Bức họa chết người - Chương 15 - Phần 01
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Bức họa chết người


Chương 15 - Phần 01



BUỔI CHIỀU TẠI NHÀ MỤC SƯ

Kim cương! Tuppence thở gấp.

Nhìn từ anh đến những hòn sỏi còn giữ trong tay mình, cô nói.

– Những viên sỏi trông bụi bặm này, chúng là Kim Cương sao?

Tommy gật đầu.

– Bây giờ bắt đầu sáng tỏ rồi, em biết đấy, Tuppence. Nó cột chặt vào nhau. Ngôi Nhà Con Kênh. Bức tranh. Em đợi cho đến khi Ivor Smith nghe được về con búp bê. Hắn có một bó hoa chờ em rồi đấy, Tuppence –

– Cho cái gì?

– Vì đã giúp vây bắt một băng nhóm tội phạm lớn!

– Anh và lão Ivor Smith của anh! Em giả thiết ấy là nới anh đã ở suốt tuần qua, bỏ rơi em trong những ngày dưỡng bịnh cuối cùng trong bệnh viện đáng sợ này – ngay khi em cần cuộc nói chuyện thông minh và nhiều cái làm vui lên.

– Mỗi tối anh đều đến vào giờ thăm viếng rồi.

– Anh không nói nhiều với em.

– Anh được cảnh báo từ nữ y tá trửơng không được kích động em. Nhưng tự Ivor sẽ đến đây vào ngày mốt, và chúng ta sẽ có một cuộc hội kiến công khai tại nhà mục sư.

– Ai sẽ đến?

– Bà Boscowan, một trong những chủ đất lớn nhất ở địa phương, cô Nellie Bligh bạn em, cha cố, tất nhiên rồi, em và anh –

– Và ông Ivor Smith – tên thật của ông ta là gì?

– Theo chỗ anh hiểu, đó là Ivor Smith.

– Anh luôn luôn thận trọng – Tuppence bất ngờ mỉm cười.

– Cái gì làm em vui?

– Em vừa mới khám phá ra em thích thấy anh và Albert khám phá những ngăn kéo bí mật trong bàn giấy của dì Ada.

– Tất cả sự đền đáp công lao thuộc về Albert. Hắn chủ động cho ra một bài thuyết trình về vấn đề. Hắn biết tất cả những điều đó từ thời trẻ tuổi đi theo một người buôn đồ cổ.

– Tưởng tượng dì Ada thật sự để lại một dụng cụ bí mật như thế, dán tem ở trên để làm cho xong. Thực tế bà biết một cái gì đó, nhưng lại sẵn sàng tin ở Sunny Ridge có một kẻ nào đó nguy hiểm. Em tự hỏi xem bà có biết cô Packard không.

– Đó chỉ là ý kiến của em.

– Đó là một ý kiến rất hay nếu đó đúng là một băng nhóm tội phạm chúng ta đang săn lùng. Chúng cần một chỗ như Sunny Ridge, có danh tiếng và được điều hành tốt, với một người có năng lực điều hành. Một kẻ nào đó có phẩm chất thích hợp để tiếp cận với thuốc men khi cần. Và bởi chấp nhận bất cứ cái chết nào xảy ra hoàn toàn tự nhiên, điều này sẽ ảnh hưởng đến một bác sĩ nghĩ rằng chúng hoàn toàn hợp lí.

– Em có khả năng giải quyết thành công, nhưng thực tế cái lí do thật sự em đưa ra để nghi ngờ cô Packard là bởi vì em không thích miệng lưỡi cô ấy –

– Tốt hơn là ăn thịt anh quách, Tuppence nói giọng suy niệm. Em sẽ bảo anh cái khác, Tommy – giả thiết bức tranh này – bức tranh của Ngôi Nhà Con Kênh – Không Bao Giờ Thuộc về Bà Lancaster cả –

– Nhưng chúng ta biết rõ điều ấy, Tommy giật mình nhìn cô.

– Không, chúng ta không biết. Chúng ta chỉ biết cô Packard nói thế – Đó là cô Packard nói rằng bà Lancaster tặng cho dì Ada.

– Nhưng tại sao phải – Tommy dừng lại –

– Có lẽ đó là lí do tại sao bà Lancaster bị mang đi – để bà sẽ không nói cho chúng ta biết bức tranh không thuộc về bà, rằng bà không tặng cho dì Ada.

– Anh nghĩ rằng đó là một ý kiến xa vời.

– Có lẽ thế. Nhưng bức tranh được vẽ tại Sutton Chancellor – chúng ta có lí do để tin rằng ngôi nhà đó hiện là – hay đã là – được một hội tội ác dùng như một trong chỗ cất dấu của cải – ông Eccles được tin là người đứng đằng sau băng nhóm đó. Ông Eccles người đàn ông chịu trách nhiệm về việc gởi bà Johnson đến mang bà Lancaster đi. Em không tin bà Lancaster từng ở Sutton Chancellor, hay từng ở Ngôi nhà Con Kênh, hay có một bức tranh về nó – dù em nghĩ bà nghe một người nào đó tại Sunny Ridge kể chuyện về nó – có lẽ bà Cocoa? Vậy là bà ấy bắt đầu tán chuyện, điều đó nguy hiểm, vì thế bà phải bị đưa đi. Một ngày kia em sẽ tìm ra bà ấy! Ghi dấu lời em, Tommy.

– Vấn đề của bà Thomas Beresfold.

– Bà trông có vẻ bình phục tốt rồi, nếu tôi có thể nói vậy, bà Tommy. Ông Ivor Smith nói.

– Tôi đang cảm thấy hoàn toàn mạnh khoẻ, Tuppence nói. Điên là tôi để mình bị đánh ngã, tôi tưởng thế.

– Bà đáng được thưởng một cái mề đay – đặc biệt cho sự việc con búp bê này. Làm thế nào bà nắm được những sự kiện này, tôi không biết!

– Cô ấy là con sư tử hoàn hảo, Tommy nói. Chõ mũi vào dấu vết rồi vội chạy đi.

– Tối nay ông không giữ tôi ngoài cuộc họp này chứ. Tuppence nói nghi ngờ.

– Chắc chắn không. Tổng số những sự kiện đã được làm sáng tỏ. Tôi không thể nói tôi biết ơn bà như thế nào. Chúng tôi đã tới Một Chỗ nào, nhắc bà nhé, với hội tội phạm thông minh đáng khác thường này hắn nổi danh về tổng số những vụ cướp phi thường trong năm sáu năm qua. Như tôi đã kể với Tommy khi anh ta đến hỏi tôi coi tôi có biết chút gì về anh bạn qúy phái thông minh hợp pháp của chúng ta, ông Eccles, chúng tôi có những nghi ngờ về hắn một thời gian dài nhưng hắn không phải là người cô dễ dàng tìm ra bằng chứng chống lại. Cẩn thận vô độ. Hắn làm việc như một cố vấn pháp luật – một công việc bình thường trung thực với những khách hàng trung thực.

Như tôi nói với Tommy, một trong những điểm quan trọng là giây chuyền những căn nhà. Những ngôi nhà tiếng tăm có thật có người ở, ở một thời gian ngắn – rồi dọn đi.

Bây giờ, cám ơn bà, bà Tommy, về cuộc điều tra những ống khói và những con chim chết, chúng tôi tìm ra hoàn toàn chắc chắn về căn nhà này. Ngôi nhà là nơi một tổng số của cải đặc biệt được cất giấu. Đó hoàn toàn là một hệ thống thông minh, đem nữ trang hay những đồ vật khác cùng loại đổi thành những gói đựng kim cương thô, cất giấu chúng, rồi đợi đúng thời chúng tẩu ra ngoại quốc, hay mang ra ngoại quốc trong những chiếc thuyền nhỏ đánh cá, khi tất cả những ý tưởng đen tối và tiếng kêu khóc về băng cướp đặc biệt đã chết hẳn.

– Còn gia đình Perry? Có phải họ – tôi hi vọng họ không – trà trộn bên trong?

– Người ta không thể chắc được, ông Smith nói. Không, người ta không thể nắm chắc được. Đối với tôi hình như lão Perry ít ra có biết được cái gì đó, hoặc một lần chắc chắn có biết một cái gì.

– Ông muốn nói bà ta thật sự là một người trong băng tội phạm?

– Có lẽ không. cô biết đấy, có lẽ họ chờ bà ta.

– Chờ đợi gì?

– Bà giữ sự tín nhiệm này, tôi biết bà có thể giữ mồm miệng về những sự kiện này, nhưng cảnh sát địa phương luôn luôn có ý định về người chồng, Amos Perry, có khả thể là người đàn ông có trách nhiệm về làn sóng giết hại trẻ em cách đây nhiều năm. Lão ta thiếu năng lực tinh thần. Y kiền thầy thuốc là lão Có Thể hoàn toàn bị cưỡng bức dễ dàng để thu xếp đưa trẻ đi xa. Không bao giờ có bất cứ chứng cớ trực tiếp nào, nhưng vợ lão có lẽ quá lo âu luôn cung cấp cho lão chứng cớ ngoại phạm thích đáng. Nếu vậy, cô thấy đấy, điều này có thể ột bọn người vô đạo đức cầm giữ bà và chúng có thể có thể đặt bà như người thuê phần nửa ngôi nhà nơi chúng biết bà ta biết giữ mồm giữ miệng. Có thể chúng thật sự có một số hình thức chứng cớ tai hại chống lại chồng bà. bà đã gặp họ. Bà cảm thấy gì về cả hai, bà Tommy?

– Tôi thích bà ta, Tuppence đáp. Tôi nghĩ bà ấy là – như tôi nói tôi nhận định bà ta như một mụ phù thủy thân thiện, a thuật trắng chứ không đen.

– Còn ông ấy?

– Tôi sợ lão ta, Tuppence đáp. Không phải lúc nào cũng thế. Chỉ một hai lần thôi. Hình như lão ta thình lình to ra và đáng sợ. Chỉ trong một hai phút. Tôi không thể nghĩ ra tôi sợ cái gì, nhưng tôi sợ. Tôi giả thiết, như ông nói, lão có cái đầu không hoàn toàn ổn.

– Có nhiều người như thế, ông Smith nói. Và rất thường tình họ không nguy hiểm. Nhưng bà không thể nói, bà không thể chắc.

– Chúng ta sẽ làm gì tai nhà mục sư tối nay?

– Hỏi một số câu. Thăm vài người.tìm hiểu số sự kiện có thể cung cấp cho chúng ta một ít thông tin quan trọng hơn mà chúng ta cần.

– Thiếu tá Waters có đây không? Người đàn ông viết cho cha cố về đứa trẻ?

– Hình như không có con người như vậy! Nơi mộ chí cổ đã bị dời đi có một cái hòm được chôn – phấn chì kẻ hàng là hòm một đứa trẻ – và đầy của cải chôn dấu. Nữ trang và những đồ bằng vàng từ vụ cướp gần St. Albans. Thư cho cha cố nhằm mục tiêu tìm hiểu những gì xảy ra với ngôi mộ thôi. Hành động phá hoại ngầm của bọn trai địa phương đã đảo lộn tất cả.

– Cha rất lấy làm tiếc, con ơi, cha cố vừa bước tới vừa giăng hai tay ra. Vâng, thật thế đấy, con à, cha bối rối kinh khủng về chuyện xảy ra với con khi mà con tử tế như thế. Khi con đang làm cái việc để giúp cha. Cha thật sự cảm thấy – vâng, thật ra cha đã, tất cả là lỗi ở cha. Đáng lẽ cha không nên để con đi dòm những mộ chí, mặc dù thật ra chúng ta không có lí do chi để tin – không có lí do chi hết – rằng có một số băng nhóm côn đồ –

– Thôi giờ đừng tự làm khổ mình nữa, Thưa Cha, cô Bligh nói, bất ngờ hiện ra nơi khủy tay ông. Bà Beresfold biết, tôi chắc thế, không có gì liên can đến Bà hết. Thật ra cống hiến sự giúp đỡ của bà cực kì dễ thương, nhưng bây giờ tất cả hết rồi, bà hoàn toàn bình phục rồi. Phải không, bà Beresfold?

– Chắc chắn thế. Tuppence đáp, tuy nhiên, thoáng khó chịu, việc cô Bligh trả lời về sức khỏe của mình một cách tin tưởng như thế.

– Hãy đến và ngồi xuống đây với một cái gối sau lưng nào, cô Bligh nói.

– Tôi không cần gối, Tuppence nói, từ chối nhận cái ghế cô Bligh đẩy về phía trước một cách quyền hành. Thay vì vậy, cô ngồi xuống trong một cái ghế có lưng dựa thẳng và cực kì không dễ chịu phía bên kia lò sưởi.

Có một tiếng gõ lớn ở cánh cửa lớn và mọi người trong phòng nhảy lên, cô Bligh vội vã bước ra.

– Đừng lo, Cha, cô nói. Tôi sẽ đi.

– Đi đi, nếu con tử tế thế.

Có những tiếng nói trầm bên ngoài tiền sảnh, rồi cô Bligh trở lại, đưa vào một người phụ nữ to béo trong bộ đồ gấm thêu kim tuyến, đi sau cô là một người đàn ông rất ốm, một người có vẻ mặt như xác chết. Tuppence giật mình nhìn ông ta. Một manh áo choàng đen khoác qua vai, vẻ mặt gầy hốc hác như vẻ mặt đến từ thế kỉ khác. Tuppence nghĩ, có vẻ như ông ta đã đến, bước thẳng ra từ bức hoạ của El Greco.

– Tôi rất vui được găp các bạn, cha cố nói, và quay lại. Tôi có thể giới thiệu Sir Philip Starke, ông và bà Beresfold, ông Ivor Smith. A! Bà Boscowan. Tôi không gặp bà trong nhiều năm, nhiều năm – ông và bà Beresfold.

– Tôi đã gặp ông Beresfold, bà Boscowan nói. Bà nhìn Tuppence. Bà khoẻ không. Tôi rất vui được gặp bà. Tôi nghe nói bà gặp tai nạn.

– Vâng, bây giờ tôi hồi phục rồi.

Những lời giới thiệu hoàn tất, Tuppence dựa lưng và ghế. Sự mệt mỏi bao trùm lên cô dường như thường xuyên hơn trước, cô tự bảo mình sự mệt mỏi ấy là hậu quả của chấn thương sọ não. Ngồi yên lặng, mắt nhắm hờ, cô kiểm tra kĩ lưỡng mọi người trong phòng với sự chú tâm sâu. Cô có linh cảm một vài người trong vở bi kịch – vở kịch cô vô tình bị vướng vào – cùng có mặt tại đây như họ có thể trong một khung cảnh đầy kịch tính. Những sự kiện đang xích lại gần nhau, tự tạo thành một trung tâm hiệp ước. Với sự xuất hiện của hai người Sir Philip Starke và bà Boscowan cho đến nay như là hai nhân vật giấu mình bây giờ thình lình tự giới thiệu mình. Có vẻ như, họ đã ở đó suốt dọc theo vòng tròn bên ngoài, nhưng bây giờ họ đã vào trong. Dù sao họ có quan tâm đến, có liên can. Họ đã đến đây tối nay – tại sao, cô tự hỏi? Phải chăng có người nào triệu tập họ? Ivor Smith? Có phải ông ta ra lệnh cho họ có mặt, hay chỉ nhẹ nhàng yêu cầu? Hay có lẽ họ xa lạ với ông ta như họ xa lạ với cô? Cô tự nhủ: “ Nếu tất cả bắt đầu từ Sunny Ridge, nhưng Sunny Ridge không phải là trung tâm của vấn đề. sự kiện là, và luôn luôn là, ở đây, tại Sutton Chancellor. Những sự việc đã xảy ra ở đây. Không quá trễ, hầu như chắc chắn không trễ. Cách đây đã lâu. Những việc tuyệt đối không liên can đến bà Lancaster – nhưng bà Lancaster đã trở nên vướng vào không ai biết. Vậy bây giờ bà ấy ở đâu?

Một cái rùng mình lạnh lẽo trườn qua Tuppence.

“ Ta nghĩ, cô nghĩ, ta nghĩ có lẽ bà ấy đã Chết…

Nếu thế, Tuppence cảm thấy, tự cô đã thất bại. Cô đã dựng lên ình sự tìm kiếm lo lắng dài ngày về bà Lancaster, cảm thấy bà Lancaster bị sự nguy hiểm đe doạ và cô đã cương quyết tìm bà Lancaster, bảo vệ bà.

“Và nếu bà ấy chết, Tuppence nghĩ, ta vẫn còn đi tìm bà!”

Sutton Chancellor… Đó là nơi bắt đầu một cái gì đầy ý nghĩa và nguy hiểm đã xảy ra. Ngôi nhà với con kênh là phần của sự việc. Có lẽ đó la trung tâm của mọi chuyện, hay chính tại Sutton Chancellor? Một chỗ nơi người ta đã đến, đã sống, đã rời khỏi, đã trốn chạy, đã biến mất, đã mất tích và tái hiện. Như Sir Philip Starke.

Không quay đầu lại đôi mắt Tuppence chiếu tướng Sir Philip Starke. Cô không biết gì về ông ngoại trừ giòng thác bà ấy tuôn ra suốt buổi độc thoại về những cư dân nói chung. Một người đàn ông trầm tĩnh, hiểu biết, một kĩ nghệ gia, hay ít ra cũng là một người làm chủ một cổ phần lớn. Vì vậy đó là một người giàu có – một kẻ yêu trẻ em. Cô ở đó, quay lưng về phía đó. Trẻ em một lần nữa. Ngôi nhà bên con kênh và con chim trong ống khói, và một con búp bê trẻ em đã rơi ngoài ống khói, bị ném vào đó bởi một người nào đó. Một con búp bê trẻ em lại chứa bên trong lớp vỏ bọc của nó một nắm tay đầy kim cương – những hành vi tội ác. Đây là một trog những đầu não quyết định của một băng nhóm tội phạm lớn. Nhưng có những tội ác còn hung hiểm hơn là đánh cướp. Bà Coplegh luôn luôn nói:” Tôi luôn luôn tưởng tượng như là Ông ta có thể đã làm chuyện đó.”

Sir Philip Starke. Một tên sát nhân? Ỉt ra cũng bảy chục, có lẽ già hơn. Đằng sau mí mắt khép hờ, Tuppence khảo sát ông ta với tri thức sáng suốt rằng cô khảo sát ông để tìm hiểu xem ông có trùng khít với khái niệm về một tên sát nhân của cô không – và một kẻ giết trẻ em.

Ông ta già làm sao, cô ngạc nhiên tự hỏi. Một khuôn mặt khổ tu bị tàn phá. Phải, khổ tu chính xác. Một khuôn mặt bị tra tấn quá rõ ràng. Đôi mắt đen mở lớn này. Mắt El Greco. Thể xác tiều tuỵ.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN