Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm! - Chương 13: (Nam thần tinh tế) tóm được một tên đần độn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!


Chương 13: (Nam thần tinh tế) tóm được một tên đần độn


Trần Trình mặc dù xuất thân bình dân, nhưng thiên tư của hắn trội hơn hẳn các Alpha khác, đưa tầm mắt nhìn toàn bộ tinh tế, ngoại trừ ánh sáng từ thân thế cùng phụ trợ thêm trang bị, người có thể toàn thắng Trần Trình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vì phần tư chất ưu tú cường đại này, Trần Trình chưa bao giờ cảm thấy suy sụp. Hiện tại cuộc sống của Trần Trình toàn bộ bị phủ định, cả người lâm vào trạng thái hỗn loạn, hắn cấp bách muốn một cơ hội chứng minh bản thân, nhất là chứng minh với Lý Hàng, hắn không phải một người vô dụng.

Dưới sự chống đỡ của tín niệm cường đại, Trần Trình vắt hết óc, lợi dụng toàn bộ tri thức mơ hồ một đời trước, nhanh chóng nắm được manh mối, giống như chó điên cắn chặt tội phạm truy nã tinh tế không tha, vì thế chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Trần Trình liền bắt được tên tội phạm truy nã toàn tinh tế giảo hoạt như lươn trạch, Cảnh Thiệu Dương.

Trần Trình bắt được Cảnh Thiệu Dương, lập tức liên hệ với Lý Hàng. Trần Trình kiêu ngạo như công đực xòe đuôi, “Tôi bắt được Cảnh Thiệu Dương rồi. Mất hết…” Trần Trình nhìn thoáng qua thông tin biểu hiện thời gian ở góc trái, “Tổng cộng 9 ngày 17 tiếng 55 phút.”

Lúc nhận được tin, Lý Hàng đang ôn bài vở trong nhà nghỉ dưỡng tiểu đồng bọn Vương Hạo Nhiên hữu tình cung cấp, trên mặt anh không có cảm xúc cao hứng, nhắc nhở Trần Trình: “Cậu còn nhớ scandal 722 không?”

Trần Trình: “… Nhớ.”

Scandal 722 xảy ra đời trước sau khi nhân vật chính tiến vào trung tâm quyền lực.

Cảnh Thiệu Dương bị người tính kế, thân chịu trọng thương rơi vào tay một cặp thợ săn tiền thưởng. Thợ săn tiền thưởng giao Cảnh Thiệu Dương cho chính phủ, đạt được tiền thưởng cao nhất tinh tế. Nhưng mà thần biến chuyển đến đây, ngày 22 tháng 7, Cảnh Thiệu Dương nắm lấy cơ hội chuyển giao phạm nhân, thành công vượt ngục. Đồng thời, Cảnh Thiệu Dương giết chết hai thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ bắt gã, cũng cướp toàn bộ tiền thưởng họ lấy được. Chuyện này có ảnh hưởng cực kỳ to lớn, trở thành scandal nổi tiếng khiến thể diện của chính phủ mất sạch.

“Vậy thì chờ đến lúc cậu dẫn gã đến trước mặt tôi, lúc đấy hẵng khoe khoang cậu có bao nhiêu lợi hại đi.” Lý Hàng nói xong, lập tức ngắt máy, tiếp tục tiết mục đọ sức với đề thi phức tạp khó nhằn.

Trần Trình nhìn lên bầu trời u ám, lại nhìn chằm chằm máy truyền tin thật lâu không có phản ứng.

Các đốt ngón tay toàn thân Cảnh Thiệu Dương đều bị Trần Trình vặn trật khớp, còn dùng quần áo trói chặt lại, ngã trên rễ cây đại thụ, rõ ràng cả người trông rất chật vật, thái độ của gã lại cực kỳ bình tĩnh. Tuy rằng gã không nhớ rõ bản thân cùng scandal 722 có liên quan gì, nhưng cũng không cản trở việc gã nắm được trọng điểm. Cảnh Thiệu Dương dựa vào thân cây, thong dong hỏi: “Là vị đại nhân vật ấy muốn gặp tao?”

Trần Trình không để ý đến Cảnh Thiệu Dương. Đầu hắn bị cường ngạnh nhét trí nhớ mơ hồ đời trước vào, nhưng nhân cách chủ đạo của hắn vẫn là Trần Trình 18 tuổi kiếp này. Có thể thuận lợi bắt được tội phạm truy nã toàn tinh tế treo mức tiền thưởng cao nhất, hắn khó tránh khỏi cảm giác hưng phấn quá độ. Hiện tại bị Lý Hàng dội cho một gáo nước lạnh, đầu óc nóng lên của Trần Trình dần nguội đi, sự cảnh giác với Cảnh Thiệu Dương cũng được nâng cao.

Trần Trình lấy ra mười cái còi báo động mini từ rương trang bị, toàn bộ đều dán lên người Cảnh Thiệu Dương. Mười cái còi báo động nối liền với nhau, một khi có một cái bị hỏng hoặc bong ra, còi báo động sẽ reo lên; nếu Cảnh Thiệu Dương có dị động, còi báo động cũng sẽ reo lên. Sau khi bố trí kỹ càng, Trần Trình hài lòng phủi bụi ở tay, mới chậm rãi trả lời vấn đề của Cảnh Thiệu Dương: “Là một người có thể khiến mày sâu sắc kiểm điểm bản thân.”

Cảnh Thiệu Dương giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất trên thế giới, gã cười sằng sặc: “Mày có thể bắt tao ở ngay quê nhà của tao thì cũng nên biết, vô luận có cho tao bao nhiêu cơ hội, tao vẫn sẽ đối đầu với chính phủ. Kiểm điểm bản thân? Vĩnh viễn đéo có khả năng.”

Quê nhà của Cảnh Thiệu Gia, chính là một bộ lạc ẩn cư, mười lăm năm trước bị chính phủ tiến công tiêu diệt. Cảnh Thiệu Dương gánh trên vai mối huyết hải thâm thù, từng bước một trở thành một tên tội phạm truy nã toàn tinh tế phản chính phủ. Cảnh Thiệu Dương chôn bí mật về thân thế của gã thật sâu, mãi đến hơn 50 năm sau mới cho sáng tỏ, Trần Trình có trí nhớ đời trước làm tool hack, biết được bí mật của Cảnh Thiệu Dương, hắn chính là lợi dụng điểm yếu này của Cảnh Thiệu Dương để thiết lập cạm bẫy, mới thành công bắt được Cảnh Thiệu Dương.

“Scandal mày nói với chính phủ là chuyện của mày, đéo liên quan tới tao.”

Cũng phải nói, Trần Trình yên lặng so sánh chính mình với Cảnh Thiệu Dương, bản thân đời trước tuy rằng cặn bã, nhưng sau này cũng chân tâm thật ý bù đắp cho người mình yêu; còn Cảnh Thiệu Dương thì sao, sau khi đùa bỡn tình cảm của Lý Hàng, còn bán Lý Hàng cho nơi giao dịch nô lệ, từ đó không còn xuất hiện. Chỉ số tra nam của hai người, lập tức phân rõ cao thấp.

Trong lòng Trần Trình tràn đầy cảm giác ưu việt, hắn dùng vẻ mặt thương hại nói với Cảnh Thiệu Dương: “Bản thân tao cho rằng, cho dù mày bị chính phủ bắt cũng tốt hơn rơi vào tay cậu ta. Tự cầu phúc cho bản thân đi.”

Lực quan sát của Cảnh Thiệu Dương rất mạnh, trực giác của gã nói cho gã biết, Trần Trình tuyệt đối không phải đang diễn trò lừa gạt gã, Trần Trình là thật tâm cho rằng gã sẽ có một cái kết thật thảm. Đầu óc Cảnh Thiệu Dương xoay chuyển nhanh chóng, tưởng tượng ra kẻ địch gã phải đối mặt sẽ có bộ dáng gì–

Đối phương có thể là thủ lĩnh của một tổ chức thần bí. Thân hình hắn cao lớn uy mãnh, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, trên người cũng phủ kín vết sẹo thay cho huân chương. Chỉ cần đứng trước mặt hắn, liền bị khí thế của hắn thuyết phục. Hắn là đàn ông trong đàn ông, Alpha trong Alpha, cường đại, hung mãnh, tàn nhẫn…

Cảnh Thiệu Dương còn chưa não bổ xong, máy truyền tin của Trần Trình nhận được một yêu cầu liên lạc, Trần Trình thoáng nhìn tên người yêu cầu, phản xạ có điều kiện chọn đồng ý, một giây cũng không dám trì hoãn. Lần này Trần Trình không tránh đi tầm nhìn của Cảnh Thiệu Dương, bóng lưng Lý Hàng xuất hiện trước mặt Cảnh Thiệu Dương.

Trần Trình nhìn gương mặt âm u của Lý Hàng, nhất thời hoa cúc căng thẳng: “Tôi đã bố trí tốt cảnh giới, chắc chắn Cảnh Thiệu Dương không chạy được!”

Lý Hàng nhíu mày, “Chuyện Cảnh Thiệu Dương cậu tự liệu mà làm, tôi tìm cậu là vì chuyện khác.”

“Chuyện… Chuyện gì?” Trần Trình ý chí sắt thép bắt đầu cà lăm rồi.

Lý Hàng giơ lên một cái màn hình tinh thể lỏng, trên mặt là đề thi, là một trong những đề thi nhập học Trần Trình cóp lại cho Lý Hàng. Lý Hàng chỉ vào phần bước làm, “Đề này tôi không hiểu cách làm của cậu, giải thích cho tôi một chút.”

Trần Trình cũng không dám hỏi Lý Hàng, vì sao đời trước thành tích của cậu ưu tú đến mức khiến người ngưỡng mộ, hiện tại ngay cả rút gọn vài bước giải cũng không hiểu được. Hắn nhìn nhìn đề bài, sắp xếp câu từ một chút liền bắt đầu giải đề cho Lý Hàng.

“…” Cảnh Thiệu Dương nhìn vẻ khiếp sợ của Trần Trình, liền biết Lý Hàng là người sai bắt gã, nhìn từ bóng lưng cùng khung xương, hẳn là người chưa thành niên, hơn nữa còn là vị thành niên ngay cả một cái đề đơn giản cũng không biết làm. Hình tượng đại ca hắc đạo Cảnh Thiệu Dương não bổ ra, nhất thời vỡ vụn.

Sau khi nghe Trần Trình giảng hai lần, Lý Hàng vẫn không hiểu, xem ra giảng mồm không viết hẳn ra là không đủ, anh cau mày: “Xem ra kế hoạch phải cải biến một chút rồi. Cậu lập tức trở về dạy cho tôi một khóa bổ túc!”

“Vậy Cảnh Thiệu Dương thì làm thế nào?” Trần Trình trừng lớn hai mắt.

Hiện tại số tiền thưởng cho việc bắt được Cảnh Thiệu Dương tuy chưa đứng đầu tinh tế, nhưng cũng là tội phạm truy nã trong hồ sơ. Trần Trình muốn đưa Cảnh Thiệu Dương tới trước mặt Lý Hàng sẽ không thể sử dụng các phương tiện giao thông công cộng. Không thể sử dụng các phương tiện giao thông công cộng, Trần Trình liền không có biện pháp lập tức trở về.

Lý Hàng nói: “Cậu tự xử lý đi. Hiện tại thành tích của tôi mới là quan trọng nhất. Nếu tôi thi cũng không đỗ, làm sao mà bàn đến mấy cái kế hoạch sau được?”

Trần Trình âm thầm cân nhắc một phen, rốt cuộc hắn vẫn muốn nhìn thấy cảnh Lục hoàng tử cùng cháu trai Nguyên soái bị Lý Hàng lăn qua lăn lại làm trò hề, hắn chỉ có thể tiếc nuối buông tha cho Cảnh Thiệu Dương. Tuy nhiên, hắn vẫn không cam lòng dễ dàng tha cho Cảnh Thiệu Dương như vậy…

Vì thề, Trần Trình chuyển hướng máy truyền tin, khiến mặt Lý Hàng đối diện với Cảnh Thiệu Dương.

“Lý Hàng, cậu trừng gã đi.”

“… Cậu – muốn – chết – à!”

Cảnh Thiệu Dương ngơ ngác nhìn gương mặt Lý Hàng, trái tim trực tiếp bị thần Cupid bắn trúng, gã nhất kiến chung tình với thiếu niên xinh đẹp này rồi! “Lý Hàng, anh có thể trở thành chó của em không?”

Trần Trình: “…”

Lý Hàng: “…”

Nếu oán niệm của độc giả tác động lên Trần Trình khiến hắn có thể nhớ được lời nói ở kiếp trước, như vậy loại oán niệm này tác động lên người Cảnh Thiệu Dương, nhất định là khiến gã biến đần luôn rồi.

– —-

Note: Vụ scandal 722 diễn ra vào ngày 22 tháng 7, tại sao không gọi là 227 mà là 722? Vì TQ gọi tháng trước ngày, giống như phong trào Ngũ tứ diễn ra vào 4/5 vậy =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN