Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác
Chương 20
Chị phụ nữ chấm dứt câu nói với nụ cười thật hiền… và câu chuyện của họ trên con đường đất đỏ bụi mù từ ngã tư Chợ Bưng về chợ Xoài Hột xoay quanh tuồng tích, đào kép gánh hát cãi lương Hương Quê của ông bầu Năm Chắc, gánh hát thật thân quen với họ từ nhiều năm nay… mà đặc biệt là gia đình Hạnh, vì ông bảy Thọ ba Hạnh cũng là một tay đờn Kìm có hạng trong làng tài tử. Ông thường tổ chức đờn ca chơi vào những dịp lễ Tết , và trong một lần đưa gánh hát đến hát tại Xoài Hột, ông Năm Chắc nghe tiếng ông đã đến làm quen, họ như cá gặp nước thân nhau từ đó. Hạnh cũng có một chất giọng thật truyền cảm, ông Năm Chắc cứ trầm trồ hoài, và nếu bà Bảy không trừng mắt la ông Bảy, ông đã đồng ý cho Hạnh theo gánh hát rồi.
Đang miên man với bao dòng tư tưởng, Hạnh chợt nghe tiếng Lỳ khi lái xe chầm chậm qua cầu kinh Thầy Tùng :
– Con đào Hồng Thơm nầy hát cũng bá chấy bù chét lắm cô Ba. Nó đóng vai Mạnh Lệ Quân hay hơn con đào kỳ trước, nghe nói đã lấy chồng nghỉ hát hì hì… nhưng…
Hắn bỏ dỡ câu nói ngừng xe trước chợ Xoài Hột cho mọi người xuống.
Trong lúc Hạnh trả tiền xe cho Lỳ, thì Bà Bảy hỏi hắn :
– Lúc nảy tao nghe mầy nói nhưng , còn nhưng với nhị gì nữa chứ…?
Thằng Lỳ gải tai nhìn Hạnh cười :
– Con muốn nói con đào Hồng Thơm hát có hay thiệt, nhưng so ra vẫn không bằng cô Ba…
Bà Bảy trừng mắt nhìn Lỳ :
– Đó là nghề nghiệp của người ta, còn tụi bây ăn no rồi, không lo kiếm chuyện làm, ở đó mà hát với hò, hát đi con có ngày cạp đất ăn.
Hạnh cười ôm lấy Bà Bảy trước khuôn mặt nghệch ra của Lỳ :
– Má nói vậy chứ, biết đờn ca cũng là để giải trí không phải mất tiền mà, mình về đi má , chào chú Lỳ nha…
Hạnh kéo tay bà Bảy đi về nhà, sau khi đã liếc thấy tấm bảng quảng cáo tuồng hát tối nay của đoàn Hương Quê dựng trước cổng chợ Xoài Hột, tuồng hát mà cô thích nhứt… Mạnh Lệ Quân Thoát Hài…
* xe lôi hay còn được gọi là xe tàu mo : là xe gắn máy kéo thêm phần phía sau để chở khách, 1 phương tiện vận chuyển bình dân của người dân những tỉnh đồng bằng sông Cữu Long. (cũng nghe nói thôi không biết đúng sai hiihihiii )
Bà Bảy và Hạnh vừa xô cánh cửa cổng giữa dãy hàng rào dâm bụt đang nở đỏ bông, đã nghe tiếng đờn Kìm hùng tráng hoà trong tiếng đờn tranh réo rắt cùng tiếng đờn cò não nuột , họ biết ngay là ông Bảy đang có khách… Lành chạy ra đón chiếc giỏ xách trên tay Hạnh :
– Mợ đi đường có mệt lắm không? Anh Hai vẫn mạnh giỏi chứ? chú Năm đang nhắc chị Ba nãy giờ đó…
– Hổm rày nhà có gì lạ không Lành? Bà Bảy vừa đi vừa hỏi lại Lành.
– Dạ không, nhưng hôm nay có chú Năm và bác Mười vừa mới tới hoà đờn chơi với Cậu…
Bà Bảy và Hạnh khựng lại :
– Mười Tung?
– Bác Mười Tung?
– Dạ …
Lành hơi ngạc nhiên khi thấy vẽ lo lắng bất ngờ trên gương mặt của bà Bảy và Hạnh. Nhưng hai người nầy chợt hiểu ra là Lành chưa hề hay biết chuyện Mười Tung ếm bùa trên chiếc ghe miền Tây, nên bà Bảy đổi giọng ngay :
– Vậy à…
– Mợ và chị Ba vào chào họ đi, con đem cái nầy vào trước… và Lành đi vòng bên hông nhà…
Ông Bảy Thọ trong bộ bà ba trắng bằng lụa tươm tất đạp song loan chấm dứt một lớp nhạc hơi Bắc hùng hồn, buông chiếc đờn kìm cười ha hả :
– Cũng may là tui chưa quên.
Người đờn tranh cũng trạc tuổi ông Bảy mặc áo sơ mi bỏ vô quần cẩn thận, bưng chun trà hớp một ngụm, nghe lời nói cũng biết là Năm Chắc bầu gánh hát Hương Quê :
– Anh với anh Mười đây mà quên bài bản thì còn ai mà nhớ chứ, chẳng bù với tôi tối ngày lo dợt tuồng cho đám nhỏ, nên quên gần hết vốn liếng tài tử rồi.
Người đờn cò, đúng là Mười Tung, tóc bạc hoa râm với bộ râu mép dài rủ xuống miệng mà thoạt nhìn cũng dễ gây một cảm giác sờ sợ :
– Lâu rồi mình cũng chưa có độ nào, hà hà hà , hay là sẳn chú Năm về hát ở đây, tụi mình hẹn làm một bửa cho đả anh Bảy há.
– Tui thì dễ thui mà , lo là anh Năm …
Vừa lúc đó thì bà Bảy, Hạnh bước vô :
– Anh Mười, anh Năm tới chơi…
– Cháu chào bác Mười, chú Năm… thưa Ba con mới dìa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!