi trong những năm qua!
Mà Khương Vũ cũng không phải là đứa vong ân phụ nghĩa.
Khương Vũ hoàn toàn không biết tâm tư của mẹ mình.

Cô nhìn bóng lưng Tạ Uyên rời đi, kéo kéo ống tay áo của mẹ: “Mẹ, nếu chú ấy là ba con thì thật là tuyệt biết bao.”
Khương Mạn Y:???
*
Buổi chiều, Khương Vũ đi đến sân bóng rổ ở quảng trường Hip-hop dưới lòng đất tìm Cừu Lệ.
Quảng trường Hip-hop mọi hôm rất náo nhiệt.

Nhưng vào ngày 30 Tết, nơi này lại rất vắng vẻ, đìu hiu.
Cho dù là những đứa trẻ nghịch ngợm nhất thì hôm nay cũng sẽ về nhà đoàn viên với bố mẹ và người thân.
Cừu Lệ mặc chiếc áo thun màu đen mỏng đang chơi bóng một mình ở sân bóng được vẽ đầy Graffiti[1].
[1] Graffiti có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.

Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố có thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.

Theo Wikipedia.
Cho tấm hình để dễ hình dung nek
Dẫn bóng, nhảy lên, lên rổ.

Cậu thực hiện một loạt động tác rất lưu loát, dáng vẻ cũng đẹp trai ngời ngời.
Khương Vũ xách theo lồng cơm giữ nhiệt đến sân bóng rồi ngồi xuống bên cạnh sân.

Thấy cậu ném bóng vào rổ một cách chuẩn xác, cô vỗ tay nhiệt tình: “Tuyệt quá bé ơi!”
Cừu Lệ quay sang cô.

Cậu dùng sức hơn, bắt đầu thể hiện phong cách bản thân với quả bóng rổ và thực hiện động tác xoay người ném bóng vào rổ.
Mỗi một quả bóng đều được ném chính xác vào trong rổ.
Khương Vũ hô to: “Bạn trai, lại đây nè.”
Cừu Lệ ôm trái bóng đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, nhưng lại không ngồi cạnh cô.

Cậu ngồi cách hơi xa cô để cô không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu.
Khương Vũ sợ cậu bị lạnh, vội nhặt áo khoác lên rồi đưa cho cậu: “Mặc vào lẹ lẹ nào anh.”
Cừu Lệ nghe lời mà nhận lấy áo.

Sau đó tự khoác áo lên cho mình.
“Tìm tôi có chuyện gì à?”
“Hôm nay 30 tết, em muốn tới gặp anh tí.” Dứt lời, cô đưa lồng cơm giữ nhiệt bên cạnh ra: “Mẹ em làm sủi cảo, em mang qua cho anh ít để ăn thử.”
Cừu Lệ mở lồng cơm ra.

Bên trong là những miếng sủi cảo chiên vàng được xếp ngăn nắp, hương thơm thức ăn bay lên ập vào mặt cậu.
Cậu định lấy tay bóc nhưng Khương Vũ bỗng đẩy tay cậu ra, sau đó đưa đũa cho cậu: “Bẩn quá.”
Cừu Lệ dùng đũa gắp một miếng sủi cảo đưa đến gần miệng Khương Vũ: “Quy tắc cũ.”
Khương Vũ tức giận hỏi: “Tại sao mỗi lần ăn cái gì anh cũng muốn cho em ăn trước?”
“Em ăn, tôi mới có thể cảm nhận được mùi vị.

Nếu không, tôi thấy mình như đang uống nước lã vậy.”
Khương Vũ cắn một miếng sủi cảo xốp xốp giòn giòn, không tin lời cậu nói: “Nói bậy nào, làm gì có chuyện như vậy.”
Cô còn muốn ăn nữa nhưng Cừu Lệ đã cho nửa miếng còn lại vào trong miệng.
“Anh có độc ác quá không vậy, lần nào cũng vậy!”
“Độc ác cái gì.” Cừu Lệ ôm lấy cái ót của cô.

Cậu muốn hôn cô nhưng lại bị Khương Vũ đẩy ra: “Miệng đầy rau hẹ, xích ra.”
Cừu Lệ cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo.
Cậu nghiêm túc ăn hết cái này đến cái khác.

Ngon quá.
Khương Vũ nhìn cậu, cô dần dần nhận ra tình cảm của mình với cậu có vẻ hơi phức tạp.
Thiếu niên trước mặt cô, đâu phải là hung thủ giết người tàn ác, hung bạo như trong tưởng tượng của mình…
Mà ngược lại, sau khi ngày càng tiếp xúc với cậu, cô mới biết được đằng sau lớp mặt nạ lạnh giá của cậu là sự nhiệt tình, chân thành và cố gắng.
Cô đã không còn sợ cậu như trước đây, bởi vì cô đang bắt đầu dần dần đồng cảm với cậu, cũng như hết lòng hết dạ với cậu.

Lúc thấy cậu cô độc, cô cũng sẽ đau lòng.
Khương Vũ để tay lên ngực tự hỏi mình: cho dù không có ba trăm triệu, cô vẫn sẽ sẵn lòng giúp cậu không.
Cừu Lệ ăn hết chỗ sủi cảo còn lại, đậy hộp cơm lại.

Cậu nói: “Mẹ nấu ăn ngon quá.”
“Kêu bậy bạ cái gì đó.

Đâu phải mẹ anh, là mẹ em.”
Cậu cười một chút: “Đều giống nhau.”
“Không hề.”
Khương Vũ dọn lồng cơm gọn gàng lại rồi lấy một cái túi từ sau lưng ra, rút hộp giày từ trong túi ra, “Em mang quà tết cho anh.”
Cừu Lệ sững sờ khi thấy cô tặng quà tết cho mình…
“Em giành được giải đặc biệt nên dùng tiền thưởng mua cho anh đó.”
Khương Vũ mở giày hộp ra rồi đưa tới trước mặt cậu, “Lần trước em đến nhà anh nên nhìn thấy size giày của anh, nhưng sợ anh đi không thoải mái nên em mua lớn hơn một size.

Anh mang thử xem sao.”
Cừu Lệ thấy đôi giày thể thao màu đen, trắng, đỏ nằm im trong hộp giày.
Bỗng, cậu không biết phải làm sao.
“Anh nhìn xem có thích hay không?” Khương Vũ thúc giục.
Cừu Lệ lau mạnh đôi bàn tay đầy mồ hôi lên sau áo, sau đó lấy đôi giày thể thao ra ngoài.
Dáng giày rất đẹp.

Ai là con trai đều sẽ thích mẫu giày này.

Cậu nhìn lại đôi giày thể thao chẳng ra màu gì của mình, đúng là một trời một đất.
“Anh thử xem có vừa không.

Chủ tiệm nói không vừa thì có thể đổi.”
Giọng Cừu Lệ như nghẹn lại, thấp giọng nói: “Vừa lắm.”
“Anh mới nhìn có xíu mà biết vừa rồi, phải thử chứ.” Khương Vũ nói xong, cô đưa tay lấy đôi giày trên tay cậu rồi đặt ở dưới chân: “Anh mang vào cho em xem thử.”
Cừu Lệ quay lưng lại, cởi đôi giày cũ ra.

Sau đó cậu mang đôi giày thể thao hiệu Air Jordan vào.
Cậu đứng lên rồi đi thử mấy bước.

Sự mềm mại của giày mới ôm lấy chân khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.
Khuôn mặt Khương Vũ tươi hẳn lên.

Cô nhìn cậu ném bóng vào rổ với tư thế hiên ngang, vừa giơ ngón tay cái lên vừa khen cậu: “Bạn trai nhà em ngầu quá xá!”
Cừu Lệ cũng cười: “Tất nhiên.”
“Em vứt giúp anh đôi giày cũ nha.

Nó cũng hỏng rồi.”
Khương Vũ mới vừa cầm đôi giày cũ lên đã bị Cừu Lệ giành lấy.

Cậu nói: “Không cần, lát nữa tôi tự vứt.”
“Được rồi.” Khương Vũ nhìn về phía mặt trời lặn, nói: “Em phải về nhà rồi.”
“Cảm ơn.”
Khương Vũ nhìn thiếu niên đang ngồi chồm hổm dưới mặt đất, cô hơi không đành lòng mà đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Vào khoảnh khắc giao thừa, chúng ta gọi video để cùng nhau đón năm mới.”
Cừu Lệ hưởng thụ cảm giác cô xoa đầu mình, hai con ngươi đen nhánh nhìn cô: “Tiểu Vũ, em yêu tôi sao?”
Trong lòng Khương Vũ căng thẳng, lập tức phản ứng: “Đúng vậy, em rất yêu rất yêu anh.”
Cừu Lệ cười yếu ớt, đẩy tay cô ra: “Mau biến đi.”
Khương Vũ nói tạm biệt với cậu rồi đứng dậy đi về nhà.
Đợi cô đi xa, Cừu Lệ vội cởi đôi giày thể thao Air Jordan mới tinh kia ra, phủi phủi bụi.

Sau đó cẩn thận bỏ giày vào trong hộp.
Cậu lại mang đôi giày cũ của mình vào.
Cậu thật sự thích món quà này, sao có thể mang trên chân chứ.
…….
Cừu Lệ ôm hộp giày, cõng theo nắng chiều theo lối về.

Nhưng cậu nhìn thấy Hoắc Thành và mấy tay đàn em đang nhìn cậu với ánh mắt không có thiện cảm ở cuối khu phố.
Có vẻ tụi nó đã chờ lâu rồi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN