[BTS][VKook] Heart Attack.
[Chap7]Ốm.
[Chap7]
Au: Mèoo Aka Não Sữa
___________
Taehyung nằm dưới đất mà đầu óc quay cuồng, anh nhắm mắt, giọt nước mắt từ khoé mi thi nhau chảy xuống ướt đẫm hai bên tóc mai ở thái dương. Anh mở mắt, chớp nhẹ vài cái để nước đi hết ra ngoài.
.
.
\” _10 năm trước_
– Doremon ah~ bọn thằng Vim lấy mất con gấu của Doremon tặng tớ mất rồi…- Nobita khóc lóc, gào to kéo áo Doremon uỷ khuất.
– Để tớ lấy giúp cậu… -Doremon hùng hổ.
– Đừng, chúng nó đông lắm.- Nobita ôm lấy bàn tay mập mạp của Doremon.
– Cậu quên tớ hơn cậu 2 tuổi lận sao?- Doremon cười khì khì rồi lau nước mắt cho Nobita.
– Nhưng mà….- Nobita định nói gì đó nhưng Doremon ngăn lại.
– Ngoan nào…- Doremon bỏ tay Nobita ra và chạy mất.
– Tớ lấy được gấu cho cậu rồi này…- Doremon máu me khắp người khập khễnh chạy đến nhét gấu vào tay Nobita rồi lịm đi.
– Bọn khốn nạn đã đánh cậu ra thế này sao? Chết tiệt…- Nobita nhìn Doremon ngất đi trong tay mình không khỏi đau xót, liền chạy ra sống chết cùng lũ thằng Vim. Mãi khi có bảo vệ đến bọn Vim mới chạy, Nobita lếch thếch ôm một bên vai bị chúng nó dùng gậy sắt đập, đau đớn lết lại phía Doremon nằm phịch xuống.
– Khổ cùng khổ, vui cùng vui. Tuyệt đối không để Doremon của tớ bị bắt nạt.- Nobita nói rồi nằm xuống bên cạnh và cầm chặt tay Doremon mỉm cười hạnh phúc.\”
Kí ức ngày xưa chợt ùa về.
Anh bật cười, bị vợ đánh, sao chua chát thế….
Đau thật, nhưng cũng đáng lắm. Bây giờ anh mới thử đặt mình vào vị trí của cậu. Cậu cũng chỉ là thiếu niên nhà nghèo, vì mẹ ốm mà đồng ý lấy anh. Ấy vậy mà anh còn cố ý làm khó dễ cậu, đem gái vào nhà chọc tức cậu. Lấy bản thân mình ra tự dằn vặt. Anh sai thật rồi…
Anh bật người dậy, những chỗ bị đánh hiện giờ đang đau nhói và ê ẩm. Cố lết xác đi nhặt nhạnh đồ đạc, rửa hết bát đĩa, lau dọn nhà cửa…. Xong việc cũng là 2 giờ sáng.
Nhìn bao quát quang cảnh nhà mình, anh bật cười… Cũng giống với tổ ấm lắm chứ.
Khẽ kêu lên một tiếng, Jeon JungKook. Cậu ra tay mạnh quá, anh đau…
Cất cây chổi lau nhà, anh thả người xuống giường. Gió mùa ùa vào căn phòng vốn ngập ngụa âm khí càng thêm lạnh hơn. Anh thở hổn hển, mồ hôi vã ra, chung quanh mọi vật đang quay lung tung hết cả… Taehyung vỗ vỗ đầu mình, nó đau như búa bổ vậy. Nhắm nghiền hai đôi mắt, anh vớ lấy chăn mà cuộn tròn lại.
Lạnh. Nóng.
Lúc lạnh, lúc nóng. Mệt mỏi muốn chết. Đấu tranh được một lúc thì anh thiếp đi lúc nào không hay.
_______________
-Yah, Kim Taehyung.- JungKook gõ cửa phòng anh.
-……- Không trả lời, ngoài tiếng rên rỉ và nói mớ ra thì không còn gì cả.-…- Mở cửa phòng anh, cậu rùng mình. Lạnh thế?? Ngập ngừng mãi cậu mới dám bước vào. Trong đây quả thật lạnh như nhà xác vậy, cửa sổ không đóng, gió rít ầm ầm.
Tiến lại gần anh, cậu ngó xuống khuôn mặt tái nhợt của anh, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, môi liên tục bật ra những âm thanh lạ. Cậu giật mình, chẳng nhẽ cậu quá tay đánh hắn thành thế này sao? Tự nhiên thấy áy náy vô cùng…
Nghĩ thế nào cậu lại xốc anh lên vai và đem về phòng mình. Cẩn thận đặt lên giường, đem khăn mát lau khắp người nóng bừng của anh.
Từ khi cưới anh đến giờ, cậu chưa một lần nào dám nhìn cận mặt anh. Đôi mắt anh quá lạnh, cậu không dám nhìn sâu vào trong đó. Nó sắc…. Nó điều khiển tâm trí cậu, đưa cậu trở về những dòng kia ức mà cậu muốn quên đi nhất. Cậu đưa tay sờ lên gò má anh, gương mặt này thật giống với gương mặt Doremon mập mạp trong kí ức thơ ấu của cậu. Nhưng không phải đâu, Doremon hiền lành và ấm áp lắm, không lạnh lùng và bê tha như thế này…
*Nhếch* Cậu đang nghĩ gì thế? Hi vọng vào tên bản thân còn chưa lo nổi như thế này sao?
Thật là…
Mẹ đã phẫu thuật xong, cậu cũng có học bổng, sức lao động lại dồi dào. Dù có bị sút ra ngoài đường thì đương nhiên cậu cũng sẽ như ngày xưa. Sống ổn. Dù có khổ cực hơn xưa cậu vẫn chịu được mà.-\”Tuy hơi đểu giả nhưng vì con của mẹ bất nhân với con trước, con đành bất nghĩa vậy. Thứ lỗi cho con nhé mẹ chồng.\”
__________________
– A…- Taehyung khẽ mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt anh làm anh khó chịu.
Nhắm mắt lại, tay đỡ đầu nhăn mặt… Đau quá, đầu đau tưởng muốn bửa đôi ra rồi.
\”Hm?\” Anh gỡ chiếc khăn trên trán mình ném xuống đất. Bật mình ngồi dậy, bên cạnh anh còn có thêm chậu nước, khăn, thuốc, nhiệt kế,… Thì ra anh bị sốt. Nhà có hai người, chắc chắn là JungKook chăm sóc anh rồi. Anh bật cười, vừa đấm vừa xoa à?
Căn phòng này,… không phải của anh. Bé hơn phòng anh nhiều, nhưng rất ấm áp. Hương thơm trong phòng này khiến anh có cảm giác dễ chịu vô cùng, nó giống mùi của Nobita(?). Anh tự cầm gối đập vào đầu mình, ốm xong điên luôn rồi…
Anh bật dậy, chân trần đi xuống sàn gỗ bước đến kệ sách… Sao không có sách? Tủ quần áo? Không có quần áo? Đồ đạc trong phòng cũng không còn nhiều, chỉ có đồ cậu đã dùng tiền của nhà anh để mua, còn lại đều không thấy.
Tự nhiên tim anh đập mạnh, anh đứng không vững cố bấu vào bàn. Đầu óc anh trống rỗng, như thiếu hụt một thứ gì đó. Cảm giác của 7 năm trước lại trở về.
Anh hốt hoảng chạy xuống nhà.
– Jeon JungKook….- Anh hét lên. Không ai trả lời chỉ có âm vọng lại. Cảm giác cô đơn lại ùa về, tim vẫn đập thình thịch như muốn bắn ra bên ngoài. Anh xoa xoa hai bên thái dương đi về phía bàn ăn.
*Khựng lại*
Trên bàn có một chìa khoá nhà, một chiếc thẻ rút tiền, hai tờ giấy và vài vỉ thuốc.
Anh cầm hai tờ giấy lên. Một là đơn thuốc, hai là bức thư với nội dung như sau:
\” Hôm qua, xin lỗi vì hơi quá tay. Để bù đắp tôi đã chăm sóc anh cả đêm hôm qua rồi đấy. Sau vụ vừa rồi tôi biết thế nào anh cũng sút tôi ra khỏi nhà nên tôi đây đi trước. Thuốc đấy uống vào, đơn ở cạnh… Uống thuốc đúng giờ mới mau khỏi bệnh. Nếu sợ thuốc độc thì đáp đi, đừng uống. Tiền thuốc tôi lấy của Kim gia mua, nên không sợ nợ ơn của tôi đâu. Sống cho tốt.
Tôi nói thế thôi, anh nghe hay không tuỳ ở anh. Có chết ra đấy cũng chẳng phải là việc của tôi. Quyết thắng. Jeon JungKook.\”
Nhìn dòng chữ mỏng manh xinh đẹp như chữ con gái trước mắt. Anh bật cười. \”Ăn ốc không muốn đổ vỏ\” đây mà. Sợ phải chịu trách nhiệm khi anh chết nên mới đe doạ anh uống thuốc trá hình đây mà. Mà ai bắt cậu đi mà cậu dám cầm đèn chạy trước ô tô vậy nhỉ? Đồ ngố. Ra khỏi đây rồi cậu lại bán mặt ngoài xã hội đầu cắm xuống mông chổng lên nuôi mẹ như ngày xưa sao?
Muốn vậy? Tuỳ cậu. Anh càng nhàn….
Vo tròn bức thư đáp vào thùng rác, dùng nam châm gắn đơn thuốc lên bàn làm việc.
\”Hoseok hôm nay tôi không khoẻ. Nghỉ một ngày nhờ anh sắp xếp lại công việc giúp tôi.\”- Taehyung nói một tràng rồi tắt máy, chui lên phòng JungKook chùm chăn ngủ tiếp. Anh đã nói là anh thích căn phòng này chưa? Thật sự anh thích cảm giác ấm áp này, thích cả cảm giác khi được ăn cơm nhà, khi được hỏi han JungKook, khi được gần cậu. Chỉ là anh không biết thôi. Mà cũng có khả năng… Anh biết nhưng anh không chịu thừa nhận, cố ý đẩy xa cảm xúc của chính mình…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!