Boss Yêu Nghiệt - Chương 15: Chấn động! Học sinh trung học 15 tuổi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Boss Yêu Nghiệt


Chương 15: Chấn động! Học sinh trung học 15 tuổi!


“Lần nào cậu cũng nói vậy hết!” Cô giáo xinh đẹp vẫn tức giận nói.

“Sliver Oba thật đẹp trai……”

“Đúng vậy, đừng thấy cô giáo hung dữ như thế, thật ra cô cũng không nợ phạt cậu ta đâu.”

Các nữ sinh trong lớp vừa bàn tán vừa nhìn chằm chằm vào cơ ngực của cậu ta mà nuốt nước miếng, tim đập càng nhanh hơn.

“Được rồi, tất cả mọi người nhìn lên bục giảng, cô có chuyện muốn tuyên bố!”

Cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi vỗ tay. Cô ấy có mái tóc đen dài, mặc đồng phục áo sơ mi trắng nên vị trí đặc biệt nào đó nổi lên vô cùng rõ ràng.

“Nghe nói hôm nay lớp 11/3chúng ta có một người bạn học mới, tất cả mọi người đã chào hỏi bạn chưa?”

“Biết rồi!”

“Ồ? Tôi không biết đấy, lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới à?”

Tiếng nói chuyện trong lớp chia làm hai phái, không ít người nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của bạn học mới.

“Vậy thì mời bạn học mới chủ động tự đứng dậy giới thiệu nào!”

Cô giáo xinh đẹp híp mắt cười nói.

Lục Mẫn Huyên đỏ mặt đứng lên trước mặt bao người.

Cô hắng giọng nói: “Chào mọi người, tôi tên là Lục Mẫn Huyên, năm nay mười lăm tuổi, rất vui được gia nhập vào lớp 11/3, trở thành bạn cùng lớp với mọi người.”

“Hả? Tớ không nghe lầm đấy chứ? Mười lăm tuổi!”

“Cô ấy mới mười lăm tuổi!”

Không chỉ các học sinh giật mình, ngay cả LK với Sliver Thất Lãng cũng kinh ngạc nhìn về phía cô.

Mười năm tuổi đã lên lớp 11, đây là chuyện xưa nay chưa từng có trong học viện thương mại EDUN.”

“Không phải chứ? Huyên, không ngờ cậu ít tuổi như vậy à? Em gái họ tớ mười lăm tuổi mới vừa lên cấp hai thôi đấy!”

Đậu Dã Tầm kinh ngạc không thể tin nổi kêu lên.

“Ơ, thật à? Tớ không biết……” Lục Mẫn Huyên ngẩn người.

Cô vẫn luôn sống ở thành phố trên núi, nơi ấy tồn tại như thế ngoại đào nguyên nên cô không rõ chế độ giáo dục bên ngoài thế nào.

Trong đám người nhanh chóng xuất hiện tiếng chất vấn: “Nói đùa à? Cô ta nhỏ như thế, sao xứng học cùng cấp với tớ được?”

“Đúng vậy! Chúng ta đã trải qua cuộc thi kiểu ma quỷ với bao gian khổ mới có thể vào được trường trung học EDUN! Cô ta dựa vào đâu chứ?”

“Nhìn cách ăn mặc của cô ta thì chắc hoàn cảnh gia đình phải rất giàu có, nhưng dựa vào đó mà có thể công khai đi cửa sau à?”

“Chuyện này không công bằng với chúng ta! Chúng ta không cần làm bạn học với người như vậy!”

Tiếng phản đối liên tiếp vang lên, Hứa Thiên Hạo khoanh tay, trên gương mặt lạnh lùng lại điển trai không hề có cảm xúc gì.

Anh không thấy ngạc nhiên khi có những tiếng nói đó.

Dù sao trong giây lát khi nhìn thấy cô nhóc này xuất hiện ở trong phòng học, anh cũng không có cách nào chấp nhận được.

Hứa Kình muốn cố gắng để cô cùng lớp với anh, cũng không xem xét với điều kiện của cô, cho dù bị người khác cười nhạo cũng là hợp tình hợp lý.

Tiếng đòi đuổi học đã càng lúc càng nhiều, Lục Mẫn Huyên đứng tại chỗ một thân một mình không ai giúp đỡ, cô nhìn mọi người, gương mặt dần tái nhợt.

Cô không hiểu nổi.

Cô chỉ…… muốn làm bạn cùng mọi người thôi mà.

Nhưng…

“Người mười lăm tuổi nên về học trung học cơ sở đi!”

“Đứng ở chỗ này cũng không sợ người ta nhạo báng à!”

“Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm khóc chạy ra ngoài rồi……”

Càng lúc càng có nhiều giọng nói chanh chua như thủy triều trào qua.

Lục Mẫn Huyên cúi đầu, có cảm giác như sau lưng bị kim châm vậy. Cô cắn môi không lộ cảm xúc, lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Hứa Thiên Hạo hờ hững nhìn về phía cô, dường như muốn xem cô đối mặt với sự công kích của dư luận sẽ có phản ứng gì.

“Stop! Tất cả mọi người bớt tranh cãi đi, chúng ta hãy nghe xem bạn học Lục nói thế nào, được không?”

Trên mặt cô giáo xinh đẹp lộ vẻ lúng túng.

Thật ra cô ta biết Lục Mẫn Huyên là do Ủy viên hội đồng quản trị của doanh nghiệp SOEH đề cử vào, ở trong danh sách quan trọng không thể đắc tội.

Nhưng cô ta không thể bao che quá mức trong trường hợp này được, nếu không chắc chắn sẽ thành đổ thêm dầu vào lửa.

“Các bạn nói tôi không xứng đáng đứng ở chỗ này, vậy xin hỏi các bạn, tôi nên làm thế nào mới đủ tiêu chuẩn là học sinh trung học chứ?”

Lục Mẫn Huyên dường như đã bình tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu, dõng dạc, nói rõ ràng từng chữ, ánh mắt nhìn lướt qua từng gương mặt đang chất vấn mình trong phòng học.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN