Breaking Of The Dead ( Vượt qua cái chết)
Chương 2: Buổi tiệc sinh nhật
Bruce nói với chú chó:
– Nào! Hôm nay trời đẹp chúng ta chạy bộ vài vòng cho khỏe dạo gần đây tao thấy mày béo lên rồi đấy! Scooby…
Rồi hai người đi ra bên ngoài và đi xuống tòa nhà chung cư rồi bắt đầu chạy quanh khu phố và Molly nhìn thấy anh ta đang chạy bộ buổi sáng và chạy tới nói chuyện. Bruce đeo tai phone nghe nhạc vừa chạy vừa nghe và chú ý quan sát nhìn phía trước đường đi. Molly chạy nhanh lên phía trước song song với Bruce và mở miệng nói:
– Chào buổi sáng, Bruce.
Anh ta nhìn sang thấy Molly nên vội lấy một tai phone bên kia ra và rồi Bruce cũng chào lại cô ấy
– Ồ…chào cô cũng chạy bộ buổi sáng sau, tại sao lúc trước tôi không thấy chạy nhỉ!
Molly nhìn Bruce rồi nói:
– Tôi cũng bắt đầu tập chạy bộ khoảng thời gian gần đây thôi ! Thường thường thì anh chạy bộ khoảng bao nhiêu?
Bruce vừa chạy nhìn đường vừa nói:
– Hmm…thì cũng khoảng 7Km thôi!
Hai người chạy nhiều vòng quanh khu phố rồi chạy ra phía vịnh biển cách đây khoảng bốn mươi lăm phút chạy bộ. Hai người đã chạy tới vịnh biển rồi ngồi nghỉ một lát còn chú chó thì lè lưỡi ra để tỏa nhiệt thân thể của nó.
Bruce ngồi xuống rồi nói:
– Xem ra cô cũng khỏe đấy chứ! Nếu không cô sẽ không bắt kịp cả hai chúng tôi đâu!
Molly nhìn Bruce hơi nhăn mặt và nói:
– Tôi có tập thường ngày mà! Bây giờ cũng đã 7:30AM sáng chúng ta quay về thôi, tôi cảm thấy đói rồi hay chúng ta cùng đi ăn sáng với nhau. Được chứ!
Bruce nhìn chú chó của anh ta và nhìn Molly nói:
– Mày nghĩ sao anh bạn!
Chú chó lè lưỡi nhìn hai người rồi anh ta nói:
– Okay, tôi cũng cảm thấy hơi đói rồi! Chúng ta đi thôi!
Anh ta vừa mới chạy thì chú chó bỗng lao nhanh về phía trước khiến anh ta cũng chạy nhanh về phía trước bỏ lại Molly đằng phía sau chừng mười bước chân. Anh ta kìm dây chú chó cho nó
chạy chậm lại. Molly chạy nhanh tới cũng bắt kịp được cả hai.
Molly lên tiếng:
– Bruce, anh hãy chạy chậm lại một chút đi! Tôi đuổi theo không kịp hai người.
Bruce nói:
– Chúng ta mới vừa nghĩ mà!
Molly nhìn anh ta rồi nói:
– Tôi cảm thấy tức bên hông bụng!
Bruce nhìn cô ấy rồi nói:
– Vậy sao! Vậy thì chúng ta đi bộ và nhìn cảnh biển
chung quanh đây thật là đẹp. Cô nghĩ sao!
Molly cười mỉm rồi nói:
– Ý kiến cũng hay đấy!
Hai người và một chú chó đang đi tản bộ vì bọn họ đi bộ nên có vẻ lâu hơn là chạy bộ khoảng bốn mươi lăm phút họ đang đi trên đường Road rồi bọn họ vào một quán ăn bên kia đường hai người bước vào bên trong quán rồi đi lại chiếc bàn còn trống và ngồi xuống. Một người đàn ông
phục vụ đi lại chỗ hai người và hỏi:
– Chào buổi sáng, hai vị muốn dùng món gì?
Bruce nhìn người phục vụ rồi nói:
– Cho tôi một phần cơm trứng ốpla với sườn nướng và súp lavad.
Người phục vụ nhìn Molly và nói:
– Thế còn cô dùng gì?
Molly nhìn người phục vụ nói:
– Cho tôi phần ốpla trứng rán muối, một nước cam vắt. Thế là đủ rồi!
Người phục vụ nghe xong rồi đi vào trong kêu đầu bếp làm món rồi Bruce kêu người phục vụ quay trở lại. Bruce nói:
– Ở đây có pizza không vậy!
Người phục vụ trả lời:
– Vâng, có…
Bruce nói:
– Vậy anh cho tôi một hộp được chứ!
Người phục vụ trả lời:
– Vâng, anh còn cần gì nữa không?
Bruce nhìn người phục vụ nói:
– À như thế đủ rồi! Cám ơn
Rồi người phục vụ bước tới quầy kêu đầu bếp làm món ăn của họ. Bruce nhìn Molly nói:
– Bộ cô đang giảm cân sao!
Molly nhìn Bruce cười:
– Vâng, tôi đang ăn kiêng…
Bruce nhìn cô ấy cũng cười rồi hỏi tiếp:
– Cô bao nhiêu kí vậy!
Molly nghe Bruce nên cũng trả lời:
– 44 kí thôi!
Bruce cười rồi nói:
– Sao! Cô giỡn sao với số kí đó gió sẽ cuốn cô đi mất.
Molly nghe anh ta nói chuyện cũng hài hước nên bật cười ra tiếng. Rồi hai người phục vụ đem đồ ăn tới chỗ của hai người ,người phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn và nói:
– Chúc quý khách ngon miệng.
Rồi hai người ngồi ăn với nhau và nói chuyện của công việc rồi hỏi bản thân của nhau. Bruce lên tiếng hỏi trước:
– Thế lúc trước cô đã từng sống ở đâu!
Molly trả lời:
– Tôi tốt nghiệp ở trường Halking tại thành phố Valrin và làm việc tại đó một thời gian.
Bruce nghe cô ấy nói vậy rồi lên tiếng:
– Tại sao cô lại tới đây!
Molly cuối mặt hơi buồn rồi nói:
– Vì nơi đó có nhiều nỗi buồn mà tôi đã gặp trong suốt thời gian dài nên tôi đã đi khỏi đó và quên đi mọi việc đã xảy ra.
Bruce lên tiếng:
– Tôi nghe cô nói vậy thì tôi nghĩ trong cuộc sống của mỗi người đều gặp những vấn đề khó khăn và đau khổ cả. Nhưng điều đó lại giúp cho chúng ta có thêm sức mạnh nghị lực để vượt qua khó khăn. Cô và tôi đều gặp cả!
Molly ngước mặt lên nhìn anh ta rồi nói:
– Vậy anh đã gặp phải chuyện gì!
Bruce nhìn Molly và nói:
– Cha mẹ tôi đã mất cách đây bốn năm lúc đó là lễ tốt nghiệp của tôi.
Molly nghe anh ta nói nên cũng buồn cho Bruce:
– Có chuyện gì xảy ra với họ vậy!
Bruce nhìn cô ấy rồi trả lơì:
– Lúc đó, cha mẹ tôi đi đến dự buổi lễ tốt nghiệp của tôi và tặng cho tôi một chú chó, đó là Scooby bây giờ, hai người họ ghé qua phòng thuê và gửi Scooby cho một người hàng xóm, tôi đã đợi họ nhưng cha mẹ của tôi vẫn chưa đến cho tới khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, anh quay về phòng và người hàng xóm nói với tôi là cha mẹ tôi đã tới đây và rồi người hàng xóm trao lại cho tôi Scooby. Tôi dẫn nó vào phòng rồi một lát sau, tôi đi ra bên ngoài mua chút đồ tới khi về phòng thì
có cú điện thoại thông báo là cha mẹ tôi đã mất.
Rồi cảnh sát cũng bắt được bọn cướp và phiên tòa đã xử bọn chúng tù chung thân và có một tên thì bị tử hình.
Molly vẫn nhìn anh ta rồi nói:
– Vậy chắc hoàn cảnh lúc đó đối với anh thật khó khăn lắm.
Bruce nhìn cô rồi trả lời:
– Đúng vậy…nhưng mà tôi kể lễ từ nãy cho tới giờ thức ăn cũng đã nguội cả hai chúng ta mau ăn thôi!
Bruce mở hộp bánh pizza rồi cắt ra một nữa rồi còn một nữa cho Scooby ăn. Hai người ngồi ăn tiếp tục rồi chuyển qua chủ đề khác. Khoảng một lát sau, hai người đang đi trở về nhà.
Bruce lên tiếng:
– Cũng tới ngã rẽ đi về nhà tôi rồi! Thôi tạm biệt cô ở đây.
Molly gật đầu và nói:
– Vậy sao! Nhà tôi thì cứ đi thẳng là tới khu chung cư TownHall.
Bruce cũng lên tiếng:
– Tôi biết tòa nhà khu chung cư đó!
Molly nhìn anh ta rồi nói:
– Mà Bruce này!
Bruce nói lời tạm biệt rồi quay bước đi bỗng nghe thấy cô gọi điện nên xoay người lại và nói:
– Sao! Cô có chuyện gì sao?
Molly nhìn Bruce nói:
– Hmm…tối nay anh có rãnh không?
Bruce nhìn cô ấy và nói:
– Hmm…tôi rãnh thì sao!
Molly nhìn anh ta cười rồi nói:
– Hôm nay là sinh nhật của tôi,tôi đãi tiệc anh sẽ tới chứ!
Bruce nhìn cô nói:
– Vậy sao! Được tôi sẽ tới nhưng ở chung cư cô ở phòng nào lầu mấy!
Molly nói:
– Tôi ở trên lầu mười,phòng số 3695…
Bruce vẫn nhìn cô và nói:
– Okay…vậy tối nay hẹn gặp lại cô sau.
Anh ta nói xong rồi quay lưng bước đi, Molly đứng đó nhìn anh ta bước đi rồi cho tới cái đầu Bruce khuất xuống ngọn dốc. Khoảng chín giờ tối Bruce mới tới, anh ta đang đứng trước cửa phòng Molly cầm trên tay một gói quà, anh ta ăn mặc lịch sự gồm áo sơ mi trắng bên trong và bộ đồ vest bên ngoài. Bên trong nghe thấy tiếng chuông bên ngoài nên đi ra mở cửa.
Jen mở cửa ra và nói:
– Bruce là anh sao?
Bruce nhìn cô ấy rồi nói:
– Hmm…tôi tới đây chúc mừng sinh nhật Molly.
Từ bên trong, Molly nhìn thấy Bruce đang đứng bên ngoài nên vội đi tới chỗ cửa ra vào. Molly nhìn thấy anh ta tới nên rất vui mừng rồi nói:
– Bruce, anh đã tới..
Jen cũng nói:
– Mời anh vào…
Bruce nhìn hai cô gái trong bọn họ ăn mặc cũng đẹp và lộng lẫy nữa! Bruce lên tiếng:
– Hmm…tôi tới đây chúc mừng sinh nhật của cô, tôi tới đưa quà cho cô, tôi xin lỗi tôi rất muốn vào nhưng tôi không thể vào được! Tôi có công chuyện nên phải đi ngay bây giờ! Tôi xin lỗi cô…
Molly.
Molly nghe Bruce nói vậy rồi nói:
– Anh không cần phải xin lỗi tôi,anh tới đây lại mua lại quà tặng tôi, tôi thấy vui ấy chứ! Anh phải đi ngay bây giờ ưh!
Bruce nhìn cô nói:
– Vâng..đúng vậy! Tôi đi đây…chào cô..
Anh ta vội đi lại chiếc thang máy rồi bấm nút và bước vào bên trong khoang máy. Bruce đi xuống tầng hầm rồi đi lại xe và bước vào trong xe lái ra
khỏi tòa nhà chung cư. Anh ta lái xe chạy tới bờ biển ngắm cảnh đêm. Hôm nay cũng là ngày cha mẹ của anh ta mất ,sau khi chia tay Molly vào lúc buổi sáng,anh ta đã đi đến thăm mộ cha mẹ anh và ngồi trước bia mộ cha mẹ anh nguyên ngày nay cho tới mịt tối thì Bruce mới chợt nhớ sinh nhật của Molly. Anh ta đứng ngoài biển hóng gió một lát rồi lên xe lái về nhà cũng đã một giờ sáng và tới tám giờ sáng, Bruce mới tới chỗ làm việc của mình. Sau khi, anh ta bước vào bệnh viện mọi nhân viên đều phải tập trung vào công việc của mỗi người. Cho tới giờ nghỉ lao trưa, họ mới thư giãn nói chuyện được. Bruce từ sáng chỉ mỗi việc khám bệnh trong phòng cho tới giờ nghĩ lao và rồi một ngày làm việc cũng kết thúc và rồi anh ta cũng bàn giao cho mỗi người trực ca đêm.
Anh ta đi lại thang máy, chỗ thang máy cũng đã được sữa chữa xong, anh ta đang đứng đợi thang máy đi lại và Molly bước lại nói:
– Chaò Bruce hôm nay anh làm việc tốt chứ!
Bruce nhìn cô rồi nói:
– Chào cô, Molly, công việc vẫn như mỗi ngày thế hôm nay cô không trực đêm nữa sao!
Molly nhìn anh ta nói:
– Không? Hôm nay tôi đã hết ca trực đêm rồi! Hôm
nay tới lượt Jen và Billy,tôi nghe nói tuần sau nữa là tới lượt phòng khoa của anh đấy!
Bruce cũng gật đầu rồi nói:
– Vâng..tôi cũng nghe trưởng khoa thông báo rồi!
Chiếc thang máy đã lên tới rồi mở cánh cửa rồi hai người bước vào bên trong. Molly nói:
– Anh đói không? Chúng ta cùng đi ăn nhá!
Bruce nhìn cô nói:
– Được! Tôi cũng hơi đói!
Rồi hai người lái xe và ghé vào một nhà hàng ăn tối,hai người ăn tối với nhau. Hai người dần dần
nói chuyện thân thích với nhau hơn. Và rồi Molly hỏi qua chuyện khác, cô ấy nói:
– Tại sao bây giờ anh vẫn chưa lập gia đình vậy!
Bruce nhìn cô ấy hơi lưỡng lự trả lời câu hỏi này rồi nói:
– Tại vì tôi vẫn chưa có cảm động về vấn đề tình yêu ấy cả!
Molly cười nhạt rồi nói tiếp:
– Ồ anh không biết sao những đồng nghiệp bên khoa tôi đều để ý tới anh đấy! Bọn họ nói những điều tốt về anh. Và tôi cũng phải lòng anh rồi đấy.
Bruce cười với cô ấy và nói:
– Cô đang nói đùa với tôi sao chứ!
Molly cũng cười rồi nói:
– Không đâu! Tôi thấy anh là một người đàn ông rất tốt có rất nhiều cô gái mong muốn có bạn trai mình như vậy! Anh vừa có xe cộ, tiền tàu, nhà cửa.
Bỗng anh ta chặn lời nói của Molly và nói:
-Tôi thấy điều đó vẫn chưa đủ! Nhiều lúc tôi cảm thấy sống như vậy sẽ tốt hơn những điều hôm nay tôi có được nhưng ngày xưa tôi lại không có những mối tình lúc trước không được trọn vẹn.
Lúc tôi vẫn còn là sinh viên tôi chỉ có kiến thức cho mình còn những thứ khác tôi đều không có gì cả! Tôi cũng chảy qua mối tình nhưng bọn họ đều chủ động chia tay tôi. Điều đó khiến cho tôi chay lì với các mối tình rồi dần dần tôi không còn cái cảm giác yêu thương thích gì ấy nữa!
Hết chương 2.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!