Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi - Chương 98: So tú ân ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi


Chương 98: So tú ân ái


Lục Lăng Tuyết luôn ở chỗ Lục Diệp kiếm chuyện, cũng không biết vì cái gì, ả ngay cả có việc bận vẫn tìm đến ngược.

Lục Lăng Tuyết sửng sờ ở tại chỗ nói không ra lời, mà Lục Diệp lại vẻ mặt bình thản.

Rất nhanh, Quý Á Huyên đi tới. Cô đem con gái mình đưa về nhà sau, lập tức liền chạy lại đây.

Vào lúc ban đêm, Lục Diệp vừa lúc có một tràng đêm diễn phải quay. Quý Á Huyên tới thời điểm ở cửa đụng phải Giang Văn Thăng, tới trước mặt Lục Lăng Tuyết cùng Lục Diệp, cô liền thuận thế nói ra một câu: “Lục tổng, Giang tổng ở bên ngoài chờ ngài đâu.”

Vừa nghe nói là Giang Văn Thăng đến đây, Lục Lăng Tuyết nhất thời đắc ý cực kỳ.

“Ai nha, Văn Thăng hắn đến đây như thế nào cũng không tiến vào đâu?” Lục Lăng Tuyết vẻ mặt tỏ vẻ cực kỳ phiền não: “Nga, có thể là sợ nhìn thấy ai.”

Lục Lăng Tuyết bộ dáng nhìn buồn cười muốn chết, như là ở lầm bầm lầu bầu một mình, cũng không biết lời này là nói cho ai nghe.

Dù sao Lục Diệp liền không để ý quay đầu đi.

Thấy nửa ngày không có phản ứng, Lục Lăng Tuyết khuôn mặt có chút buông lỏng: “Lục Diệp?”

Diệp Tử vừa mới quay đầu, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Hả? Chị đang ở cùng tôi nói chuyện sao?”

Nếu có thể, Lục Diệp cũng là thật sự không muốn đi nghe lời vô nghĩa. Giang Văn Thăng cái loại tra nam này, đưa cho Lục Lăng Tuyết giữ thì tốt rồi, để làm chi đưa đến trước mặt cô đến diễu võ dương oai?

Cô lại không hiếm lạ!

“Đúng vậy a, Diệp Tử, em không có nghe được sao? Văn Thăng đến đây đâu, em không biết, tôi thực sợ em nhìn thấy hắn sẽ xấu hổ. Cho nên em nói xem…… Muốn hay không để hắn tiến vào a? Em yên tâm, chỉ cần em có một chút điểm xấu hổ, tôi lập tức khiến cho hắn đừng tiến vào đây!”

Lục Diệp cảm thấy không có gì gật đầu: “Ừ, chị làm cho hắn bên ngoài đợi đi. Ấy mà, bất quá chị không cần hiểu lầm nga, tôi thật không phải là xấu hổ. Tôi chính là cảm thấy rằng, tôi phía trước đoạt công ty hắn, hiện tại nhìn đến hắn đĩnh ngượng ngùng.”

Phốc —

Một bên tựa hồ thiếu chút nữa có người cười phun.

Lục Diệp nói vừa nói như thế, Lục Lăng Tuyết tức thiếu chút nữa đều phải khí méo mặt.

Ả tức giận nửa ngày, không hé răng ra một chữ đến. Công ty bị cướp đi, đích thật là chỗ đau, hơn nữa Lục Diệp ý tứ nói, rõ ràng chính là đang nói sợ Giang Văn Thăng bị dọa, cho nên làm cho hắn chớ vào đến đây.

Như vậy thật sự có thể chứ?

Làm cho Giang Văn Thăng luôn luôn tại bên ngoài đứng?!

Lục Lăng Tuyết sắc mặt chìm xuống, giọng nói cũng không khỏi nói có chút khó nghe.

“Lục Diệp, em sẽ không phải là cuộc sống sau kết hôn không hài lòng, cho nên mới nhằm vào Văn Thăng như vậy đi? Em xem, Chiến Đình Kiêu căn bản sẽ không quan tâm em.”

Nghe được ba chữ “Chiến Đình Kiêu”, Quý Á Huyên nhất thời mẫn cảm nổi lên.

Chiến Đình Kiêu không thích Lục Diệp? Chắc chỉ là nói giỡn đi?

Quý Á Huyên so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Lục Diệp ở trước mặt Chiến Đình Kiêu có bao nhiêu quan trọng. Nhưng hiện giờ cục diện như vậy, cô tuyệt đối không có khả năng đi giúp Lục Diệp nói chuyện.

Nếu chuyện này chỉ có cô biết, vậy không thể tốt hơn!

“Anh ấy đương nhiên không cần quản tôi, bởi vì chúng ta cho nhau tín nhiệm thôi.” Lục Diệp trong mắt hiện lên một tia ưu thương giả tạo: “Hơn nữa tú ân ái sẽ chết sớm, tôi còn không muốn chết đâu.”

Lục Lăng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Diệp Tử, em cũng chớ làm bộ, tôi biết nỗi khổ khi gả vào hào môn.”

Lục Diệp trở mình cái xem thường: “Lời như thế, chờ chị gia nhập hào môn rồi nói sau.”

Lục Lăng Tuyết đang muốn mở miệng, Giang Văn Thăng cũng đã vào được. Hắn ở bên ngoài chờ, đơn giản cũng chính là bày bộ dáng mà thôi. Gặp Lục Lăng Tuyết này nửa ngày không có phản ứng, hắn nên muốn vào.

Hắn không nghĩ tới, lúc này đây hắn nhìn thấy Lục Diệp.

Giang Văn Thăng tầm mắt vẫn đều không – ly khai Lục Diệp.

Không thể không nói, từ lần trước tách ra sau, Diệp Tử khí sắc càng tốt hơn. Có thể chính là bởi vì khí sắc trở nên tốt lắm, cho nên hắn thoạt nhìn giống như so với trước kia đẹp hơn.

Mà hôm nay ở đoàn phim, cô vừa lúc còn có một hồi đêm diễn phải quay, cho nên hiện giờ của cô cũng hóa trang tốt lắm.

Như vậy ở trong mắt Giang Văn Thăng, Lục Diệp liền nhiều hấp dẫn, hắn chỉ cần nhiều xem liếc mắt một cái đều đã cảm thấy được tâm ngứa.

Nhưng Giang Văn Thăng vẫn giả tạo bộ dáng đối Lục Diệp khinh thường, vì thế hắn chỉ có thể xoay người cùng Lục Lăng Tuyết tú ân ái các loại. Tầm mắt của hắn vừa nhìn Lục Lăng Tuyết, liền cực kỳ ôn nhu sủng nịch cùng triền miên nói: “Lăng Tuyết thực xin lỗi anh đã tới chậm.”

Lục Lăng Tuyết trộm liếc Lục Diệp một cái, cảm động nói: “Không! Một chút cũng không trễ. Anh chỉ cần đến đây là tốt rồi…… Văn Thăng, anh bận rộn như vậy còn thăm ban, em thật sự thực cảm động nga.”

“Em là nữ nhân của anh, anh khẳng định sẽ không để cho em chịu nhất chút điểm ủy khuất!”

Hai người tại kia tú ân ái, Lục Diệp thật sự là nghe không nổi nữa.

Cô tuyệt đối không phải trong lòng ghen tị, cũng không phải không được tự nhiên, cô chính là cảm thấy được đặc biệt đặc biệt ghê tởm, có loại cảm giác rất muốn phun (ói).

Nghĩ vậy, Lục Diệp liền đối với Lạc An nói: “Tiểu Lạc, toilet ở đâu em biết không?”

Ở phim trường này, Lục Diệp so với Lạc An càng quen thuộc. Nhưng lúc này cô lại đột nhiên hỏi khởi Lạc An vị trí toilet —

Lạc An rất nhanh liền hiểu được Lục Diệp ý tứ, khẩn trương hỏi han: “Chị Diệp Tử, chị làm sao vậy?”

“Chị muốn phun…… Ai, không biết làm sao vậy. Nếu không phải mang thai, kia hẳn là chính là bị cái gì vậy ghê tởm rồi đi?”

Lục Lăng Tuyết bên này vẫn dựng thẳng cái lỗ tai đang nghe Lục Diệp nói, nghe được cô nói như vậy, Lục Lăng Tuyết trong lòng tức muốn chết.

Ả rất rõ ràng, Lục Diệp chính là đang nói ả cùng Giang Văn Thăng!

Hừ, nói bọn họ ghê tởm, vậy Chiến Đình Kiêu người đâu?

Lục Lăng Tuyết mới nghĩ đến một nửa, Chiến Đình Kiêu quả nhiên tới rồi.

Hiện tại đã chạng vạng, Chiến Đình Kiêu là mang theo “hộp cơm” tới. Đi theo Chiến Đình Kiêu cùng đi, còn có Bánh Bao Nhỏ.

Nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ, Lục Diệp liền nghênh đón, lúc này đem Bánh bao nhỏ theo trên mặt đất bế đứng lên.

“Bánh Bao Nhỏ, sao con lại tới đây?!”

“Thăm ban!” Bánh bao nhỏ miệng mang mùi sữa nói.

Bởi vì Bánh bao nhỏ nói chuyện thật sự rất ít rất ít, bởi vậy giọng của cậu nghe đi lên cực kỳ không lưu loát.

Lục Diệp sờ sờ đầu Bánh bao nhỏ, liền trực tiếp đem hắn ôm vào phim trường. Ân, cô biết Chiến Đình Kiêu cũng tới, bất quá Chiến Đình Kiêu, người lớn như vậy, tự mình có thể tự đi?

Lục Diệp ôm Bánh bao nhỏ tới trước mặt Lạc An, Lạc An cũng không khỏi có chút ngơ ngẩn.

“Chị Diệp Tử, bảo bối nhà ai vậy, thật đáng yêu!”

Lục Diệp vạn phần kiêu ngạo mà nói: “Đương nhiên là của chị!”

Bánh bao nhỏ phía trước có kêu cô là mẹ.

Lúc ấy nghe được, Lục Diệp trong lòng cũng đã làm tốt quyết định, về sau cô chính là ma ma Bánh bao nhỏ!

Trừ phi mẹ ruột Bánh bao nhỏ đi ra nhận, nếu không cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho Bánh bao nhỏ.

Lạc An nghe được Lục Diệp giải thích, nhất thời một trận kinh ngạc, hẳn là…… Không thể nào?

Lạc An đang ở hoài nghi, lại cảm giác được một ánh mắt gắt gao bám lấy mình. Anh ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy đang bị ôm ở Lục Diệp trong lòng, Bánh bao nhỏ đang lườm chính mình.

Cậu cùng Chiến Đình Kiêu khí chất có chút tương tự, đều có chút lạnh lùng thản nhiên, hơn nữa có loại sinh ra tư thái chớ tiến gần.

Đồng thời, với hết thảy động vật đực tới gần Lục Diệp có cực kỳ khắc sâu địch ý.

Lạc An bị cậu trừng đến xấu hổ, hơn nữa bởi vì Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm, Lạc An thật sự khó có thể tới gần Lục Diệp.

Cũng không lâu lắm, Chiến Đình Kiêu cũng tới rồi.

Phía sau anh còn đi theo một cái a di, a di bưng đồ ăn tới.

“Phu nhân.” A di hướng về phía Lục Diệp gật đầu, cung kính nói: “Tiên sinh nói, ngài gần nhất có thể ăn không quen bên ngoài gì đó, cho nên cố ý kêu tôi làm, sau đó cùng tiên sinh cùng nhau đưa lại đây.”

Lục Diệp nhìn a di đưa tới cà mèn (hộp đựng cơm), nhất thời có chút cảm động.

“Như vậy phiền toái làm gì? Tôi cũng không phải có cái gì đồ vật này nọ không có thể ăn……”

Chiến Đình Kiêu lại ôn nhu nói: “Anh không nghĩ em ở bên ngoài chịu ủy khuất, suất diễn của em quay tới mấy giờ?”

“Chín giờ, làm sao vậy?”

“Anh cùng Hữu Hữu đợi em đến chín giờ, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”

Vừa mới cô còn tại bị người khác “tú ân ái” ghê tởm đâu, hiện tại…… Như thế nào sẽ tự mình tú ân ái?

Chiến Đình Kiêu “đưa cơm” tới thật sự là vừa mới tốt đâu.

Lục Lăng Tuyết ở một bên nhìn xem cơ hồ ánh mắt đều thẳng, mà Giang Văn Thăng lại nhìn xem vẻ mặt tự ti.

Lục Diệp trong lòng vui sướng, lại căn bản sẽ không có chú ý tới, ở góc tối Quý Á Huyên luôn luôn tại bên cạnh chú ý hết thảy.

Mãi cho đến Chiến Đình Kiêu sau khi xuất hiện, ánh mắt của cô dần dần trở nên âm u.

=========================

Chương tiếp theo vẫn ngọt ngào, cẩu lương nhé, mai mới có haha ^^.

Dạo này nhiều bạn bình luận, thích lắm nha =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN