Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm! - Chương 38: (Nam chính đã hắc hóa) thôn thương thúy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!


Chương 38: (Nam chính đã hắc hóa) thôn thương thúy


Quý Sâm Niên nắm tay Lý Hàng, nhảy vào thông đạo hư vô.

Trong thông đạo hư vô tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu, cảm giác không trọng lực xảy ra chừng mười giây, sau đó cảm xúc chắc chắn dưới lòng bàn chân lần thứ hai trở về, mê man trong mắt rút đi, một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài vào trong đám cây cối rậm rạp xuất hiện trước mắt Lý Hàng và Quý Sâm Niên.

Quý Sâm Niên thoát khỏi hư vô, theo bản năng mở thần thức ra, xác định vị trí trước mặt họ, ở hướng đông nam, cách họ chừng ba đến năm ki lô mét là thôn trang của người phàm, tên là thôn Thương Thúy.

Hạo Nhiên kiếm tông ở trên một đỉnh núi, xung quanh là ngàn dặm tuyết trắng bủa vây. Tổ sư gia khai sơn lập tông dùng phép thuật của tiên nhân, mở ra một khu vực bốn mùa đều như mùa xuân trong tuyết sơn trắng xóa, những tu sĩ đại năng đời sau coi đây là trung tâm, thường xuyên gia cố mở rộng, tạo thành Hạo Nhiên kiếm tông như ngày nay. Băng thiên tuyết địa lạnh lẽo ngoài khu vực này, cũng chính là nơi huấn luyện cho các đệ tử của Hạo Nhiên kiếm tông.

Quý Sâm Niên ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá rậm rạp, mang theo hơi nóng của mùa hè. Chỉ dựa vào điều kiện địa lý thì có thể kết luận được thôn Thương Thúy cách khá xa Hạo Nhiên kiếm tông, tạm thời bọn họ sẽ không cần lo lắng truy binh của Hạo Nhiên kiếm tông đuổi đến đây. Không chỉ như vậy, người tu tiên không thích mình dính phải khí chất người phàm, vì thế khả năng bọn họ gặp phải tu sĩ khác trong thôn Thương Thúy cũng không lớn.

Sau khi xem qua tình huống, thần kinh căng thẳng của Quý Sâm Niên mới thả lỏng đôi chút, nhưng khi y quay đầu, lại thấy sắc mặt khó coi của Lý Hàng. Quý Sâm Niên nhăn mày, “Làm sao vậy, có chỗ nào khác lạ sao?”

Sắc mặt Lý Hàng trầm trọng, anh gật đầu, “Ừ, có, tình huống tương đối dị thường.”

Ngay cả Lý Hàng cũng cảm thấy vấn đề này khó giải quyết, Quý Sâm Niên không thể không chuẩn bị tinh thần nghênh địch, “Rốt cuộc tình huống như thế nào!”

Lý Hàng vươn bàn tay giấu dưới tay áo ra, khác với bàn tay ấm áp vừa nắm tay Quý Sâm Niên lúc nãy, hiện giờ bàn tay này bị đông lạnh đến nỗi đỏ bừng, trong lòng bàn tay, một khối huyền băng chậm rãi tan thành nước, từ các kẽ ngón tay rơi xuống. Sắc mặt Lý Hàng không tốt, “Đây là công cụ tôi vừa dùng để đập mở thông đạo của bí cảnh.”

Quý Sâm Niên: “…”

Bí cảnh Tiểu Thập Hoang chuyên tìm nơi lịch lãm cho đệ tử Hạo Nhiên kiếm tông, không thiết trí khảo nghiệm khốc hàn như vậy, nhưng Lý Hàng không có khả năng tìm thấy huyền băng ở bí cảnh Tiểu Thập Hoang, mà vị trí hiện tại của bọn họ chính là núi rừng giữa hè thời tiết nóng nực, càng không thể có huyền băng.

Khối huyền băng trong tay Lý Hàng, có thể là ở tuyết sơn trên Hạo Nhiên kiếm tông. Nói cách khác —- địa điểm đầu tiên Lý Hàng bị bí cảnh Tiểu Thập Hoang đuổi đến, kỳ thật ở ngoài sơn môn của Hạo Nhiên kiếm tông.

Nhưng lần thứ hai Lý Hàng bị bí cảnh Tiểu Thập Hoang đuổi đi, lại bị đuổi tới gần thôn của phàm nhân cách xa địa giới tu chân. Quý Sâm Niên ngửa đầu nhìn lại, lúc này, nhất định bí cảnh Tiểu Thập Hoang đã dùng hết sức bú sữa, đuổi Lý Hàng như đuổi ôn thần tới một nơi cực kỳ xa, sợ Lý Hàng lại quay trở về tìm nó.

Trong tĩnh mịch thật lâu, Lý Hàng mặt không chút thay đổi ném huyền băng trong tay xuống, không hề rối rắm thái độ của bí cảnh Tiểu Thập Hoang đối với anh, “Bỏ đi, cách xa một chút cũng tốt, có thể tránh được nhiều phiền toái.”

Lý Hàng ngẩng đầu bước đi, dọc theo con đường nhỏ đầy đá vụn đi xuống núi.

Quý Sâm Niên đi sau Lý Hàng, không dấu vết giấu ấn ký đang nóng lên trên cổ tay vào dưới tay áo rộng rãi.

Lý Hàng có thể tiêu sái đối với thái độ bí cảnh Tiểu Thập Hoang dành cho anh, nhưng Quý Sâm Niên không có biện pháp đối đãi thoải mái.

Ấn ký trên cổ tay y, là bí cảnh Tiểu Thập Hoang để lại trên người y khi y thông qua ám đạo hư vô thoát khỏi nó. Ấn ký này có nghĩa là y dùng thủ đoạn bất chính rời khỏi bí cảnh Tiểu Thập Hoang. Tu sĩ của Hạo Nhiên kiếm tông chỉ cần tiếp cận Quý Sâm Niên trong khoảng cách nhất định là có thể thông qua công pháp môn phái của Hạo Nhiên kiếm tông, cùng với ấn ký đặc biệt này khóa Quý Sâm Niên lại.

Lấy tu vi trước mắt của Quý Sâm Niên, tạm thời không có biện pháp xóa ấn ký, chỉ có thể tạm thời phong ấn, phong ấn của y có thể lừa được những tu sĩ cấp dưới, nhưng có thể qua mắt được những tu sĩ cao tầng của Hạo Nhiên kiếm tông hay không thì vẫn còn là ẩn số. Tiếp tục giữ lại ấn ký này chắc chắn là tai họa ngầm. Bí cảnh Tiểu Thập Hoang cực kỳ sợ hãi Lý Hàng, không tiếc tốn phần lớn linh lực đẩy Lý Hàng ra ngàn vạn dặm, song lại coi Quý Sâm Niên như con mồi khắc dấu hiệu lên, điều này sao có thể khiến Quý Sâm Niên nguôi ngoai?

Tôn nghiêm của Quý Sâm Niên không cho phép y nhờ cậy sự giúp đỡ của Lý Hàng, càng không thể cúi đầu trước ma tu lão tổ, y chỉ có thể phùng má giả làm người mập, một mình chiến đấu với ấn ký của bí cảnh Tiểu Thập Hoang.

***

Từ đây tới thôn Thương Thúy ước chừng khoảng năm ki lô mét, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, vừa đủ để Lý Hàng luyện tập công pháp trụ cột. Có rất nhiều thứ trong thế giới tu chân có tính cộng đồng, Lý Hàng đã mày mò ra cách lấy thứ mình cần trong nhẫn không gian, hiện tại anh lại có bản hướng dẫn hệ thống Nguyện Vọng để lại, sau khi thử vài lần, liền nắm được cách mở tool hack Trúc Cơ hệ thống Nguyện Vọng để lại cho anh.

Tốn hai phút, Lý Hàng cùng Quý Sâm Niên đã tới thôn Thương Thúy.

Lúc này đã là giữa trưa, khói bếp bốc lên từ thôn Thương Thúy, việc Lý Hàng thích nhất là ngửi mùi đồ ăn nhà làm, nhất thời cảm thấy bụng sôi ùng ục. Lý Hàng nói với Quý Sâm Niên: “Tôi chưa tích cốc, có lẽ nên tới thôn Thương Thúy xin miếng ăn. Những thứ chúng ta mang người thường không dùng, chúng ta chia thành hai đường đi, cậu vào thôn làm thân trước, tôi lên núi săn thú, đổi với người trong thôn.”

Quý Sâm Niên mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ta đi săn thú.”

Lý Hàng nhìn bóng dáng đã xa của Quý Sâm Niên, không khỏi trầm tư.

Nếu Quý Sâm Niên đã hắc hóa đến nỗi không thể trị, vậy y sẽ không trốn tránh tiếp xúc với người khác như bây giờ. Bởi khi một người đã hắc hóa đến cực điểm, vô luận người khác dùng thái độ gì đối xử với hắn, thì hắn chỉ có ác ý đối với kẻ đó, căn bản sẽ không bị tổn thương khi người khác có ác ý.

Quý Sâm Niên trốn tránh, có lẽ là bởi dưới đáy lòng y vẫn còn một tia thiện niệm, y sợ mình sẽ đánh mất điều này.

Lý Hàng đưa ra kết luận như vậy, lại không vì thế mà cảm thấy vui vẻ —- trong mở đầu của “Nam chính đã hắc hóa”, Song Mộc Tịch từng nói, nhân vật này nhất định sẽ trở thành đại ma đầu mất đi ma tính.

Trước mắt, trình độ hắc hóa của Quý Sâm Niên mới chỉ là trình độ gà mờ.

Hiện tại Song Mộc Tịch đã từ bỏ chuyện hãm hại, vậy nắm giữ thế giới này cũng chỉ còn quy tắc tồn tại. Chắc chắn chuyện ở thôn Thương Thúy sẽ tiếp tục thực hiện triệt để thiết lập Song Mộc Tịch đặt ra, sẽ chuẩn bị bữa tiệc tàn khốc cho Quý Sâm Niên, đẩy y vào vực sâu hắc hóa.

Nghĩ như thế, sự cao hứng của Lý Hàng khi nắm giữ công pháp cơ bản cùng nhìn thấy thôn Thương Thúy có thể nghỉ ngơi cũng hoàn toàn biến mất. Lý Hàng trầm mặt, dọc theo đường núi đi vào thôn Thương Thúy an bình…

***

Quý Sâm Niên đi vào núi, chỉ một tiếng nhưng đã kiếm được con mồi đủ cho Lý Hàng ăn một tháng, mới chậm rãi trở lại thôn Thương Thúy. Nhưng khi Quý Sâm Niên từng bước đi vào thôn Thương Thúy, y cường ngạnh bỏ đi pháp thuật, hai chân lún xuống bùn đất ẩm ướt nhưng vẫn tiến về phía trước, khó khăn lắm mới đến trước thôn Thương Thúy.

Mùi máu tươi gay mũi thay cho mùi cơm trăm nhà, tiếng khóc nức nở bị kìm nén, vọng trong thôn Thương Thúy, làm kinh động chim chóc đang buồn ngủ.

Biến cố ở thôn Khê Bắc là vết thương không thể đụng đến trong lòng Quý Sâm Niên, y không dám tưởng tượng, nếu bi kịch tương tự xảy ra trước mặt y, y sẽ trở nên như thế nào. Quý Sâm Niên run rẩy mở thần thức ra, rất nhanh bao trùm lên thôn Thương Thúy —-

Tất cả thôn dân trong thôn Thương Thúy đều tập trung ở tổ miếu trung tâm chuyên dùng để hiến tế của thôn, nhà nào nhà đấy rúc vào nhau. Người đứng ở giữa tổ miếu, chính là Lý Hàng.

Trên mặt cùng người Lý Hàng dính đầy máu tươi, hai tay còn nắm thứ gì đó, máu tươi theo kẽ ngón tay anh chảy xuống tí tách. Lý Hàng không bị thương, máu tươi trên người anh đến từ nhóm thôn dân ngã dưới chân anh. Những thôn dân ngã xuống đất này, sau cổ họ đều có lỗ hổng đã được cầm máu, không rõ sống chết thế nào.

Mà quan trọng nhất chính là ma tu lão tổ, hắn không ở trong cài áo dưỡng hồn, mà ngưng kết lại bay giữa không trung, vẻ mặt cực kỳ não tàn, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lý Hàng.

Không cần nhiều lời, hình ảnh này đã nói rõ sự thật.

Hai mắt Quý Sâm Niên đỏ bừng, ma khí vốn không ổn định đánh mạnh vào đan điền y, gần như muốn phát nổ. Y nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn nhai nát cái tên mình thốt ra, “Lý Hàng, Lý Hàng…!!!”

Quý Sâm Niên cúi người, vạt áo không gió mà động, trong nháy mắt, Quý Sâm Niên biến mất, dịch chuyển đến sau lưng Lý Hàng. Ma văn dần hiện lên khuôn mặt Quý Sâm Niên, y giơ huyền thiết kiếm lên, chuẩn bị chém xuống lưng Lý Hàng.

Kiếm trong tay Quý Sâm Niên còn chưa hạ xuống, một cô gái chạy ra từ chỗ đám người, cô phấn đấu quên mình muốn đẩy Quý Sâm Niên ra, nhưng cô chỉ là người bình thường, sao có thể đẩy được Quý Sâm Niên đã bước lên con đường tu ma. Cô nửa nằm trên mặt đất, ôm chặt thắt lưng Quý Sâm Niên, khóc thê thảm: “Hu hu hu, Lý Hàng đại nhân, ngài mau chạy đi! Ma tu phóng cổ trùng đã tới!”

Lý Hàng quay đầu nhìn thoáng qua Quý Sâm Niên, nói với cô gái: “Không cần lo lắng, đây là bạn tôi.”

“Bạn ngài sao có thể vung đao với ngài được! Nhất định là hắn đang lừa Lý Hàng đại nhân!” Cảm xúc của cô gái cực kỳ kích động, vẫn nửa quỳ trên mặt đất, ôm chặt thắt lưng Quý Sâm Niên không chịu buông tay.

“Cậu ta không động kiếm với tôi, mà là muốn giết cổ trùng chạy ra phía sau tôi. Cô gọi tôi là đại nhân, lại không tin tưởng vào quyết định cơ bản nhất của tôi sao?” Lý Hàng nói chuyện với cô gái, nhưng lúc nói chuyện anh không nhìn cô, mà nghiêm khắc nhìn nhóm thôn dân đang dáo dác nhìn quanh. Những kẻ ôm địch ý với Quý Sâm Niên đều cúi đầu, thu lại cảm xúc tiêu cực với Quý Sâm Niên.

Quý Sâm Niên tuy không thể từ đoạn đối thoại giản lược này móc nối với cổ trùng, nhưng có thể nắm được tin tức mấu chốt —- y và Lý Hàng đều là người từ ngoài đến đây, nhưng Lý Hàng được nhóm thôn dân tin cậy, mà y lại bị hoài nghi căm thù, đãi ngộ với hai người như trên trời với dưới đất. Mà nguyên nhân nhóm thôn dân tin cậy Lý Hàng, y lập tức có đáp án.

Cô gái buông Quý Sâm Niên ra, “Vị đại nhân này, là ta hiểu nhầm ngài…”

Còn chưa nói xong, cô đột nhiên phun một ngụm máu tươi lên hạ bào cũ nát của Quý Sâm Niên.

“Cô đứng gần tôi quá, cổ trùng bắt đầu tạo phản.” Lý Hàng không nói hai lời lập tức đẩy Quý Sâm Niên ra, đỡ lấy cô gái đang lảo đảo, anh đưa một khúc gỗ cho cô gái, “Cắn nó, cố chịu một chút.”

Mặt cô gái nhăn nhó, cô thống khổ gật đầu, nghe lời cắn khúc gỗ, sau đó vén mái tóc dài sang bên trái, cúi đầu để lộ cái cổ trắng nõn với Lý Hàng.

Lý Hàng cũng không kiêng kị, nhìn chằm chằm cổ cô gái, nói: “Thức thời thì thành thật lăn ra đây cho tao!”

Lý Hàng vừa dứt lời, làn da sau cổ cô gái dần nứt ra, tạo thành vết thương hình tròn, một con sâu thon dài màu da sợ hãi chui ra. Con sâu vừa bò ra ngoài, vừa phát ra tiếng khóc nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Hu hu hu hu hu hu hu hu.”

Lý Hàng giơ bàn tay phải đẫm máu ra, chậm rãi kéo con sâu ra khỏi vết thương, để nó lên cổ tay, đồng thời nắm chặt mệnh mạch của nó.

Trong quá trình rút cổ (cổ trùng), cô gái có vẻ cực kỳ thống khổ, gần như muốn cắn đứt khúc gỗ trong miệng. Máu tươi nóng bỏng chảy ra từ cổ cô gái, khiến quần áo Lý Hàng nhiễm thêm một tầng máu.

Khi cô gái không thể chống đỡ nổi nữa, mấy thôn dân khác cực kỳ ăn ý nâng cán đến, đưa cô đến bên cạnh để đại phu tiến hành cầm máu khẩn cấp. Sau khi xử lý vết thương xong, sau cổ cô gái liền giống những thôn dân ngã dưới chân Lý Hàng, xuất hiện một lỗ thủng khó coi. Quá trình di chuyển cùng chữa trị cực kỳ lưu loát, hiển nhiên đây không phải lần đầu phối hợp.

Đại phu chữa thương xong cho cô gái, mấy thôn dân lại nâng cô gái đang hôn mê bất tỉnh về chỗ cũ, để cô ở cùng một chỗ với những thôn dân đang bất tỉnh dưới chân Lý Hàng. Quần áo Lý Hàng dính đầy máu, cộng thêm nhóm thôn dân ở dưới chân anh, hiệu quả thị giác này khiến Quý Sâm Niên sinh ra hiểu lầm với Lý Hàng.

Sau khi Quý Sâm Niên tỉnh táo lại, liền phát hiện chi tiết nhỏ đã bị y lãng quên. Trong không gian của thôn Thương Thúy, có thể cảm nhận được trứng cổ trùng mắt thường không nhìn thấy bằng thần thức. Trứng cổ trùng dày đặc đến nỗi gần như bao phủ cả thôn Thương Thúy, chỉ chừa ra đúng một khoảng trống, đó chính là nơi lấy Lý Hàng làm trung tâm với bán kính mười thước. Chỉ khi có Lý Hàng che chở, những thôn dân này mới có thể an toàn.

Những cổ trùng hình thái trứng này cũng không nguy hiểm, chỉ cần một pháp quyết hỏa thiêu là có thể diệt trừ. Cổ trùng đã thành con Lý Hàng rút ra sau cổ nhóm thôn dân mới là sự tồn tại nguy hiểm nhất.

Quý Sâm Niên đã từng nghe qua loại cổ trùng nuốt máu cắn hồn này ở chỗ ma tu lão tổ, chúng là thứ vũ khí quen thuộc của một nhánh ma tu mà ma tu lão tổ biết. Nghe nói lúc đầu ma tu sẽ để trứng trùng ở chỗ phàm nhân hẻo lánh để ấp trứng thành trùng, sau khi được máu thịt người phàm tẩm bổ, ma tu sẽ bắt bọn nó về, tiếp tục dùng máu thịt tu sĩ tẩm bổ nó. Truyền thuyết nói cổ trùng đạt đến trạng thái đỉnh cao, chỉ cần một con là có thể cắn nuốt được tu sĩ ở kỳ Đại Thừa. Không biết thực hư truyền thuyết thế nào, nhưng truyền thuyết này tất cả ma tu đều biết, sự kinh khủng của cổ trùng này, không cần nói cũng biết.

Điều kinh khủng ở loại cổ trùng này không chỉ ở năng lực nuốt máu cắn hồn, mà điều khiến người ta rợn tóc gáy chính là, phần lớn loại trùng này có trí tuệ sánh ngang với con người! Trí tuệ của chúng được truyền thừa trực tiếp từ tổ tiên, từ khi ở dạng trứng chúng đã có trí tuệ trác tuyệt.

Quý Sâm Niên nhìn cổ trùng quấn trên tay phải Lý Hàng như nhìn đại địch ——

Lý Hàng gỡ con sâu trên cổ tay phải ra, để nó lên lòng bàn tay, sau đó nâng hai tay song song. Trong tay trái của Lý Hàng là một quả cầu làm từ cổ trùng. Quả cầu này to cỡ ba bàn tay, mấy chục xúc tu vươn ra bên ngoài, giống như quả cầu thịt nhỏ máu tí tách.

Lý Hàng nói với con sâu lạc đàn: “Bò lên đi, tự trói mười nút chết.”

Quý Sâm Niên muốn chửi ầm lên, Lý Hàng cư nhiên dám bảo con sâu có chỉ số thông minh cao này tự trói, chắc chắn nó sẽ dùng mẹo lừa Lý Hàng, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng mà, Quý Sâm Niên còn chưa mở miệng nhắc nhở, con sâu trên tay phải sau khi nghe lệnh Lý Hàng nhanh chóng bò dến tay trái, liều mạng chui vào trong tâm quả cầu, dùng chỉ số thông minh cực cao của nó buộc mười nút chết siêu khó trong mười giây, bóp chết cơ hội chạy trốn cuối cùng.

Quý Sâm Niên: “…”

Lý Hàng không biết quá trình tư duy của Quý Sâm Niên, anh suy nghĩ nhìn quả cầu làm từ sâu khủng bố trong tay mình, cục thịt lớn như thế, để trên tay thật sự không tiện. Anh mang túi không gian rách nát của mình ra, hỏi ma tu lão tổ: “Tôi có thể để nó vào trong này không?”

Ma tu lão tổ lắc đầu, “Cổ ăn thịt nuốt hồn cực kỳ trung thành với chủ nhân, hơn nữa lại có trí tuệ siêu việt. Nếu để nó vào trong túi không gian, lấy trí thông minh của chúng, chắc chắn chúng sẽ phá túi mà ra, trở lại bên người chủ nhân.”

Lý Hàng cúi đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy ma tu lão tổ nói có lý, “Vậy cho chúng vào túi không gian, sau đó bỏ vào trong không gian của ông, cho dù chúng khôn khéo cỡ nào, cũng không thể thoát được đi.”

Nếu người đưa ra đề nghị này với ma tu lão tổ là Quý Sâm Niên, ma tu lão tổ đã sớm vả cho một phát, nhưng mà đối mặt với Lý Hàng, ma tu lão tổ chỉ có thể cầm đá đập chân mình, may là hắn còn tìm được một cái nệm lưng. “Trong không gian của ta có tài nguyên trân quý, nếu chúng vào sẽ khiến tài nguyên bị ô nhiễm. Nhẫn không gian của ngài cũng có quy tắc không gian khá mạnh, đủ để nhốt cổ trùng. Không thì thế này đi, Lý Hàng đại nhân chuyển đồ trong nhẫn không gian đến chỗ ta, sau đó để cổ trùng vào trong nhẫn không gian.”

Cuối cùng Lý Hàng không thực hiện đề nghị của hắn, anh không lãng phí thời gian nghe lời ma tu lão tổ sửa sang lại đồ trong nhẫn không gian, mà trực tiếp vứt cục sâu vào trong túi không gian, sau đó ném vào nhẫn không gian. Anh hô lên với thôn dân: “Kế tiếp.”

Từ lúc chính ngọ mặt trời nhô cao, trôi qua màn đêm, mãi đến ngày hôm sau mặt trời một lần nữa xuất hiện, Lý Hàng mới rút hết toàn bộ cổ trùng ký sinh trong cơ thể thôn dân thôn Thương Thúy. Nhóm thôn dân từ già đến trẻ đều chen chúc trong vòng che chở của Lý Hàng, rúc vào nhau ngủ say. Quý Sâm Niên niệm Thiên Hỏa kết, ngọn lửa bốc lên đến tận trời, đốt hết trứng trùng li ti của chủ nhân nó để lại trong thôn Thương Thúy, hóa thành tro tàn trong thiên hỏa nóng rực.

Quý Sâm Niên nhìn sang bên cạnh —-

Ánh lửa làm nổi bật lên hình bóng đẫm máu của Lý Hàng, khí thế còn mãnh liệt hơn so với thiên hỏa. Lý Hàng vì cứu phàm nhân trong thôn Thương Thúy, không chỉ mạo hiểm việc thần thức bị vắt khô dẫn đến bị cổ trùng phản phệ, anh còn bỏ qua tài liệu quý giá trong nhẫn không gian, để có thể tiết kiệm thời gian tới mức tối đa để cứu người.

Bản chất thiện lương của Lý Hàng ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy, ma tu lão tổ không có khả năng không phát hiện.

Ma tu lão tổ chán ghét người lương thiện cỡ nào, Quý Sâm Niên ở chung với hắn hai năm đã hiểu rõ, y thu hồi tầm mắt trên người Lý Hàng, không dấu vết đánh giá ma tu lão tổ. Thân thể bán trong suốt của ma tu lão tổ như hòa vào trong thiên hỏa, nhiệt độ của thiên hỏa cũng không thể hòa tan thần sắc lãnh khốc của hắn.

Lý Hàng gặp nguy hiểm…

Ngay lúc thiện ý còn sót lại trong Quý Sâm Niên đấu tranh với sự đen tối trong nội tâm, y do dự không biết có nên đứng về phía Lý Hàng, đối kháng với ma tu lão tổ không, thì ma tu lão tổ vẫn luôn trầm mặc từ lúc bị Lý Hàng đối đãi thô bạo trong nhẫn không gian rốt cuộc mở miệng nói chuyện. Vẻ mặt ma tu lão tổ thâm trầm, vọng lại từ nơi xa: “Lý Hàng, bản tôn quá coi thường ngươi rồi.”

Đây là lần đầu tiên ma tu lão tổ tự xưng bản tôn với Lý Hàng, Quý Sâm Niên theo phản xạ cầm chuôi kiếm bên hông, ma tu lão tổ muốn động thủ sao?!

Ma tu lão tổ duỗi chân, từ không trung bước xuống, đằng sau là lửa cháy ngút trời, đi đến trước mặt Lý Hàng.

“Mộc Châu ta tu ma hai ngàn năm, từ trước tới nay chưa từng làm việc thiện. Thế giới này, kẻ làm việc xấu, nếu ta nhận thứ hai sẽ không có người nhận thứ nhất. Ta vẫn luôn cho rằng, làm chuyện cực ác mới là con đường tu ma chính xác. Nhưng…”

Ma tu lão tổ chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lý Hàng, “Hôm nay ta mới phát hiện, suy nghĩ của mình sai lầm đến cỡ nào!”

Quý Sâm Niên: “…”

Ma tu lão tổ kích động nói: “Lý Hàng đại nhân, kiếp trước ngài đã tắm máu hàng trăm vạn người, hiện tại lại làm việc thiện của thánh nhân. Ta vẫn không rõ tại sao ngài phải làm như vậy, hiện tại ta đã hiểu rồi. Thiện và ác là hai mặt đối lập, chỉ biết ác mà không biết thiện, thì tuyệt đối không thể thấu hiểu thực sự thế nào là ác. Đại nhân tự mình làm việc thiện của thánh nhân, chính là để giác ngộ được chuyện cực ác!”

Lời lẽ của ma tu lão tổ thật ra có vài phần đạo lý, Quý Sâm Niên đánh giá như vậy.

Lúc nào cũng lấy sai kịch bản, cuối cùng y cũng quen với phong cách kỳ quái bên cạnh Lý Hàng.

Lý Hàng đã sớm nhìn thấu bản chất fan não tàn của ma tu lão tổ, so với Quý Sâm Niên, anh bình tĩnh hơn nhiều. Lý Hàng nói với ma tu lão tổ như thật: “Ông hiểu có ý đúng, nhưng không đúng toàn bộ.”

Ma tu lão tổ lắng nghe, “Vậy nên giải thích thế nào?”

“Tôi làm việc thiện, không phải để ngộ ác.”

“Tu ma cùng thiện…”

“Ngay từ đầu suy nghĩ của ông đã có vấn đề, ai nói tu ma nhất định phải làm việc ác? Tu ma chính là tùy tâm sở dục, tôi cứu người, là bởi tôi thích thế, chứ không phải để ngộ ác. Ngay từ đầu ông đã bị cái ác trói buộc, nhất định con đường tu ma của ông sẽ không tiến được xa.”

Ma tu lão tổ bừng tỉnh, hoàn toàn bị Lý Hàng tẩy não. “Lý Hàng đại nhân, xin hãy cho ta vĩnh viễn đi theo ngài làm việc thiện!”

Lý Hàng bình tĩnh gật đầu, anh chỉ cột đá đánh dấu địa giới thôn Thương Thúy bị ma tu nuôi cổ trùng, “Như vậy, giúp tôi khắc thần thức vào cột đá này. Dấu hiệu thần thức ma tu dùng để đánh dấu địa bàn ấy.”

Dưới sự phối hợp của ma tu lão tổ, Lý Hàng lần đầu tiên điều động thần thức, khắc sâu một chữ “Hàng” mang sát khí ngút trời lên cột đá. Khối địa bàn của phàm nhân này, được Lý Hàng đánh dấu từ bây giờ về sau, người tu hành nào ra tay với nơi này, cho dù có trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị ma tu lão tổ – fan não tàn của Lý Hàng giết chết.

Lúc Lý Hàng dấu hiệu, bên tai họ vang lên tiếng kêu thê thảm, hẳn là thanh âm của chủ nhân nơi này, cũng chính là ma tu nuôi dưỡng cổ trùng.

Ma tu lão tổ như phát hiện ra bảo tàng nói: “Hóa ra vì thiện, cũng có thể hóa thành ác. Tên ma tu thối tha kia mất nhiều cổ trùng như vậy, chắc chắn giờ đang đau lòng muốn chết.”

Lúc ma tu lão tổ đang tự tìm niềm vui, Quý Sâm Niên giống như phát hiện được sự thật nào đó, y mặt liệt nói với Lý Hàng: “Tên của ngươi, hóa ra là “Hàng” này. Nếu tách tên của ngươi ra…”

“Trật tự.” Mặt Lý Hàng không chút thay đổi, lúc nãy khi dùng thần thức khắc chữ, một loại cảm giác kỳ diệu khiến anh viết ra tên thật của mình, không thể dùng “Hàng” trong “Hàng Châu” để biện giải được nữa. “Đừng đoán mò quan hệ giữa tôi và Mộc Châu, tôi không có tí quan hệ gì với ông ta.”

Thôn dân thôn Thương Thúy hoàn toàn không biết, Lý Hàng cùng ma tu lão tổ và Quý Sâm Niên đã lặng lẽ rời khỏi thôn Thương Thúy.

Trải qua phó bản tại thôn Thương Thúy, Lý Hàng liền đề nghị bế quan tu luyện. Quý Sâm Niên hơi một tí là ma hóa do cảm xúc không ổn định, tốc độ tăng tu vi dù nhanh nhưng không ổn định, y đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của Lý Hàng. Ma tu lão tổ lại là fan não tàn của Lý Hàng, sao có thể phản đối Lý Hàng. Vì thế, Lý Hàng vui vẻ dẫn đội tìm sơn động bế quan tập thể.

Bế quan được nửa tháng, Lý Hàng nhanh chóng nắm giữ tool hack Trúc Cơ hệ thống Nguyện Vọng mở cho anh. Quý Sâm Niên từ ma anh tầng một nhảy vọt lên ma anh tầng mười, hơn nữa tâm tình y sau khi trải qua nhiều lần bị vả mặt, đã vững vàng hơn so với lúc trước, có thể biến Lý Hàng thành tro trong giây lát. Nhưng mà, không ai dám bàn gì về tu vi không hề tăng tiến của Lý Hàng.

Bế quan chấm dứt, Lý Hàng đề nghị về quê của Quý Sâm Niên xem, nơi đó là gốc rễ của Quý Sâm Niên, vô luận thế nào y cũng phải trở về xem. Quý Sâm Niên tuy chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng y khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của Lý Hàng.

Nhưng mà, hành trình về nhà của Quý Sâm Niên, chết ngay ở bước đầu tiên: Mua đồ ăn vật tư ——

Túi không gian của Lý Hàng bị hỏng, nhẫn không gian cũng bị cổ trùng phá, bọn họ không thể xài tài liệu cấp bảo tàng trong cài áo của ma tu lão tổ như vật phẩm hàng ngày được, cho nên phải đi mua đồ ăn. Ma tu – tiền đầy túi – lão tổ cực kỳ hào phóng với Lý Hàng, tổng giá trị của linh thạch hắn cho Lý Hàng, cũng đủ để Lý Hàng mở một phòng đấu giá.

Sau khi cho Lý Hàng cùng Quý Sâm Niên khoản tiền kếch sù, ma tu lão tổ chui vào trong cài áo, hai người một hồn tìm được một thành thị mà người tu hành hay tụ tập. Thành này có tên Song Tự, khá thoải mái, vô luận là nhân tu, yêu tu, quỷ tu, ma tu vân vân, chỉ cần không gây chuyện, tất cả đều được hoan nghênh.

Ngoại trừ vật tư bên ngoài, Lý Hàng cùng Quý Sâm Niên có thể kiếm được tình báo hữu dụng từ thành Song Tự. Quán trà chính là một nơi tốt để thám thính tình báo, Lý Hàng cùng Quý Sâm Niên mua đồ ăn vật tư xong vừa giữa trưa, liền chọn một quán trà nhiều người lui tới để nghỉ ngơi.

Lúc tiểu nhị rót trà, Quý Sâm Niên cho hai khối linh thạch loại xấu làm phần thưởng, hỏi hắn: “Chúng ta vừa bế quan xong, ngươi nói cho chúng ta, gần đây xảy ra chuyện gì không.”

Tiểu nhịn hớn hở nhận linh thạch, nói với Quý Sâm Niên, “Gần đây có chuyện lớn, liên quan đến Ma quân Mộc Châu đã bị đánh bại bốn trăm năm trước. Lời đồn về Ma quân Mộc Châu rất nhiều, các ngài muốn nghe bản nào?”

Lý Hàng làm như không nhìn ra tiểu nhị đang bóng gió muốn được thưởng thêm, “Nói cho chúng tôi bản được nhiều người tin nhất.”

Tiểu nhị có chút mất mát, nhưng vẫn tận tụy đưa ra đáp án Lý Hàng muốn.

“Nghe nói tàn hồn của Ma quân Mộc Châu vẫn ẩn núp trong bí cảnh Tiểu Thập Hoang của Hạo Nhiên kiếm tông, lúc Tiểu Thập Hoang mở ra thí luyện, hắn đoạt xá một đệ tử Trúc Cơ của Hạo Nhiên kiếm tông, bị đệ tử thiên tài Quý Sâm Niên của Hạo Nhiên kiếm tông đánh đuổi khỏi Hạo Nhiên kiếm tông. Tu vi của Ma quân Mộc Châu bị phế, chỉ có thể thông qua thủ đoạn vụng về là thu thập tín ngưỡng của phàm nhân để khôi phục tu vi.

Quý Sâm Niên đuổi theo Ma quân Mộc Châu đến thôn trang phàm nhân bị Ma quân Mộc Châu thu thập tín ngưỡng, vốn y có thể hủy cả thôn trang bắt Ma quân Mộc Châu đang suy yếu muốn khôi phục tu vi, nhưng Quý Sâm Niên thiện lương không đành lòng tổn thương những sinh mệnh vô tội, vì vậy tha cho những phàm nhân bị Ma quân Mộc Châu tẩy não.

Tình báo được truyền ra từ người yêu thanh mai của Quý Sâm Niên ở Hạo Nhiên kiếm tông.”

Lý Hàng: “…”

Quý Sâm Niên: “…”

Ma tu lão tổ trong cài áo: “…”

Lời đồn này thật lợi hại, bôi đen cả ba, không ai thoát được.

Lý Hàng cáu, “Lời đồn này truyền ra thế nào vậy?!”

Quý Sâm Niên nhớ tới tu vi tăng nhanh như chớp của mình, bế quan xong y đã xóa đi dấu hiệu bí cảnh Tiểu Thập Hoang để lại, lại nghĩ tới một đống cổ trùng Lý Hàng từng cầm trong tay, hiện tại đang vứt trong nhẫn không gian. Mặt y không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn trời, “… Ta cũng không biết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN