Breaking Of The Dead ( Vượt qua cái chết)
Chương 4: Cái chết bắt đầu
– Nếu ngày hôm đó,anh không có ca trực thì chúng ta tới sàn nhảy nữa nhá! Anh nghĩ sao!
Bruce cũng cười với Jen rồi nói:
– Thôi được! Tới bữa đó rồi thì hẵn hay.
Nói xong, Bruce đi thẳng về phía trước và đi vào phòng khám của mình. Và trong hai tuần đó Bruce cũng quen với Molly qua lời nói khuyến khích của Jen thế là hai người cặp kè với nhau, lúc bấy giờ chính phủ đang tham gia chế tạo ra 1 một loại vũ khí sinh học. Tại bộ an ninh vũ khí quốc gia cách nơi họ đang sống khoảng 20 dặm các chuyên gia sinh học đang thử nghiệm chất sinh học trên loài chuột bạch tạng. Trong phòng thí nghiệm Dr. Max đang cho thải 1 luồng khí xanh qua thành ống nghiệm có một con chuột đang ở trong một cái lồng kính trong suốt, khí màu xanh đang lan toả trong hộp kính ở
bên ngoài lồng kính là một căn phòng kính lớn khác, các bộ tham mưu đang tham dự xem buổi thử nghiệm này. Chất khí màu xanh lục đang lan khắp chiếc lồng kính của con chuột rồi Ts.Max kêu phụ tá ngưng bơm chất khí màu xanh lục vào.
Chất khí màu xanh lục bên trong chiếc lồng kính dần dần tan biến,bên trong chú chuột ngã lăn ra đó bất động. Một tiến sĩ khác đang ngồi trước máy tính xem dấu hiệu sinh tồn của chú chuột tim của chú chuột ngừng đập rồi năm giây sau thì dấu hiệu sinh tồn của chú chuột đang hồi dần trở lại. Nhưng nó đâm đầu chạy lung tung làm tiến sĩ Max kêu phụ tá bơm khí xanh vào nhưng con chuột bên trong ngửi chất khí đó nó càng hung hăng hơn và nó làm bể những mãnh kính tiến sĩ Max kêu phụ tá ông ta ngưng thải mất vài giây chất khí màu xanh lục mới tan biến hết, chú chuột đã làm bể cái lồng kính rồi chạy xuống bên dưới đất, nó núp ở bên dưới những chiếc bàn chất khí màu lan ra tới chỗ bị vỡ rồi cũng tan biến.
Hiện giờ, bên trong lồng kính có ba nhân viên đang ở bên trong gồm hai tiến sĩ và một người phụ tá. Tiến sĩ Max lên tiếng:
– Con chuột đó nó chạy đi đường nào rồi!
Tiến sĩ khác nói:
– Tôi không biết có lẽ nó trốn ở bên dưới!
Thế rồi ba người bọn họ khom người xuống tìm con vật,nhân viên phụ tá khom người sát xuống bên dưới mặt đất chìa khóa trên người của anh ta rớt ra bên ngoài không hay rồi hai cánh tay anh ta chống đỡ lên, anh ta vẫn không nhìn thấy chiếc chìa khóa của anh rớt xuống,anh ta bò tiến lên phía trước rồi đầu gối chân trái bước lên vô tình khiến chìa khóa văng tới vào bên dưới gầm tủ, hai vị tiến sĩ kia đang tìm kiếm con vật nhưng hai người họ cũng thận trong vì con vật dính phải vi rút sinh học bọn họ mới tìm thấy nhưng chưa có biện pháp chữa trị và đang nghiên cứu.
Nhưng thống đốc kêu áp dụng loại vi rút này vào quốc phòng trước và thống đốc cũng đề nghị tổng thống cho phép loại vi rút này áp dụng vào bộ quốc phòng.
Bên ngoài các nhân viên chính phủ đang ngồi bên ngoài thấy ba người đang ở bên trong nhìn thấy bọn họ nên cũng đứng lên nhìn quan sát ba người bên trong phòng kính. Nhân viên phụ tá đi
tới gầm bàn chiếc chìa khoá đang ở bên trong, điều anh ta không ngờ tới con vật đang ở gần kế chỗ đó, anh ta kề mặt xuống sát gần mặt đất nhìn bên trong rồi anh ta nhìn thấy chiếc chìa khóa xe và nhà nên anh ta giơ cánh tay vào phía bên trong lấy nó,anh ta giơ cánh tay gần tới rồi anh ta không nhìn thấy con chuột chạy tới cắn vào bàn tay của anh ta,anh ta liền la lên rồi rút cánh tay anh ta ra bên ngoài, con chuột vẫn cắn vào ở giữa ngón trỏ, hai tiến sĩ nghe thấy anh ta la lên nên xoay đầu lại nhìn.
Con chuột vẫn cắn vào tay anh ta và nó càng cắn sâu, tiến sĩ nhìn thấy anh ta la lên vì hoảng còn tiến sĩ kia tháo dây bàn phím máy vi tính ra rồi đi lại kêu anh ta giơ cánh tay lên, anh ta nghe thấy tiến sĩ nói nên cũng giơ cánh tay của anh ta lên, bên ngoài có năm vị nhân viên chính phủ vẫn nhìn,vị tiến sĩ đó giơ cái bàn phím rồi đánh một cái thật mạnh con chuột bị đánh văng va vào lớp kính, vị tiến sĩ đó đi lại đánh nhiều nhát vào con chuột. Tiến sĩ Max đi lại người nhân viên phụ tá, tiến sĩ Max lên tiếng:
– T.s Miller mau mở cửa rồi đưa anh ta tới bệnh viện thôi! Con chuột đã cắn vào động mạch chủ máu đang chảy ra nếu không anh ta sẽ chết đấy!
Một người đàn ông thuộc nhân viên chính phủ, ông ta chừng khoảng năm mươi tuổi đứng dậy rồi nói to lên:
– Khoan đã, mau khoá chốt lồng kính lại không cho bọn họ ra khỏi đây!
Ts. Max vào trong nhìn ông nói to:
– Ông điên rồi sao! Hãy mở cho bọn tôi ra.
Một cô nhân viên lên tiếng:
– Ngài không nhìn thấy nhân viên kia đang chảy máu hay sao!
Người đàn ông đó nói to:
– Tôi không quan tâm tới điều đó,tôi đã nhìn thấy chất khí đã lan ra khi con chuột đó chạy ra khỏi cái lồng kính đó, ba người họ đã bị nhiễm rồi.
T.s Max la lên:
– Hãy mở cửa cho chúng tôi ra mau lên!
Vị tiến sĩ đang ngồi quỳ một chân trước nhân viên phụ tá đó,anh ta đang thở ra phì phào máu trên tay vẫn đang chảy ra nhiều. T.s Max vẫn cứ la kêu họ mở cửa nhưng người đàn ông bên ngoài vẫn lên tiếng rồi ông ta đi lại nơi điều khiển mở cánh cửa và chặn cô gái đó lại. Cô gái đó lên tiếng:
– Hãy mở cửa cho họ đi.
Những người khác nghe điều ông ta lúc nãy mới nói nên cũng sợ không biết phải làm như thế nào? Khoảng hai phút sau, người phụ tá anh ta đang suy yếu dần, da mặt xanh xao rồi một phút anh ta đã tắt thở.
Vị tiến sĩ nhìn anh ta rồi nhìn sang Ts. Max và nói:
– Max, cậu ta đã tắt thở rồi!
Hai vị đi lại đứng nói người đàn ông đó. Tiến sĩ Max lên tiếng:
– Hãy mở cửa cho hai chúng tôi ra khỏi đây ngay! Đã có người chết trong này rồi, ông không thấy điều đó hay sao hả! Có lẽ cậu ấy đã không chết nếu ông không mở,ông có nghe tôi nói không vậy!
Cô nhân viên đứng sau lưng ông ta cũng lên tiếng:
– Ông hãy mở cửa cho họ ngay!
Người đàn ông đó nói:
– Tôi không mở cửa đấy thì làm được gì nhau nào!
Rồi người đàn ông với cô nhân viên cãi vã với nhau còn những người kia đang đứng đằng sau
hai người họ đi lên ngăn họ lại. Hai vị tiến sĩ đang đứng bên trong nhìn hai người kia cãi vã rồi hai người không để ý ở phía đằng sau bọn họ khuôn mặt gục xuống rồi những ngón tay của anh ta bắt đầu cử động và rồi đầu anh ta ngước nhìn lên hai vị tiến sĩ,mắt anh ta chuyển sang màu vàng đục rồi anh ta đứng dậy nhanh chạy lao tới vị tiến sĩ đang đứng bên cạnh tiến sĩ,hai người ngã trên bàn vi tính, anh ta cắn vào cổ vị tiến sĩ đó và kéo ra một lớp da máu phún ra những người kia nhìn vào bên trong lồng kính cũng hoảng hốt, tiến sĩ đi lại gần cánh cửa.
Ts. Max la to:
– Cho tôi ra khỏi đây nhanh lên!
Anh ta cắn vào bụng vị tiến sĩ đó máu cũng phún ra rồi anh ta dùng tay kéo ruột của vị tiến sĩ đó ra. Rồi anh ta xoay đầu lại nhìn T.s Max rồi cũng lao tới anh cắn vào bên hông cổ, anh ta la lên máu phún ra văng lên lên tấm kính vị tiến sĩ bên kia đã chết khoảng năm giây sau ông ta cũng tỉnh dậy đôi mắt của ông ta cũng giống như đôi mắt của anh ta như hồi nãy có màu vàng đục. Mọi người bên ngoài sửng sốt nên chạy lên cánh cửa thoát hiểm nhưng nó đã bi kẹt có ai đó
khóa cửa lại nhưng cánh cửa này không có ai khóa cửa cả mỗi khi đóng cửa khi tự động khóa cửa lại. Người đàn nhìn vào bên trong lồng kính thấy tiến sĩ kia đã đứng dậy còn Ts. Max đang bị cấu xé. Vị tiến sĩ quay đầu lại nhìn thấy năm người đang đứng gần cánh cửa nên chạy tông vào lồng kính,vị tiến sĩ tông vào năm lần khiến tấm kính bị nứt rồi tiến sĩ Max cũng chết giống như hai người kia, ba người tông vào tấm kính và tấm kính đang nứt từ từ. Năm người đang đứng bên trên thấy hốt hoảng nhưng bọn họ không có chìa khóa. Bọn họ đang đứng la hét bên trong, đúng lúc đó có một nhân viên dọn vệ sinh đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy nên kêu anh ta.
Người đàn ông la lên:
– Này…mau mở cửa ra nhanh lên…
Nhân viên dọn vệ sinh đang đi tới rồi móc chìa khóa ra, vì anh ta là nhân viên mới vô làm nên không rõ chìa khóa của từng phòng. Nhân viên vừa nói vừa tìm chìa khóa:
– Tôi là nhân viên mới nên chưa biết rõ chìa khóa của từng phòng.
Người đàn ông lên tiếng:
– Anh mau đưa chìa khóa lên cho tôi xem thử.
Rồi nhân viên dọn vệ sinh đưa một chùm chìa khóa lên cho ông ta xem. Người đàn ông đó lên tiếng:
– Là chiếc màu vàng.
Người đứng phía sau bốn người kia bên trong bỗng xoay đầu lại nhìn thấy tấm kính lồng kính gần sắp bể, người đó la lên:
– Mau nhanh đi, tôi không muốn chết trong này đâu!
Và rồi tấm kính vỡ ba người đang chạy nhanh tới chỗ năm người bọn họ cuối cùng cánh cửa mở ra năm người đi qua nhanh cánh cửa rồi đóng nhanh cánh cửa lại. Vừa kịp lúc ba người đó lao nhanh đập vào cánh cửa nhưng e rằng cánh cửa không giữ ba người lâu.
Người đàn ông nói:
– Chúng ta cần báo động mọi người rời khỏi khu vực này nhanh chóng.
Năm người vào phòng chỉ huy và kêu gọi lính bảo vệ tìm giết ba người đó. Các nhân viên đang
bắt đầu sơ tán và ông ta triệu tập được khoảng ba mươi nhân viên bảo vệ trong đây những người khác đã di dời khỏi đây.
Người đàn ông lúc nãy tên là Thomas cũng là bộ tham mưu trưởng đang đứng trước mặt bọn họ tất cả đều trang bị đầy đủ vũ khí quân dụng.
Thomas nhìn bọn họ rồi lên tiếng:
– Các anh nghe đây hiện giờ có ba người bị mắc nhiễm một loại vi rút, bọn họ không còn là con người nữa đó là tiến sĩ Max và Miller và Ronny nhân viên phụ tá. Chúng ta sẽ tìm và giết họ còn nếu không họ sẽ giết các anh,khi các anh gặp hãy giết ngay các anh đã hiểu rõ rồi chứ! Được rồi chúng ta đi thôi!
Nói xong, bọn họ đi ra khỏi phòng vũ khí quân dụng rồi tiến lại cầu thang máy. Thomas nói:
– Bây giờ, chúng ta có ba mươi người tất cả chia làm sáu nhóm mỗi nhóm là năm người,Tom cậu và bốn người đi xuống cầu thang bộ kiểm tra phòng điều khiển,bốn nhóm còn lại đi tới những
khu vực khác kiểm tra. Nào! Các anh di chuyển đi.
Nói xong, bọn họ chia ra chạy theo từng nhóm còn nhóm của Thomas gồn sáu người nếu tính thêm ông ta vào, ông ta quay trở lại phòng thí nghiệm cánh cửa đã bị phá tung,bọn họ đang tiến lại gần,ông ta ra hiệu hai người đứng sang bên kia có gì hỗ trợ và rồi ông ta tiến nhanh tới gần cánh cửa chĩa súng vào bên trong không có ai!
Thomas nhìn bọn họ rồi nói:
– Ở trong đây sạch sẽ, chắc bọn họ đi tới những chỗ khác.
Ông ta vừa nói xong thì người lính đứng đằng phía sau la lên,người dọn vệ sinh lúc nãy đã bị cắn,anh ta lao tới đằng sau lưng người lính đó cắn vào sau cô gáy anh ta máu phún ra. Bọn họ hoảng hốt rồi lùi lại đằng sau.
Thomas la to:
– Giết chúng đi…
Nhiều tiếng súng vang lên rồi hai thân xác nằm lăn xuống đất,Thomas kiểm tra cái xác của nhân viên dọn vệ sinh thấy vết cắn trên cánh tay của anh ta, vết thương sâu cỡ khoảng một milimét có lẽ anh ta đã chống cự. Nhóm họ đi tới chỗ khác, ông ta không biết mấy nhóm kia đã chết hết cả rồi ông ta nói qua bộ đàm nhưng không có ai trả lời.
Nhóm của ông ta đi tới khu vực điều khiển chung quanh khu vực điều khiển toàn là máu me cả, cả nhóm tiến lên phía trước một cách chậm rãi rồi một nhóm đã bị nhóm ở phía đằng sau bọn họ chạy tới khuôn mặt đầy máu me và đôi mắt màu vàng đục,bọn họ chạy vào bên trong phòng điều khiển nhưng căn phòng bằng cửa tấm kính nhưng tấm kính làm bằng chất liệu chắn đạn nên bọn họ cảm thấy không lo lắng. Người chết bên ngoài lao tới phòng điều khiển, Thomas lại gọi điện thoại nhưng điện thoại đã ngưng hoạt động.
Hết chương 4.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!