Bức họa chết người - Chương 13 - Phần 01
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Bức họa chết người


Chương 13 - Phần 01



ALBERT CÓ ĐẦU MỐI

Tuppence nhấp nháy mắt. Quang cảnh dường như hơi lờ mờ. Cô cố gắng nhấc đầu khỏi gối nhưng lại nhăn mặt khi sự đau đớn xuyên qua đầu, và để rơi đầu xuống gối lần nữa. Cô khép mắt. Lập tức cô mở mắt ra và nhấp nháy mắt lần nữa.

Với cảm giác đau đớn cô nhận ra những vật xung quanh.” Mình đang ở trong một phòng bệnh,” Tuppence nghĩ. Thoả mãn với tình trạng tinh thần chỉ tiến triển đến mức ấy, cô không cố gắng dùng trí óc suy luận nữa. Cô ở trong một phòng bệnh và đầu cô đau. Tại sao lại đau, tại sao cô ở trong một phòng bệnh, cô không hoàn toàn chắc. ‘tai nạn?’ Tuppence nghĩ.

Nhiều y tá đi lại xung quanh giường. Điều này dường như khá bình thường. Cô khép mắt và cố thử một ít suy nghĩ thận trọng. Một cảnh lờ mờ về một bóng người già nua trong bộ áo chùng thâm, tình cờ đi qua bức màn trí nhớ. ‘Cha?’ Tuppence nghi ngờ nói thầm. ‘Có phải cha không?’ Cô không thể thật sự nhớ. Cô giả thiết vậy thôi.

“ Nhưng ta làm gì để bị ốm trong một bệnh viện chứ?” Tuppence nghĩ. “ta muốn nói, ta điều dưỡng trong một bệnh viện, vậy ta phải mặc đồng phục. Đồng phục V.A.D. Trời ơi,” Tuppence nói.

Ngay sau đó một y tá xuất hiện gần giường cô.

Bây giờ cảm thấy khoẻ hơn chứ? Y tá nói với giọng vui vẻ giả tạo. Tốt rồi, phải không?

Tuppence không hoàn tòan chắc điều đó là Tốt. Người y tá nói cái gì về một tách trà.

– Dường như mình là một bịnh nhân, Tuppence nói hơi bất mãn về chính mình. Cô nằm đó bất động, cố phục hồi lại trong trí nhớ nhiều tư tưởng và từ khác nhau.

– Lính, V.A.D. Tất nhiên. Mình là một V.A.D.

Người y tá mang trà vào trong thứ cốc cho ăn và giúp cô trong khi cô nhấp trà. Sự đau đớn xuyên qua đầu lần nữa. ‘Một V.A.D. đó là những gì ta là’ Tuppence nói lớn.

Người y tá nhìn cô không hiểu.

– Đầu tôi đau, Tuppence nói, thêm vào một phát biểu sự kiện.

– Sẽ tốt ngay thôi mà.

Cô lấy lại tách cho ăn, thuật lại với một nữ y tá trưởng khi bà đi ngang. ‘Số 14 tỉnh rồi. Cô ấy hơi rệu rã, tôi nghĩ thế.

– Cô ấy nói gì thế?

– Nói cô là một V.I.P, người y tá nói.

Nữ y tá trưởng khịt mũi cái đó là điều cô vẫn cảm thấy về những bệnh nhân không quan trọng họ tự ình là V.I.P.

Chúng ta nên xem xét về cái đó, nữ y tá trưởng nói. Mau lên, y tá, đừng suốt ngày với cái tách cho ăn ấy nữa.

Tuppence vẫn còn ngủ gà gật trên gối. Cô vẫn chưa vượt qua tình trạng những ý tướng vụt nhanh qua trí nhớ như một đám rước vô tổ chức.

Có một người nào đó phải ở đây chứ, cô cảm thấy thế, một người nào đó cô hoàn toàn biết rõ. Có một cái gì rất xa lạ về bệnh viện này. Không phải bệnh viện cô nhớ. Không phải bệnh viện cô làm điều dưỡng.” Tất cả đều là lính. Khoa giải phẫu bệnh, mình làm bên dãy A và dãy B. Cô mở mắt và nhìn quanh. Cô tự quyết đó không phải là một bệnh viện trước kia cô đã thấy và càng không liên hệ chi tới việc điều dưỡng những trường hợp giải phẫu cả, quân đội hay cái gì khác.

– Mình tự hỏi đây là đâu. Chỗ nào? Cô cố gắng nghĩ cái tên một chỗ nào đó. Chỉ có những chỗ cô có thể nghĩ ra là London và Southampton.

Người nữ y tá trưởng tái xuất hiện bên giường.

– Cảm thấy khoẻ hơn chứ, tôi hi vọng thế.

– Tôi khỏe rồi, Tuppence đáp. Có chuyện gì với tôi thế?

– Cô bị thương ở đầu. Tôi hi vọng cô thấy bớt đau hơn, phải không?

– Vẫn còn đau. Tôi ở đâu vậy?

– Bệnh viện Hoàng gia Basing. Nó không có nghĩa gì với cô cả.

– Một vị cha cố. Cô nói .

– Xin lỗi?

– Chúng tôi không thể viết tên cô trên tờ giấy ăn kiêng được, nữa y ta trửơng nói.

Cô cầm cây bút may Biro sẵn sàng và nhìn Tuppence dò hỏi.

– Tên tôi?

– Phải, cô ta đáp. Để ghi lại, cô nói thêm tràn đầy hi vọng.

Tuppence im lặng, suy nghĩ. Tên cô. Tên cô là gì?” điên làm sao, dường như mình đã quên nó rồi. Tuy nhiên mình phải có một cái tên. Thình lình một cảm giác nhẹ nhõm yếu ớt chợt đến. Khuôn mặt của vị cha cố già bất ngờ bùng sáng lên qua trí nhớ và cô hạ quyết định.” Tất nhiên rồi, Tuppence.”

– P-r-u-e-n-c-e.

– Phải, Prudence.

– Đó là tên thánh của cô. Còn họ?

– Cowley. C-o-w-l-e-y.

– Rất vui là đã nói thật. Cô ta nói, và đi ra với vẻ của một người mà bản ghi của họ không còn làm cho cô lo lắng nữa.

Tuppence cảm thấy mơ hồ vui. Pruden Cowley. Pruden Cowley trong V.A.D. và cha cô là một cha cố – Tại một giáo xứ thời chiến tranh và..”không thể tin được,” ‘mình dường như làm chuyện này hoàn toàn sai lầm. Dường như với mình tất cả đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi.’ Cô thì thầm.. ‘Có phải là đứa con tội nghiệp của cô không?’ cô tự hỏi. Có phải cô vừa nói điều đó hay một kẻ nào khác đã nói?

Nữ y tá trưởng trở vào lần nữa.

– Địa chỉ của cô, cô nói, Cô – Cô Cowley, hay bà Cowley? Có phải cô hỏi về một đứa trẻ không?

– Có phải đứa con tội nghiệp của cô không? có một người nào đó nói với tôi hay tôi đang nói với họ?

– Tôi nghĩ bây giờ cô nên ngủ một chút nếu tôi là cô, cô thân mến ạ.

– Cô đi ra và đem thông tin cô đã kiếm được đến chỗ thích hợp.

– Dường như cô ấy đã hồi sức, thưa bác sĩ. Cô nhận xét, và cô nói tên cô là Prudence Cowley. Nhưng hình cô không nhớ tên cô. Cô nói cái gì đó về một đứa trẻ.

– Tốt, bác sĩ nói, với vẻ thờ ơ thường lệ. Chúng ta sẽ cho cô hai mươi bốn giờ. Cô ta đang hồi phục tốt từ sự chấn thương sọ não.

Tommy dò dẫm với chìa khoá cửa rập ngoài. Trước khi anh có thể xử dụng nó cửa mở ra và Abert đứng trong lề cửa mở rộng.

– Cô đã về chưa?

Albert chậm chạp lắc đầu.

– Không lời nào từ cô, không thư điện thoại, không thư viết – không điện tín?

– Tuyệt đối không có gì để tôi kể với ông cả, thưa ông. Và không có gì từ bất cứ ai khác. Chúng đang trốn tránh – nhưng chúng bắt cô. Đó là những gì tôi nghĩ. Chúng đã bắt cô.

– Mày nói cái qủy gì thế – chúng bắt cô? Tommy hỏi. Những chuyện mày đọc. Ai bắt cô?

– Ông hiểu điều tôi nói mà. Bọn băng nhóm.

– Băng nhóm nào chứ?

– Một trong những băng nhóm có thể múa dao. Hay một tổ chức quốc tế.

– Ngừng nói điều rác rưởi đó lại. Mày biết tao nghĩ gì không hả?

Albert nhìn ông dò hỏi.

– Tao nghĩ thật thiếu thận trọng việc cô mày không hề gởi một lời hay cái gì đó cho chúng ta.

– Ô, con hiểu điều ông nói. Con cho rằng ông Có Thể nói thế. Nếu nói ra làm ông hạnh phúc. Hắn thêm vào khá bất hạnh. Hắn lấy cái gói từ tay Tommy. Con biết ông lại mang cái này về.

– Phải, tao mang bức tranh vấy máu ấy về, Tommy đáp. Không ích lợi gì.

– Ông đã không biết thêm cái gì từ đó sao?

– Không hoàn toàn như thế. Tao Có biết đôi điều nhưng như là cái tao biết có ích với tao không thì tao chịu. Dr. Murray không gọi điện sao, tao tưởng thế, hay cô Packard từ nhà Điều Dưỡng Sunny Ridge? Không có tin gì à?

– Không ai gọi điện trừ ông chủ cửa hàng thực phẩm bảo ông có bắp cà tím. Ông biết cô chủ thích cà tím. Ông luôn luôn cho cô hay. Nhưng tôi bảo ông cô bây giờ không có thể ăn được. Anh ta nói thêm. Tôi có làm con gà ăn tối.

– Thật kì là mày không bao giờ có thể nghĩ ra cái gì khác ngoài những con gà. Tommy nói vẻ cau có.

– Lần này đó là cái họ gọi Gà Mới Nở. Đầy xương.

– Ừa.

Điện thoại reo vang. Trong nháy mắt Tommy nhảy ra khỏi chỗ ngồi và nhào đến chỗ để máy.

– Alô… Alô?

Một giọng nói vang yếu ớt từ đàng xa. Ông Thomas Beresfold? Ông có thể nhận một cú gọi cá nhân từ Invergashly?

– Vâng.

– Xin vui lòng giữ máy.

Tommy đợi. Sự kích động của ông bây giờ dịu xuống. Ông phải đợi một lúc. Rồi một giọng nói ông biết, rõ ràng và kiên quyết, vang lên. Tiếng nói của con gái ông.

– Hello, có phải cha đó không? Cha?

– Deborah!

– Vâng. Tại sao giọng cha như đứt hơi thế, cha vừa mới chạy sao?

Những đứa con gái, Tommy nghĩ, luôn luôn bình phẩm.

– Ở tuổi cha thì hơi khò khè một chút. Con khoẻ không, Deborah?

– Ô, con ổn thôi, nhìn đây, Cha, con thấy một cái gì đó trong báo. Có lẽ cha cũng thấy nữa. Con ngạc nhiên về nó. Một cái gì về một người bị tai nạn trong bệnh viện.

– Sao? Cha không nghĩ cha thấy cái gì hết. Cha muốn nói, trong chừng mức nào đó không để ý. Tại sao?

– Nó – nó vang âm quá xấu. Con giả thiết đó là một tai nạn xe hay cái gì đó như thế. Nó nhắc đến người đàn bà đó – bất kể là ai – cho biết tên là Prudence Cowley nhưng không thể tìm ra địa chỉ của mình.

– Pruden Cowley? Con muốn nói –

– Vâng. Con chỉ – con chỉ ngạc nhiên. Đó là tên của Mẹ, phải không? con muốn nói đó là tên mẹ.

– Tất nhiên rồi.

– Con luôn luôn quên cái tên Prudence. Con muốn nói chúng ta không bao giờ nghĩ tên me là Prudence, cha và con, hay là Derek.

– Không, Tommy nói. Đó không phải loại tên thánh gắn liền với mẹ con.

– Không, con biết không phải. Con chỉ nghĩ đó là – khá kì dị. Cha không nghĩ đó có thể là một số bà con của mẹ sao?

– Cha cho là có thể. Cái tin này ở đâu?

– Bệnh viện tại chợ Basing, con nghĩ báo viết thế. Họ muốn biết nhiều hơn về mẹ, con hiểu. Con chỉ tự hỏi – con biết điều đó điên rồ khủng khiếp, chắc phải có một số lượng người gọi là Cowley và một số lượng người gọi là Prudence. Nhưng con nghĩ con chỉ gọi điện tìm hiểu thôi. Bảo đảm, con muốn nói, mẹ đang ở nhà và khoẻ và chỉ có thế.

– Cha hiểu, Tommy đáp, cha hiểu.

– Rồi, tiếp đi, cha, me đang ở nhà phải không?

– Không, mẹ không ở nhà và cha không biết mẹ có bình an hay không nữa.

– Cha nói gì thế? Deborah kêu lên. Thế mẹ đang làm gì chứ? Con lại tưởng cha đang đến London với cái hội cực kì bí mật kia vẫn còn tồn tại từ những ngày xa xưa, dông dài câu chuyện với những người bạn già.

– Con hoàn toàn có lí. Tommy nói. Cha về từ tối qua.

– Và cha khám phá ra mẹ đi vắng – hay cha biết mẹ đi vắng? Tiếp đi, cha, kể con nghe về chuyện đó đi. Cha lo âu. Con biết khi nào thì cha khá đủ với nỗi lo. Mẹ đang làm gì thế? Mẹ đang bận việc, phải không? con ước ở tuổi mẹ mẹ nên ngồi yên và đừng làm gì hết.

– Mẹ lo âu. Lo về một cái gì đó xảy ra có dính líu đến cái chết của dì Ada.

– Loại chuyện gì chứ?

– Một điều gì đó một trong những bệnh nhân của nhà điều dưỡng nói với mẹ. Mẹ đâm lo về bà già ấy. Bà ấy khởi sự nói nhiều chuyện và mẹ lo về những chuyện bà ấy nói. Và vì thế, khi chúng ta đi xem kĩ những đồ đạc của dì Ada để lại chúng ta gợi ý nói chuyện với bà già này và hình như bà ấy bất ngờ ra đi.

– Điều ấy hình như hoàn toàn bình thường, phải không?

– Một số người bà con của bà ấy đến và đem bà ấy đi.

– Điều ấy có vẻ hoàn toàn bình thường thôi, Deborah nói. Tại sao mẹ lại căng thẳng?

– Bà ấy nhét vào trong đầu rằng có thể một điều gì đó đã xảy đến cho bà già ấy.

– Con hiểu.

– Đừng đặt cược hết mức vào một cái gì, như cách ngôn vẫn nói, hình như bà ấy biến mất. Một cách khá tự nhiên. Cha muốn nói, được các luật sư và nhà băng xác minh và chỉ có thế. Chỉ – chúng ta không có khả năng tìm ra hiện bà ở đâu.

– Cha muốn nói mẹ đã chạy ra ngoài để tìm kiếm bà ta một nơi nào đó?

– Phải. Và mẹ không trở về khi mẹ nói mẹ đang trở về cách đây hai ngày.

– Và cha không nghe tin tức chi về mẹ sao?

– Không.

– Con ước vì chúa lòng lành cha chăm sóc mẹ chu đáo cho với. Deborah nói một cách nghiêm khắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN