Bùa Lỗ Ban - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
564


Bùa Lỗ Ban


Phần 17


Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)

Thầy Lành hỏi bác Năm thêm vài chuyện rồi đưa ai về vị trí nấy. Sự việc gần như đi vào bế tắc khi bác Năm trả lời như thế. Thầy Lành lại tin tưởng tuyệtđối vào bác Năm. Thầy đem toàn bộ sự việc nói lại cho cậu Thuỷ nghe. Cậu Thuỷ ngạc nhiên thốt lên: vậy thì ai mới là người đã ếm bùa vào nhà con vậy thầy? Chẳng phải thầy nói người ếm bùa này phải là người có pháp lực cao cường hay sao?

Cô Lan suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: vậy còn bác Sáng thôi. Liệu bác ấy có thực sự là người đã trấn yểm vào nhà mình hay không?

– Nếu vậy thì thực sự rất khó nghĩ. Tuy nhiên tại sao bác Sáng lại phải hại nhà mình?

– Có thể bác ấy biết cụ Bạch kia thì sao?

Câu hỏi của cô Lan đánh trúng vào vấn đề mà cả cậu Thuỷ và thầy Lành đang thắc mắc. Thầy Lành toan làm lễ tiếp tục gọi hồn bác Sáng nhưng có lẽ cả ngày thầy đã mệt mỏi lại thêm phần gọi hồn người sống tốn sức nên ngưng lại. Thầy đề nghị chuyển sang đêm hôm sau sẽ tiếp tục với bác Sáng.

Ngày hôm sau cô Lan dẫn thầy Lành tới nhà của bác Sáng mua đồ. Thực chất thầy Lành muốn thăm dò về bác Sáng kia nhưng bác ấy không có nhà. Vợ bác Sáng thấy cô Lan tới nhà thì hồ hởi hỏi chuyện anh trai cô Lan có tính cất nhà mới chưa để bác Sáng lên kế hoạch. Cô Lan chần chừ đáp: chuyện nhà cửa của bác ấy em chỉ giới thiệu chứ không có quyền quyết định.

Bác Hoa nhìn thầy Lành rồi do dự: chứ đây không phải người nhà của cô tới gặp ông Sáng nhà tôi hả?

Thầy Lành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bác Hoa, hai mắt thầy ánh lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Thầy liếc ánh mắt nhìn quanh ngôi nhà bác Hoa rồi khẽ thở dài. Bác Hoa mới sáng sớm đã thấy thái độ kém vui vẻ của khách lập tức không vui. Thầy Lành sau cùng lên tiếng: đã có ai nói với cô rằng tình duyên vợ chồng hai người gặp trắc trở khó chung đường hay chưa?

Bác Hoa đã bực bội nãy giờ nghe thầy Lành phán vậy thì ba máu sáu cơn nổi lên. Bác nói lớn:ô hay nhà cái ông phải gió này, mới sáng sớm ông nói năng tầm bậy, tầm bạ cái gì vậy? Ông có tin tôi táng cho ông một nhát chết luôn không?
Cô Lan vội đỡ lời: kìa bác Hoa, đây là người quen của em, bác ấy là pháp sư nên có thể thấy những điều người thường khó thấy.

Bác Hoa lầm bẩm: pháp sư gì trong như thằng trộm chó ấy, mở mồm ra là lại muốn vả.

Thầy Lành đáp: tôi nói thế này này, cô nên cẩn thận lời nói một chút, trong vài ngày tới cô sẽ gặp thị phi không ít, không biết chừng nó còn ảnh hưởng tới hậu vận của cô nữa.

– Vớ vẩn! Ông thì biết cái gì mà ăn xằng nói bậy ở đây?

Thầy Lành từ tốn đáp: xin lỗi cô vì tôi nói vậy làm cô không vui. Tuy nhiên đó là tôi thấy sao nói vậy.

– Cút! Cút ngay cho tôi! Mới sáng ra đã hãm rồi. Ông mà là pháp sư chắc tôi mẹ của pháp sư.

Thầy Lành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bácHoa mà nói: mảnh đất này là vợ chồng cô mua của một người làng. Đây vốn là mảnh đất rộng được người ta chia nhỏ ra bán. Ngày cô mua đất làm nhà có phát hiện ra trên mảnh đất này có tới ba ngôi mộ không?

Bác Hoa khựng người lại khi nghe thầy Lành hỏi tuy nhiên chuyện bấy giờ cái làng này ai mà không biết. Chuyện thiên hạ biết thì thầy Lành biết chẳng có gì lạ.

Thầy Lành nói tiếp: đáng lẽ chỉ có ba ngôi mộ mà thôi nhưng phía đằng sau kia nhà cô lấn chiếm đất công để làm vườn. Lúc nhà cô trình móng tường cũng vô tình xây trên một bộ hài cốt thứ 4. Khúc tường ấy xây ba lần đều đổ, lần thứ 4 đứng mới vững nhưng bộ hài cốt ấy chưa hề đươc di rời.

Bác Hoa nghe tới đây người toát mồ hôi lạnh. Bác nhìn thẳng về phía thầy Lành trừng mắt đáp: ông muốn nói cái gì? Đừng có mà ăn không nói có. Nhà tôi chẳng có bộ hài cốt thứ tư nào cả. Thứ mà họ đào được dưới chân tường chỉ đơn giản là chiếc bình đồng cũ kĩ. Chồng tôi đã ném nó xuống sông rồi.

Đôi mắt thầy Lành hơi tối lại rồi loé lên tia sáng. Thầy khẽ mỉm cười: vậy thì đúng là nó rồi. Người thầy yểm cái đất ấy sau gieo hoạ cho nhà cô rồi. Đáng tiếc! Đáng tiếc! E là kiếp nạn này của cô khó lòng mà tránh.

Thầy Lành nói tới đó bác Hoa đã không nhịn nổi. Thiếu chút nữa bác vác cả gậy lao ra đánh thầy Lành. Cô Lan phải kéo thầy nhanh chóng rời khỏi nơi ấy.

Sự việc xảy ra như vậy khiến cô Lan cũng thấy có lỗi với bác Hoa.Nếu đặt cương vị cô rơi vào trường hợp ấy cũng chăng thể giữ nổi bình tĩnh. Cô Lan cũng không hiểu tại sao thầy Lành lại nói như thế nhưng nhìn biểu hiện nét mặt của thầy giống hệt cái ngày đầu cô gặp thầy. Cách nói chuyện của thầy dường như là bộc phát, thầy thấy sao thì nói vậy. Bác Hoa kia giận quá tới mức vơ luôn nắm báo hươ hươ lên rồi đốt vía thầy Lành. Thầy thở dài: người phụ nữ này nóng tính quá, kiếp nạn lớn này khó lòng mà tránh.

Cô Lan tò mò: kìa thầy, thực ra thầy đã thấy điều gì? Chuyện của bác Hoa kia có nghiêm trọng hay không ạ?

– Vợ chồng họ sắp có biến cố lớn. Chỉ e họ mỗi người mỗi nơi.

Cô Lan sửng sốt: ý là gì vậy thầy? Là vợ chồng họ chia tay hay là sao?

Thầy Lành thở dài: chuyện của họ chúng ta đừng bận tâm nữa. Chuyện của chúng ta mới đáng quan tâm đây này.

Cô Lan thấy khó chịu trong lòng vì nghe được câu chuyện về vợ chồng bác Sáng. Cô cũng càng khâm phục thầy Lành vì khả năng đoán việc như thần. Chuyện gia đình họ xây nhà đào được tới ba bộ hài cốt cô từng nghe nhiều người trong làng to nhỏ kể chuyện. Tuy nhiên ngay cả việc gia đình bác Năm chiếm đất công phía sau rồi trình tường bị đổ ba lần mà thầy Lành cũng đoán trúng. Đã vậy thầy còn khẳng định trong ấy có bộ hài cốt thứ tư nhưng bác Hoa kia lại bác bỏ và khẳng định nhà họ đào lên được một cái bình đồng cũ kĩ nên bác Sáng đã ném nó xuống ao.

Cô Lan vì hiếu kì nên tìm cách hỏi chuyện thầy Lành. Thầy đáp: phụ nữ đôi khi gây hoạ do cái miệng, nếu như chuyện gì cũng tò mò mà không giữ được bí mật thì e cô sớm ngày gặp hoạ như người phụ nữ kia thôi. Chuyện của cô là tìm hiểu về cụ Bạch và người ếm bùa ngôi nhà của mình. Những cái khác biết ít thì ắt sẽ tốt hơn.

Cô Lan thấy thầy Lành nói cũng đúng nhưng vẫn lại tò mò: nhưng ý thầy là vợ chồng họ sắp mỗi người một nơi là có ý gì? Con chỉ muốn biết rồi ngẫm xem vài ngày tới chuyện có xảy ra đúng như lời thầy phán không thôi.

Thầy Lành khẽ thở dài: nhẹ thì người phụ nữ đó bị đánh tới rụng cả răng mà nặng thì cái mạng khó mà giữ.

Cô Lan trợn tròn đôi mắt lên vì ngạc nhiên. Thầy Lành lên tiếng: chuyện này cô biết, tôi biết. Cô cứ ngẫm đi xem có đúng không?

– Vậy biết trước thì hoá giải thế nào hả thầy? Thầy có cách đúng không ạ?

– Tôi đã nói với người phụ nữ đó rồi. Nếu cô ta cẩn thận cái miệng của mình, chỉ nói những điều nên nói thì ắt sẽ nhẹ nhàng qua kiếp nạn. Ngược lại cô ta không tu cái miệng, ăn nói hàm hồ thì ắt chịu hậu quả khôn lường.

Hai người vừa nói chuyện với nhau ban sáng thì ban chiều cả làng xôn xao chuyện vợ chồng bác Sáng đánh nhau. Không biết bác Sáng kia làm sao mà bị bác Hoa tế ba đời, còn bê cả bát hương ra đập. Bác Sáng điên tiết nhốt bác Hoa lại trong nhà mà đánh. Nhà họ kín cổng cao tường nên bác Hoa kêu gào thảm thiết cũng không có ai vào cứu nổi. Hàng xóm gọi cả công an xuống giải quyết, may mắn họ cứu được bác Hoa ra ngoài. Toàn thân bác ấy bị đánh bầm dập, răng rụng mất 1 chiếc. Bác ấy vẫn hăng máu chửi tiếp chứ không chịu ngưng. Bác Sáng kia lao ra lôi được vợ ép vào cánh cửa mà đánh. Nguyên thân hình mập mạp của bác Hoa bị bác Sáng ép như ép dầu sau cánh cửa gỗ nhìn đến là thảm thương. Công An sau đó phải khống chế bác Sáng lại rồi đưa bác Hoà ra ngoài mới ngăn họ đánh nhau lớn.

Lúc bị kéo đi bác Hoa kia còn không chịu nhịn mà tiếp tục chửi bác Sáng là đĩ đực. Bác Sáng vơ ngay con dao bầu dắt ở khe cửa lao ra, hai mắt đỏ ngầu tức tối gầm lên: con điên kia, bố chọc tiết mày. Mày giỏi thì đừng có chạy.

Chuyện vợ chồng họ đánh nhau là lần đầu tiên cả làng nghe thấy. Xưa nay họ chỉ biết hai vợ chồng họ hoà thuận, không nghe tiếng chửi bới nhau bao giờ, ấy vậy mà đùng một cái họ trở mặt thành quân thù, thậm chí đòi dùng dao chém nhau.

Cô Lan hớt hơ hớt hải chạy về gọi thầy Lành: thầy ơi, thầy đúng là đoán chuyện như thần. Vợ chồng bác Sáng đánh nhau to. Con nghe mọi người nói bác Hoa bị chồng đánh đau lắm. Nếu công an không tới kịp chắc bác Sáng đâm chết bác Hoa rồi. Ghê thật thầy ạ!

Thầy Lành lắc đầu: chưa hết, chuyện chưa dừng lại ở đó.

Cả hai vợ chồng cậu Thuỷ lần này hoang mang. Thầy bấy giờ nói với cô Lan: đêm nay chúng ta sẽ gọi hồn sống bác Sáng đó lên. Lúc này anh ta nóng tính và bức bách trong người. Có lẽ chúng ta nhanh chóng có thông tin cần thiết.

Cậu Thuỷ xem chừng hiểu được ý của thầy. Chờ vợ ra ngoài cậu hỏi nhỏ: thầy tin chắc người đó là bác Sáng sao?

Thầy Lành đáp: tôi vốn không tin cho đến sáng nay lên nhà người đó. Ngôi nhà ấy cũng được trấn yểm rất chặt chẽ. Đáng tiếc có chút sơ sót là việc bộ hài cốt thứ tư kia xuất hiện họ lại không để tâm.

Cậu Thuỷ biết ngôi nhà đó vốn có ba ngôi mộ được di rời nhưng chuyện còn bộ hài cốt thứ tư thì chưa từng nghe nhắc đến. Cậu hỏi lại: thầy có chắc chắn có bộ hài cốt thứ tư ở đó không? Vậy bộ hài cốt đó làm hại gia đình họ sao?

Thầy Lành đáp: tôi không nói vong ấy làm hại họ, tuy nhiên ngươi yểm cái vong ấy lại gây hoạ cho chính mình.

– Ý thầy là sao? Là bác Sáng đã Yểm vong ư? Bác ấy biết yểm vong sao?

– Là do chính chị vợ buột miệng nói ra. Nếu người bình thường đào được chiếc bình đồng thì cậu sẽ làm gì?

– Thì vứt đi, bán đồng nát.

– Nhưng chồng cô Hoa kia lại ném xuống sông. Đây mới là điều đáng nói. Chắc chắn anh ta biết trong ấy có gì nên mới tự trấn vong rồi ném xuống sông. Theo như trong sách cổ tôi từng đọc thầy pháp hay thả cốt những vong tâm ma quá lớn xuống sông để trấn. Cách này ngày nay ít được dùng hơn vì họ tin vào phật pháp có thể cứu rỗi vong linh và chọn đưa lên chùa .

Cậu Thuỷ bấy giờ mới vỡ lẽ, cậu cũng từng nghe mọi người nhắc nhiều tới việc người chết mà do quỷ ám hay quỷ bắt hồn là họ hay buộc xác vào bè chuối thả trôi sống để linh hồn người đó mãi mãi không thể quay lại làm hại người khác được nữa. Cậu tính hỏi thêm vài chuyện nhưng thầy Lành lại nói trước: cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đấu với bác Năm kia sẽ không mất sức nhưng đấu với một pháp sư như bác Sáng này chúng ta phải thận trọng. Người này ẩn thân quá tốt, xem ra hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi.

Cậu Thuỷ ngạc nhiên: pháp sư sao? Ý thầy nói bác Sáng là pháp sư sao? Chuyện này sao có thể chứ? Xưa nay bác ấy đâu có cúng bái hay xem bói toán gì đâu?

– Người ta giấu mình ẩn thân thôi. Nhiều người cả đời học pháp cũng không ai biết bởi họ không mang tài pháp ra giúp đời. Có nhiều ngươi học pháp để theo đuổi sở thích, đam mê. Có người lại muốn tìm hiểu cho biết. Có người muốn mang tài cán ra giúp đỡ người khác. Có người lại giống như tôi học pháp làm cần câu cơm…

– Vậy chuyện này liệu có liên quan tới cụ Bạch không thầy?

– Có! Chắc chắn là có liên quan. Đáng tiếc là tôi tài mọn nên không soi ra được. Mặt khác pháp lực của người này khá lớn, e là họ muốn giấu chúng ta khó lòng tra ra được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN