Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi
Chương 3: Hôm nay ngày xui xẻo
Tuy rằng video chỉ truyền phát tin vài giây sau thì bị cắt đứt, nhưng toàn bộ hội trường đã sôi trào, thậm chí có phóng viên không màng bảo an ngăn trở, có ý đồ tiến lên phỏng vấn Lục Lăng Tuyết cùng Giang Văn Thăng.
Ngày hôm nay của hai người thật là đen đủi, trạng thái hiện tại so với cô tối hôm qua còn chật vật gấp mấy trăm lần!
Bộ mặt kia đại khái khó coi giống như trong chảo dầu chiên, hơn nữa Giang Văn Thăng nếu lúc này mang theo Lục Lăng Tuyết rời tiệc chẳng khác nào cam chịu video bất nhã kia, nhưng nếu không rời đi? A! Chút nữa thôi chỉ sợ sẽ có nhiều hơn phóng viên cùng fans biết tin sẽ kéo đến.
Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết giờ phút này quả thực tựa như hai con chó nhà có tang.
Lục Diệp xa xa mà nhìn chăm chú vào, đáy mắt lạnh lẽo dấu diếm sự báo thù, một lát sau đứng dậy, mới vừa đi ra hội trường, điện thoại liền vang lên, là Giang Văn Thăng gọi tới.
Cô thu lại một chút cảm xúc, như thường lệ mà nghe điện thoại, “Alo! Văn Thăng.”
“Đã xảy ra chuyện rồi Lục Diệp, em hiện tại ở đâu? Nghe anh nói, em cái gì đều đừng tin, hiện tại em lập tức nghĩ cách đem mấy phóng viên trước cửa hội trường đuổi đi đi, Lăng Tuyết……”
“A ——” vang lên một tiếng thét chói tai, điện thoại “” mà rơi trên mặt đất, trực tiếp bị ném ngã tắt máy.
Giang Văn Thăng lại gọi điện thoại vẫn tắt máy như cũ, như thế nào không thông, cả người hoàn toàn hỏng mất.
Hai mươi phút sau, Lục Diệp xuất hiện ở trước quầy một quán bar, để rượu cùng âm nhạc tạm thời phong ấn quá khứ bất kham và thống khổ.
Đều nói khi tâm tình không tốt, uống rượu dễ dàng say, quả nhiên như thế……
Trong đầu cô trầm trầm, nghe thấy người chung quanh bàn luận gièm pha tiểu hoa đán đang nổi.
Trên mạng internet virus truyền bá tin tức hôm nay, không khó tưởng tượng, chưa tới mấy giờ, video bất nhã của Lục Lăng Tuyết thổi quét internet, hơn nữa sẽ nhanh chóng lên men, băng tuyết tiên tử mỹ dự cũng tạm chấp nhận một mảnh hỗn độn này.
Trả thù quả nhiên thống khoái, nhưng cũng tan nát cõi lòng.
Bởi vì Giang Văn Thăng, cô bị ngủ cùng người nam khác, còn có thai.
Nghĩ đến con, đôi con ngươi ngận nước say mê, khiến người không đành lòng đụng vào bi thương.
Nếu con cô còn sống, hiện tại cũng được năm tuổi. Đáng tiếc, Giang Văn Thăng nói con cô vừa sinh ra đã chết……
Lục Diệp cười khổ một tiếng, đem ly rượu uống cạn, mới lảo đảo lắc lư mà đứng lên.
Đối với một người nữ độc thân uống nhiều quá mà nói, quán bar cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Vẫn là nên về khách sạn.
Lục Diệp nhấc chân phải đi, đột nhiên, hướng nhà bếp quán bar truyền đến một tiếng vang lớn rung động trời.
——
“Cháy! Chạy mau! Cháy, cháy……”
Cùng với khói đặc cuồn cuộn, trong quán bar một mảnh hỗn độn, đám người như đàn ong hướng tới cửa thoát hiểm, chai rượu, ly pha lê ly bị rơi “Lách cách” tràn đầy trên đất.
Trước sau bất quá trong chớp mắt, toàn bộ quán bar trở nên một mớ hỗn loạn.
Nhìn đám người thét chói tai trốn chạy ra bên ngoài, Lục Diệp trong nháy mắt cảm giác tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng đôi chân lại không nghe lời, mới vừa chạy không được hai bước, bị anh chàng sau lưng đẩy té ngã trên mặt đất.
Thủy tinh vỡ cắm vào bàn tay, truyền đến cơn đau thấu tim, tất cả mọi người đang chạy trốn, căn bản không ai lo lắng cho cô, sau lưng khói đặc lôi cuốn ngọn lửa đang điên cuồng hăng hái cắn nuốt hết thảy.
Lục Diệp quay đầu nhìn thoáng qua, không chấp nhận được chần chờ, hai tay chống đất, đang muốn bò dậy, đột nhiên, cô thấy ở lối đi nhỏ đối diện phía dưới bàn một đứa trẻ cực kỳ đẹp đang cuộn tròn, tầm bốn năm tuổi, đang run bần bật, con ngươi đen nhánh tràn đầy hoảng sợ cùng phòng bị.
Quán bar sao lại có con nít? Nhất định là uống quá nhiều sinh ra ảo giác……
Lục Diệp dùng sức hất hất đầu, lại nhìn, đứa nhỏ vẫn còn ở nơi đó, nó sợ hãi, hàm răng run lên, thu lại thành một đoàn nho nhỏ, giống như bánh bao nhỏ, mà lúc này đứa nhỏ cũng phát hiện Lục Diệp, một lớn một nhỏ tầm mắt hai người nhìn nhau một khắc, một góc đáy lòng mềm mại của Lục Diệp như bị cái gì lay động.
Sau lưng lửa lớn mắt thấy muốn cắn nuốt qua đây, tình huống vạn phần nguy cấp, bản thân cô muốn chạy đi đều khó khăn, lại như cũ quên mình mà tiến lên, một tay đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực.
“Nhóc con đừng sợ, cô sẽ bảo vệ nhóc!” Lục Diệp bế đứa nhỏ lên liền chạy ra bên ngoài.
Rõ ràng vừa rồi hai chân còn nhũn ra, lúc này lại có thể bước đi như bay, đại khái là tử vong trước mặt, sức mạnh của con người thật là lớn.
Lúc này, lối thoát hiểm an toàn đã không có gì người, Lục Diệp ôm đứa nhỏ chạy trốn thở hổn hển, một bước không dám ngừng lại, quán bar đã là một mảnh biển lửa, lửa hừng hực mãnh liệt có thể đem người đốt thành tro bất cứ khi nào, khói đặc sặc đến mỗi cô không mở được mắt, một lớn một nhỏ kịch liệt mà ho khan.
Lục Diệp giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là mang theo bánh bao nhỏ này chạy đi! Nhưng trời cao luôn là thích trêu người, lúc gần tới cửa ra phía trước, Lục Diệp trượt chân, bị té ngã trên mặt đất, khi thân thể sắp chạm đến mặt đất trong nháy mắt, cô dùng khuỷu tay bộ ra sức đỡ, vật nhỏ trong lòng ngực bình yên vô sự, cánh tay Lục Diệp giống như gãy xương, đau đớn kịch liệt, như thế nào cũng bò dậy không được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!