Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Chương 15: Thích em sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh


Chương 15: Thích em sao


“Nhìn xem, chúng ta nói chuyện thật lâu.” Đỗ Nhu nghe được âm thanh báo giờ, rất nhanh đã 11 giờ tối, trên mặt có chút ngượng ngùng, Lưu Tử Đồng nhìn di động, quả thật cũng đã trễ, cô đứng dậy, nói: “Con về trước ạ, có thời gian con sẽ qua đây với dì, nhà con là căn biệt thự phía trước đấy ạ.”

Đỗ Nhu hướng mặt ra ngoài cửa sổ, môi mỉm cười: “Gần như vậy sao, thật tốt.”

“Dì ở nhà một mình không sao chứ ạ?” Lưu Tử Đồng nhìn căn biệt thự trống vắng, Đỗ Nhu ôn nhu nói: “Không thành vấn đề, sáng ngày mai dì Trần sẽ tới.”

“Dạ được.”

Lưu Tử Đồng tự kéo cửa ra, không làm phiền Đỗ Nhu tiễn mình. Đèn đường trong khu này sáng lên, lưu lại trên mặt đất là những vệt sáng, đi xuống bậc thang ra phía ngoài cửa, chờ cửa sắt đóng lại Lưu Tử Đồng mới xoay người, cô nhìn thấy Đỗ Nhu vẫn còn đứng phía ngoài cửa, trong lòng Lưu Tử Đồng xuất hiện một cảm xúc không thể nói.

Nếu được gặp lại Lâm Đế sớm hơn, có lẽ cô sẽ giúp đỡ anh một chút gì đó, nhưng hiện tại anh đã trở nên ưu tú như vậy, càng không cần cô phải giúp đỡ.

Lưu Tử Đồng nhìn bóng dáng của Đỗ Nhu thêm một chút, lúc này mới xoay người đi về nhà. Ở trong khu này rất an toàn, Lưu Tử Đồng rất yên tâm. Nếu so sánh với gia đình Lâm Đế trống vắng thì nhà cô lại rất náo nhiệt, ba mẹ và dì Chu đều ở đó, vẫn còn chưa ngủ, dì Chu vừa thấy cô tiến vào, vội vàng từ phòng bếp mang ra một chén tổ yến: “Vẫn còn nóng đấy.”

Ăn xong chén tổ yến, lại cùng ba mẹ nói chuyện một lúc, Lưu Tử Đồng mới lên lầu, tắm rửa, nghỉ ngơi. Cô lau tóc ngồi ở mép giường, di động liền vang lên, nhìn vào màn hình là Trần Châu, tay Lưu Tử Đồng đang lau tóc hơi sững lại, cô ném khăn lông đi mới bắt máy, ở bên kia Trần Châu cười nói: “Chắc là em vẫn chưa ngủ, anh mới từ phòng vẽ tranh ra.”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Lại bế quan sao?”

“Đúng vậy.” Tiếng nói Trần Châu có chút khàn khàn, chắc là đã không nói gì trong vòng mấy tiếng. Đem so sánh với lúc Lưu Tử Đồng vẽ tranh, mỗi lần Trần Châu vẽ đều tự nhốt mình lại, không đến lúc ra thì sẽ không rời khỏi phòng, ai cũng không thể quấy rầy anh, Lưu Tử Đồng nói: “Sư huynh, chắc anh sẽ sớm thành tiên đó.”

Trần Châu khẽ cười một tiếng, nói: “Vẫn thiếu một chút. Đúng rồi, bức đó vì sao không bán cho anh?”

Nhìn thấy điện thoại của Trần Châu, Lưu Tử Đồng liền có dự cảm anh muốn hỏi điều này, cô dựa vào đầu giường, nhìn bức tranh treo trên tường, nói: “Anh đến chậm một bước rồi, người khác đến trước ạ.”

Đầu kia Trần Châu trầm mặc.

Lưu Tử Đồng vốn là muốn giấu anh, nhưng nghĩ lại vẫn trực tiếp nói, nếu không nói, anh sớm hay muộn cũng sẽ biết bức tranh kia đã bị Lâm Đế mua.

Một phút sau, Trần Châu thấp giọng hỏi: “Bức tranh đó có quan hệ với anh và em, sao có thể bán được chứ? Em bán cho ai? Anh sẽ mua về.”

“Bán cho bạn trai em.”

Trần Châu lại lần nữa trầm mặc.

Ở bên này Lưu Tử Đồng im lặng mà kéo tóc, cô cũng trầm mặc một lúc, sau lại cười nói: “Sư huynh, anh để ý bức tranh đó làm gì chứ? Bất quá chỉ là một bức tranh bình thường thôi mà.”

Sau khi nói xong, lúc này cô mới cảm giác được Trần Châu đêm nay có điểm kỳ lạ, ý thức trong lòng nhắc nhở cô…

Trần Châu nhàn nhạt nói: “Không có gì, khó có thể thấy được bức tranh đẹp như vậy nên muốn sưu tầm. Nếu em bán rồi thì thôi vậy.”

“Dạ, đã trễ thế này anh tắm rửa chưa? Sư tỷ không tìm anh ư?” Lưu Tử Đồng mở miệng đổi đề tài hỏi, Trần Châu nói: “Anh đang ở phòng làm việc bên này nghỉ ngơi, vậy ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lưu Tử Đồng cười đáp.

Cô cũng không đợi Trần Châu đáp lại đã cúp điện thoại, sau khi làm vậy cô nắm di động phát ngốc một lúc lâu, Trần Châu đã phát hiện ra sao? Không đúng, hẳn là đã đoán ra được một ít, Lưu Tử Đồng hối hận, biết vậy sẽ không đem bức tranh đó ra, người này thật ra rất thông minh, lúc đó nhất thời không nghĩ ra được nhưng sau khi ngẫm kỹ lại thì ắt sẽ biết.

Đau đầu.

Cô xoa xoa cái trán.

Lại ngồi một lúc, cô nhắn tin Wechat cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Anh ngủ rồi sao? 】

【 Lâm: Không. 】

Một giây sau, một yêu cầu chat video truyền đến, Lưu Tử Đồng click mở, gương mặt đẹp trai của Lâm Đế xuất hiện trên màn hình, anh đang đeo mắt kính kiểu cổ xưa kia, mặc áo thun trắng, trên cổ còn lưu lại giọt nước, Lưu Tử Đồng điều chỉnh video một chút mới cười hỏi: “Mới vừa tắm xong?”

Lâm Đế: “Ừa, mới vừa ra thôi.”

Lưu Tử Đồng nhìn lỗ tai anh, cười khẽ: “Lỗ tai đỏ lên kìa.”

Lâm Đế: “…. Không có.” Anh nghiêng người, muốn giấu đi lỗ tai, kết quả lại lộ ra bên tai còn lại, Lưu Tử Đồng nhịn không được cười ra tiếng.

Tóc cô vẫn chưa khô hoàn toàn, dính vào trên mặt, cười rộ lên làm bừng sáng cả gương mặt, đẹp thật sự, Lâm Đế nhìn thấy bên tai càng đỏ hơn, khóe môi anh hơi cong lên, nói: “Bên này đang nhiệt độ thấp hơn.”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Bên này thì vẫn nóng lắm, đúng rồi…Trước đây anh thích vẽ tranh đúng không?”

Lâm Đế dựa vào sô pha, một tay vắt lên tay vịn gãi tóc, nhàn nhạt đáp: “Ừ, nhiều năm trước rồi.”

Lưu Tử Đồng cười, để sát mặt vào video: “Hôm nay em nhìn bức tranh lúc trước của anh bên trong đó là…..”

“Bóng dáng cô bé kia chính là em.” Lâm Đế nói tiếp lời cô, Lưu Tử Đồng híp mắt: “Không phải ngay lúc đầu anh đã nhận ra em rồi chứ?”

Lâm Đế: “Đúng, anh nhận ra em.”

Lưu Tử Đồng ‘a’ một tiếng: “Vậy mà làm bộ không quen biết sao?”

Lâm Đế khóe môi cong lên: “Cũng có thể nói là như thế.”

Người đàn ông trong màn hình thực lãnh đạm, ngoại trừ lỗ tai hơi đỏ lên thì không thể nhìn ra cảm xúc dao động nào. Mấy năm nay anh đều có mặt trên hầu hết các loại tạp chí, bởi vì kỹ thuật diễn tốt, rất nhiều tác phẩm đều được các tờ báo tuyên truyền, nhưng ai có thể nghĩ đến một người ở trước màn ảnh như anh cũng đã từng vì điều kiện nhà không tốt mà từ bỏ vẽ tranh.

Lưu Tử Đồng ở bên này cùng anh cười nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại sửa sang tóc tai, có vài giọt nước theo tóc cô nhỏ xuống trên cổ áo, ở bên kia Lâm Đế hơi nhiu mày: “Em đi sấy tóc đi.”

“Không đi.” Lưu Tử Đồng cố ý nói.

Lâm Đế: “…….” Trầm mặc nửa ngày, anh híp mắt: “Muốn anh sấy tóc giúp em không?”

Lưu Tử Đồng hứng thú, cười nói: “Tới đây đi.”

Lâm Đế: “Sẽ tới trong mơ, không chỉ có thể giúp em sấy tóc mà còn có thể….”

“Còn có thể cái gì?” Lưu Tử Đồng thấy anh tạm dừng, cố ý hỏi, Lâm Đế nghiêng đầu, bên tai ửng đỏ, không đáp, Lưu Tử Đồng lại cười rộ lên, ở bên kia Lâm Đế yên lặng nhìn cô cười. Đúng lúc này bên phòng Lâm Đế có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Đế nhìn Lưu Tử Đồng nói: “Em chờ anh một lát, anh nghe điện thoại đã.”

“Được, anh nghe đi.” Lưu Tử Đồng gật đầu.

Ở trong màn hình, Lâm Đế cầm lên một chiếc điện thoại khác bấm nút nghe, không biết người bên kia nói gì đó, Lâm Đế nhẹ nhàng lên tiếng, một lát sau, Lâm Đế nói với người phía bên kia điện thoại: “Tìm nam giới, ừ.”

Một bên anh nghe điện thoại, một bên anh vẫn nhìn màn hình.

Lưu Tử Đồng thấy anh nhìn mình liền cười với anh, khóe môi anh cong lên, tầm một phút sau đã cúp điện thoại. Sau khi cất điện thoại này anh lại lần nữa cầm lấy điện thoại nói chuyện với Lưu Tử Đồng, cô lên tiếng trước hỏi: “Ai vậy? Trễ như vậy còn gọi cho anh.”

Lâm Đế giơ tay lên gãi đầu, nói: “Trợ lý xin nghỉ, Triệu Lí tìm cho anh người mới.”

“Hiện tại anh không có trợ lý sao?” Lưu Tử Đồng hỏi.

Lâm Đế: “Ừ.”

Lưu Tử Đồng híp mắt, cô chống cằm, trong đầu hình thành một suy nghĩ, nhưng cô không nói ra, hai người lại nói chuyện một lúc nữa sau đó mới cúp video. Ném di động lên giường, Lưu Tử Đồng lật xem thời gian biểu, mấy ngày sau cô không có chuyện gì gấp, chương trình dạy học chỉ kéo dài đến cuối tuần, chủ yếu là các học sinh của cô phải chuẩn bị khai giảng năm học mới.

Nếu như có chuyện gì đột xuất có thể dạy học qua mạng. Lúc trước khi cô xuất ngoại sưu tầm văn hóa phong tục nước khác, đã làm qua việc như thế.

Ngày hôm sau.

Lưu Tử Đồng gọi điện thoại cho Liêu Thành Xuyên, là Đồng Kỳ bắt máy, cô ấy cười nói: “Anh ấy đang làm bữa sáng, có chuyện gì thế? Sáng sớm đã tìm chồng mình.”

Lưu Tử Đồng ‘a’ một tiếng: “Mình muốn làm trợ lý cho Lâm Đế, cậu hỏi ý anh ấy một chút xem, mình có thể đi không?”

Đồng Kỳ: “Cậu vẫn chưa bắt được anh ta nữa sao?”

Lưu Tử Đồng: “Chuyện làm gì dễ như thế, mình đây là đang từng bước tiến hành.”

Ở bên kia Đồng Kỳ cười rộ lên, một lát sau, Liêu Thành Xuyên tiếp điện thoại, một bên anh giúp Đồng Kỳ làm bữa sáng, một bên nói: “Được, em đến công ty một chuyến đi, làm một vài thủ tục đơn giản.”

“Cảm ơn anh Liêu tổng.” Lưu Tử Đồng cười trêu chọc, Đồng Kỳ ở đầu bên kia nói: “Còn phải cảm ơn mình là vợ ông chủ nữa đấy.”

Lưu Tử Đồng: “Không biết xấu hổ.”

Cúp điện thoại, Lưu Tử Đồng ra cửa làm việc.

……

Ở công ty Triệu Lí nhìn thấy Lưu Tử Đồng thì khiếp sợ, anh ta cầm lý lịch sơ lược, tay run run, nói: “Lưu tiểu thư, đây là trò đùa sao.”

Lưu Tử Đồng ngồi ở trên ghế, cười tủm tỉm nói: “Anh xem có giống không?”

Triệu Lí: “Làm trợ lý của Lâm Đế rất vất vả, cô… không thể đảm nhiệm được đâu.”

Lưu Tử Đồng: “Tôi có thể, Liêu tổng của anh nói có thể.”

Triệu Lí: “….. Ừm.” Người đều là do Liêu tổng chọn ra, anh ta còn có thể nói cái gì nữa đây!!! Anh ta nhìn đống sơ yếu lý lịch của nam trợ lý kế bên, hơi thở dài, đứng lên, hướng về phía Lưu Tử Đồng duỗi tay: “Lưu tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Lưu Tử Đồng mỉm cười, nắm tay anh ta, sau lại nói: “Trước mắt giữa bí mật với anh ấy nhé.”

Triệu Lí: “….. Ừm.”

Sau đó anh ta lấy ra một đống văn kiện đưa cho Lưu Tử Đồng: “Đây là lịch làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của Lâm Đế, còn có một ít quy tắc cho trợ lý. Lâm Đế cậu ta là người không khó ở chung, thường thì rất hòa ái.”

Lưu Tử Đồng nhìn bảng ăn kiêng hàng ngày của Lâm Đế…. Ngón tay tự động gõ lên một hàng chữ, giương mắt nói với Triệu Lí: “Anh ấy không ăn ngọt?”

Triệu Lí gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ngày đó tôi đưa đồ ngọt, anh ấy đã ăn không ngừng mà, còn….. ăn nhiều như vậy. Vì sao anh ấy không từ chối chứ?”

Khóe môi Triệu Lí hơi mỉm cười, đôi mắt có ý mờ ám: “Lưu tiểu thư, cô nói thử xem?”

Lưu Tử Đồng cười, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Bởi vì, anh ấy thích tôi.”

Triệu Lí: “……” Đờ mờ, muốn lật bàn.

Hai người quyết định thời gian chính thức đi làm, sau đó Lưu Tử Đồng cầm tư liệu đi về, cô đóng cửa xe, ngồi trên xe nhắn tin.

【 Lưu Tử Đồng: Anh không ăn ngọt? 】

【 Lâm: Có ăn. 】

【 Lưu Tử Đồng: Anh còn cần khống chế cân nặng không vậy? 】

【 Lâm: Không cần. 】

【 Lưu Tử Đồng: Vậy anh thích em sao? 】

【 Lâm:……..】

【 Lâm: Ừ. 】

Lưu Tử Đồng đột nhiên nằm lên tay lái, nở nụ cười.

Tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô khởi động xe, về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN