[BTS][VKook] Heart Attack. - [Chap3]Ngày cưới .2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


[BTS][VKook] Heart Attack.


[Chap3]Ngày cưới .2


Au: Mèoo Aka Não Sữa.
___________
– Chú rể đâu? Sao giờ này còn chưa tới nữa..- Vị cha xứ nhìn vào đồng hồ sốt ruột, chạy qua chạy lại khiến mọi người chóng mặt.
JungKook cười, mà cậu cũng chẳng hiểu lí do gì mình lại cười cả. Chắc là mọi chuyện sẽ diễn ra như suy nghĩ của cậu rồi. Ý cậu là cưới hộ ấy…
Hoseok đang đứng bên cạnh cậu, vest đen quý tộc cùng đôi găng tay trắng tinh, vội vã bấm điện thoại gọi cho người \”chồng\” của cậu.
Cậu thoáng nghĩ, không phải lại nhờ Hoseok cưới hộ chứ? Anh ấy cũng rất đẹp trai, lại còn biết quan tâm. Cậu cần vậy là đủ rồi… Chợt cảm thấy bản thân lố lăng quá thể, sắp đi lấy chồng rồi còn tư tưởng đến người đàn ông khác.
– Hm? Cậu không hồi hộp sao? -Hoseok chợt nhớ đến JungKook còn tồn tại, vội vã nhét điện thoại vào túi chạy đến hỏi thăm.
– Anh yên tâm, tôi bình thường, không bị điên và cũng không cảm thấy hồi hộp.- Cậu lại cười, chắc anh nghĩ cậu bị điên thật ý. Làm gì có cậu dâu nào thấy chồng chưa đến lại ngồi cười cơ chứ? Mặt lại chẳng có chút gì lo lắng, thấp thoáng trong nụ cười còn nhen nhóm sự khinh bỉ, chế nhạo. Cậu đúng là rất đặc biệt.
– À, ý tôi không phải thế.. Ừm…Ờ… Tóc cậu đẹp lắm..- Hoseok bối rối gãi đầu, nói lăng lắp bắp. Sự vụng về của anh khiến cậu cảm thấy thoải mái.
– Chú rể đến rồi, mau đưa cậu dâu ra đi. Trễ 30 phút rồi..- Cha xứ cuống quýt chạy vào gọi cậu.
– Ra thôi…- Cậu toan bước.
– Cậu, không có người thân sao?- Vị cha xứ thắc mắc.
– Không có…- JungKook chợt buồn, mẹ đang đau ốm, cựa không nổi nói gì đến việc dự đám cưới chứ.
.
.
Cậu hít một hơi đầy phổi rồi thở mạnh ra. Hồi hộp? Cảm giác này bây giờ mới đến. Chậm quá…
JungKook từ cửa bước vào, mặc trên người bộ quần áo trắng tinh từ trên xuống, hợp với mái tóc đen mới cắt. Toan nhìn cậu vô cùng an lành và tinh khiết giống như vị thần trong truyện cổ tích vậy. Cậu cô độc cầm bó hoa xanh lam nhỏ li ti, sải bước trên thảm đỏ tiến về phía người con trai đang đứng cạnh cha xứ.
Người đó là chồng cậu sao?
Rất đẹp, ngũ quan hoàn hảo, cao hơn cậu khoảng 1/2 cái đầu, ánh mắt sắc hơn dao cạo quét qua cơ thể cậu một đường bao quát từ chân lên đầu rồi dừng lại ở khuôn mặt cậu.
Anh giật mình. Cảm giác thân thuộc phập phồng kéo đến. Tất cả chỉ được trong giây lát, anh nhận ra rằng giữa biển người giống nhau thường không ít. Anh tặc lưỡi, thở dài…
Mặc cậu khoác tay, anh vô tình nói:
– Lược bỏ những thứ không quan trọng đi, tôi không muốn ở đây lằng nhằng với một thằng con trai.- Lời anh buông ra đủ lớn để vị cha xứ có thể nghe thấy. Ông ấy bối rối nhìn cậu rồi lại nhìn anh.
– Cứ làm như lời anh ta đi, tôi cũng chẳng hứng thú với \”đồ của người ta\”.- Cậu nhìn anh vẽ ra nụ cười tà mị rồi chỉ lên phía cổ áo vẫn còn vương vấn son môi và hương nước hoa hắc mùi của phụ nữ.
Anh cũng nhìn cậu rồi nhếch mép, con người này quả không tầm thường, những ngày tháng tiếp theo đối với cậu và hắn chắc chắn sẽ rất thú vị. \”Ngạo kiều? Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là mùi vị của Kim Taehyung\”
-…- Không đầy 30p sau, lễ cưới kết thúc. Cậu và anh đều không có nhu cầu muốn đi hưởng tuần trăng mật, cậu còn phải học, còn anh bận chuyện công ti, đương nhiên không có thời gian rảnh rỗi để đày đoạ nhau. Đúng mà, hai thằng con trai không quen biết ngoài nhìn mặt nhau ra còn có thể làm gì?
Lễ cưới kết thúc, mẹ chồng nhanh chóng thu dọn đồ của cậu đến nhà riêng của Taehyung.

Ngôi nhà cũng không to lắm, vì hắn chỉ về nhà khi ngủ thôi, chuyện công ti cũng ít đem về nhà. Mẹ anh nói thế.Bà đưa cho Kook một tấm thẻ, bảo cần mua gì thì mua, hằng tháng bà sẽ \”bơm\” tiền vào đó.
Nghe thì có vẻ dễ sống đấy, mong là tương lai đơn giản như cậu nghĩ.
Cậu mở cửa phòng Taehyung, căn phòng tông trắng xám chủ đạo, toàn thể toát ra âm khí. Cậu khẽ rùng mình, không dám nghĩ đến việc ngủ trong căn phòng này.
Xách đồ đạc lên tầng trên cùng, trên đó không những trống lại còn bao lơn bụi.
JungKook thở dài, tìm trong nhà không có lấy một cây lau nhà và thùng nước. Không hiểu tại sao phòng của anh lại có thể sạch đến thế.
Cậu nhìn tấm thẻ trên tay…
Có việc dùng đến nó rồi đây.
Cậu đi siêu thị, nơi giá cả đắt đỏ cắt cổ. Hồi bé cậu có đến đây, nhưng vì gia đình phá sản nên trước giờ đi qua cậu cũng chẳng giám nhìn.
Nồi, chảo,… nước rửa chén dùng trong nhà bếp. Chổi, cây lau…chậu giặt.. Việc dọn nhà chắc chắn sẽ phải sử dụng. Giường, bàn học, tủ để quần áo, chăn, gối… Cậu cần những thứ này để ở dài hạn.
Mua thêm mấy đồ dùng trong sinh hoạt cá nhân…
Thanh toán tất tật chưa dùng đến 1/5 số tiền trong thẻ.
Cậu hơi choáng, bà ta đưa tiền để cậu mua nhà hay sao???
Theo cậu tính thì ở đây khoảng 3 năm thì đủ cho cậu lập một cửa hàng rồi.
Vậy khi chồng cậu đuổi thì cậu vẫn sẽ không chết đói.
Cưới xong, JungKook dành cả ngày đó dọn dẹp nhà cửa, thu đồ vào phòng ở. Đến chợp tối tất cả mới ổn định xong xuôi.
Bao quát qua nhìn nó cũng có tí giống tổ ấm.
Cậu nở nụ cười thoả mãn, toan khoác áo đi mua đồ ăn thì cánh cửa chợt mở tung.
Đập vào mắt cậu là hai cơ thể loã lồ đang cuốn lấy nhau, một nam và một nữ. Người nam không ai khác là chồng cậu.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì ánh mắt sắc lẻm đã dán lấy cậu.
– Tránh đường… Chưa thấy người lớn quan hệ bao giờ sao?- Anh nhếch mép nhìn cậu, tay còn tháo 2-3 cúc cổ áo để cho người phụ nữ kia hôn lấy cổ và cả ngực.
-Không khác gì lợn giống. Thật là mất hứng ăn cơm.- JungKook chớp chớp mắt, xấu hổ quay đi chỗ khác nhường bước cho họ.
Anh tiếp tục thưởng thức con mồi của riêng hắn, bế người phụ nữ đó lên giường. Cậu không dám nghĩ tới những gì anh sẽ làm nữa.
Thì ra là mẹ hắn muốn hắn lấy chồng vì lí do này đây. Thật kinh khủng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN