Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác


Chương 31


– Chết, không, không… Hạnh lao vào chụp cánh tay kia của Định khóc nức nở :
– Anh Định, anh không thể chết đâu… thầy Hai sao lại như vậy chứ, hồi hôm anh ấy khoẻ lại rồi mà…
Thầy Hai Lý nhìn cô lắc đầu, định nói gì đó , nhưng bỗng thầy nghiêm nét mặt :
– Ủa, lạ thiệt, lạ thiệt…
– Sao hở thầy Hai… ông Bảy Thọ cố nén xúc động.
Không trả lời ông Bảy mà thầy Hai Lý bảo Hạnh :
– Bây buông tay nó ra coi … Ờ, ờ… nắm lại coi… và thầy tươi ngay nét mặt reo lên :
– Ừ, có thế chứ…
Và nhìn ông bà Bảy đang ngơ ngác, thầy nói :
– Không phải vô cớ mà tui nói với anh chị, con Hạnh là phước tướng, lúc nảy rỏ ràng mạch của thằng Định đã ngưng, vậy mà khi con Hạnh nắm tay nó, mạch đã nhảy lại, và bây giờ không phải người nó đã dịu hay sao… và thầy quay sang Lành:
– Đỡ nó lên giường đi… nó không còn nặng nữa đâu…
Lành bán tín bán nghi đến nâng Định, anh reo lên :
– Ủa, sao lạ quá hén, lúc nãy con ráng muốn đứt hơi mà…
Ông Bảy Thọ trừng mắt nhìn Lành, nhưng giọng nói của ông không dấu được niềm vui :
– Mầy nói nhỏ chút được không…
Thầy Hai Lý nói với ông Bảy khi thấy Hạnh đang lau máu trên mặt Định và Lành đang xoa dầu lên khắp người anh :
– Mình ra ngoài để nó nghỉ chút đi…
Hai người đi ra nhà ngoài mà tai họ còn thoáng nghe tiếng Lành hỏi Hạnh :
– Anh Định bịnh gì kỳ cục quá vậy chị Ba …
Nghe tiếng Lành, thầy Hai Lý như sực nhớ chuyện gì, thầy quay lại nói với Hạnh :
– Con Ba, bây ngồi đây với nó, nếu lại thấy nó có xảy ra bất cứ chuyện gì, bây chỉ cần nắm chặc tay nó lại… cầu mong từ đây tới sáng sẽ không có gì nữa…
Hạnh ngước nhìn thầy Hai Lý gật đầu mà nước mắt vẫn đoanh tròng, trong lúc ông Bảy hỏi ngay khi hai người vừa ra nhà ngoài :
– Thằng Định nó qua được không thầy Hai? sao lúc vầy lúc khác, tui thực không biết phải làm sao…
– Anh không nhớ, cũng vào giờ nầy mấy hôm trước thằng Định đi phá bùa của Mười Tung sao, sự việc vừa xảy ra cho thấy Mười Tung cũng phải vào giờ nầy triệt hạ đối thủ của mình, nếu lúc nảy không có con Hạnh đến kịp, nó đã bị bùa của Mười Tung vật chết rồi… Con Hạnh là phước tướng, tôi nghĩ trong nhứt thời bùa Mười Tung không phạm được, chỉ là không biết mình kéo dài được bao lâu thôi…
– Như vậy muốn diệt thằng Định, Mười Tung phải diệt con Hạnh trước…
Ông Bảy Thọ trố mắt nhìn thầy Hai Lý.
– Nên tôi mới nói với anh là không biết mình kéo….
Nhưng thầy Hai Lý chưa nói dứt câu thì có tiếng Tỵ kêu cửa :
– Cậu Bảy ơi, thức dậy chưa, có người tìm anh Định nè…
Trong một thoáng ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn nhau, rồi cả hai đều chạy ra mở cửa :
– Ai, ai… kiếm thằng Định chứ?
Tỵ còn thở hổn hển :
– Một ông già lạ lắm, đang đi vào với thằng Sửu, con chạy trước về báo cho Cậu biết…
Rồi Tỵ tiếp luôn khi thấy Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn hắn :
– Không biết ông ta đến chỗ xưởng cưa hồi nào, mà tờ mờ sáng khi con thức dậy ra sau ụ ghe đi tiểu thì đã thấy ông ta đứng ở cầu tàu kêu con và hỏi “nhà ông chủ ghe nầy ở đâu vậy cậu” con chưa kịp trả lời thì ông hỏi tiếp, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây “mấy ngày trước có một thanh niên xỉu trên chiếc ghe đó phải không, và bây giờ anh ta ở đâu?”… con biết ngay là ông ta muốn hỏi anh Định, nên trả lời “phải” rồi vào cho thằng Sửu hay và chạy về đây báo cho Cậu …
Thầy Hai Lý ngắt lời Tỵ:
– Mình ra ngoài đó gặp ông ta đi…
Ông Bảy Thọ chưa kịp ừ , thì Tỵ nói tiếp khi nhìn về phía cổng :
– Ổng tới rồi kìa Cậu…
Bà Bảy Thọ vừa kịp vặn sáng thêm ngọn đèn dầu để trên bàn, thì Sửu và ông già lạ mặt đã vô đến trước cửa nhà. Sửu chưa kịp nói gì cùng ông Bảy Thọ, thì cả hai người, ông Bảy Thọ cũng như thầy Hai Lý đã bước ra, như một quán tính, khẻ cúi đầu trước ông già :
– Chào thầy… xin mời thầy vào nhà…
Ông già cười hề hề không khách sáo chút nào :
– Cám ơn … và ông bước vô trong…
Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý cúi đầu cũng phải, vì ông già tóc đã bạc gần hết, chắc phải ngoài bảy mươi, nhưng phong thái thật nhanh nhẹn, mặc đồ bà ba đen, đi giày bata trắng, đầu bới củ tỏi với chiếc khăn nâu cột qua trán, đặc biệt chòm râu của ông vẫn đen nhánh không bạc chút nào… Vừa bước vô nhà, ông già đã nói ngay :
– Mấy ngày nay ông chủ lo dữ hén… cái thằng nhóc nầy thiệt tình không sợ chết mà…
Nghe những lời nầy của ông gìa, ông bà Bảy Thọ nghĩ chắc chắn cứu tinh của mình đã đến nhưng ông chưa kịp nói gì, thì thầy Hai Lý đã kéo chiếc ghế mời ông già :
– Mời thầy, hình như thầy đã biết hết mọi việc…
Ông già nhìn thầy Hai Lý không trả lời ông, rồi nhìn về cửa buồng thông vô chổ Định đang nằm :
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN