Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Chương 6: Tôi muốn đi thăm ban
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh


Chương 6: Tôi muốn đi thăm ban


Ăn cơm trưa, Chu Tố Mẫn một hai phải lôi kéo Trần Châu và Chu Mễ Nhã đi cùng. Bà đặt một phòng ăn riêng ở khách sạn cao cấp, hơn nữa đi cùng còn có bạn bè của bà, đoàn người đi vào rất đông, mùi nước hoa cứ quanh quẩn trong không khí. Ở đó chỉ có Trần Châu là đàn ông, Lưu Tử Đồng thấy biểu tình của anh tự nhiên, rất có học thức, thầm nghĩ người đàn ông này cũng thay đổi rất nhiều.

Bạn bè của Chu Tố Mẫn đều sinh ra là những người mang chìa khóa vàng, ba mẹ lại có dụng tâm bồi dưỡng thành tiểu thư nhà giàu, mặc dù đa số đều sấp sỉ năm mươi nhưng do chăm sóc kỹ càng nên vẫn rất trẻ, nói chuyện lại dịu dàng ôn nhu, cười không lộ răng. Dù cho vậy nhưng phụ nữ đến tuổi này vẫn không tránh được khi thấy người trẻ lại muốn giới thiệu đối tượng làm quen, làm bà mai mối.

Trần Châu đứng mũi chịu sào.

Chu Mễ Nhã buồn bực, nhưng đến một cách giải vây đều không có, ở bên cạnh túm lấy tay áo Trần Châu, ý bảo anh giải thích.

Trần Châu lúc này mới thong thả ung dung cười nói: “Cháu có bạn gái rồi ạ.”

“Hả? Như vậy sao? Thật đáng tiếc!”

“Đúng vậy, chị em của con gái nhà tôi thật sự rất không tồi mà….”

Chuyện vừa thay đổi, đồng thời cũng chuyển hướng sang Lưu Tử Đồng. Lưu Tử Đồng thong thả ung dung cắn củ sen, cô nhìn thấy có vài vị phu nhân liếc mắt xem xét, không phản ứng. Đi ăn cùng nhóm cô dì này chính là như vậy, cô cũng quen rồi, không phản ứng gì quá. Di động cô lúc này vang lên, cô buông đũa, dựa lưng vào ghế ngồi, cầm lên xem.

【 Lâm: [ chia sẻ trang chủ cá nhân của Lâm Đế ]】

【 Lâm: Gửi nhầm rồi. 】

Tuy rằng anh nói gửi nhầm rồi nhưng lại không xóa. Lưu Tử Đồng mỉm cười, theo đó nhấp vào, đập vào mắt chính là Weibo của anh, lượng fans lên đến 8888 vạn, cũng thật nhiều. Kéo xuống chút nữa, bài đăng mới nhất trên Weibo chính là anh vừa đăng tấm hình mặc tây trang màu đen, bên trong phối với áo sơ mi trắng, người dựa vào vách tường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo, đôi mắt như hồ sâu, nhìn máy ảnh.

Vòng eo hữu lực, áo sơ mi đóng thùng, trên eo đeo chiếc thắt lưng màu bạc…..

Cả người toát ra vẻ cấm dục mà gợi cảm.

Dưới bình luận fans điên cuồng thét chói tai.

“ Lâm ca của mị đẹp trai quáaaaaa.”

“A a a màn hình của mị thật xuất sắc.”

“Tại sao lại liếm không đủ vậy nè, muốn lột quần áo nam thần ra, rất muốn lột quần áo nam thần ra để hôn hôn hôn.”

“Mị cũng vậy, tưởng tượng bị anh đè vào tường.”

“Đẹp đẹp đẹp đẹp.”

“Đẹp đẹp đẹp.”

Ách, thật sự là rất đẹp.

Lưu Tử Đồng giơ tay, cầm lấy ly nước, uống một ngụm.

Lúc này mới thoát khỏi Weibo, đăng nhập vào WeChat.

【 Lưu Tử Đồng: Anh mặc áo sơ mi phối với tây trang đen thật là đẹp trai. 】

Đầu kia, Lâm Đế nhìn thấy tin nhắn WeChat, khóe môi cong lên, cảm thấy mỹ mãn.

【 Lâm: Ừa. 】

Bên này, Lưu Tử Đồng nhìn thấy tin nhắn của anh, cũng nở nụ cười. Mọi người trên bàn thấy cô cười vui vẻ, sôi nổi hỏi: “Cười cái gì đấy? Đăng nhắn tin với ai đó? Vui như vậy sao?”

Lưu Tử Đồng chớp chớp mắt, đem điện thoại đặt trên bàn, nói: “Không nói cho mấy cô nghe đâu.”

Trần Châu thấp giọng hỏi: “Bạn trai?”

Chu Mễ Nhã cũng mở to đôi mắt nhìn cô, Lưu Tử Đồng cười mà không nói.

Rất nhanh đã dùng cơm xong, Chu Tố Mẫn và bạn bè của bà đều là những người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, buổi sáng thức dậy không quá muộn, giữa trưa đều sẽ ngủ một chút. Tạm biệt ở cửa khách sạn, Lưu Tử Đồng lái xe đưa Chu Tố Mẫn trở về biệt thự, bà đã mua của Chu Mễ Nhã một bức họa, tính mang đi tặng, ở trên xe bà nói chuyện phiếm với bạn bè, Lưu Tử Đồng yên lặng mà lái xe.

Về tới nhà, Chu Tố Mẫn nhìn thấy xe của của chồng đã về, lập tức lên nhà trên để gặp ông, kết quả lại thấy Lưu Kiến Bang dựa vào sô pha, giống như là uống say, dì Chu ở bên cạnh chiếu cố ông. Lưu Tử Đồng nhận lấy khăn lông trong tay dì Chu, ngồi bên cạnh ông, lau mặt cho ông. Chu Tố Mẫn buồn bực nói: “Chẳng lẽ anh không biết là mình không thể uống nhiều rượu được hay sao?”

Lưu Kiến Bang sắc mặt hồng hồng, thở dài nói: “Gần đây tiệc rượu quá nhiều, anh nhất thời không thể khống chế, uống nhiều hơn hai ly một chút.”

Chu Tố Mẫn trừng ông, nói: “May mắn là ba không có ở nhà, bằng không anh đã bị mắng rồi.”

Lưu Kiến Bang cười một cái, lại nhìn về phía Lưu Tử Đồng, trong miệng ông đều là mùi rượu, hỏi Lưu Tử Đồng: “Buổi triển lãm tranh của Mễ Nhã như thế nào?”

Lưu Tử Đồng đang chuẩn bị trả lời, Chu Tố Mẫn lại nhanh hơn so với cô, đáp: “Đương nhiên bán ra không tồi, đứa bé kia thật có tài mà.”

“Tháng sau Đồng Đồng cũng muốn làm phải không?” Lưu Kiến Bang hỏi Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng lấy khăn lông ra, gật đầu: “Dạ đúng, nhưng con vẽ không nhiều bức lắm.”

Chu Tố Mẫn lột quả quýt bỏ vào trong miệng, nói: “Năm trước không phải còn có một bức chưa đem ra sao? Năm nay lấy nó ra cho đủ số lượng.”

Lưu Tử Đồng đứng dậy, đi giặt khăn, ra lại mới nói: “Bức đó con vẽ không tốt, không lấy được.”

Chu Tố Mẫn ném lại ánh mắt bất bình, từ xưa đến này đứa con gái này của bà rất có chủ kiến, bà cũng quản không được. Bà ngồi xuống, đột nhiên hỏi Lưu Tử Đồng: “Đồng Đồng, Trần Châu và Mễ Nhã đang ở bên nhau đúng không?”

Động tác ngồi xuống của Lưu Tử Đồng hơi cứng lại, sau mới đáp: “Dạ đúng.”

Chu Tố Mẫn: “Mẹ nhìn thằng bé Trần Châu đó, càng nhìn lại càng thấy nó rất thích hợp với con, đáng tiếc gia đình của nó lại là…..”

Lưu Kiến Bang quát: “Nói gì không đâu, Tử Đồng cùng nó không thích hợp.”

Lưu Tử Đồng mày hơi chau lại, không trả lời. Cô đương nhiên biết ba mẹ có chủ ý gì, cô cầm di động cùng chìa khóa, nói: “Con lên lầu trước. Ba cũng mau lên nằm nghỉ đi ạ.”

“Đi đi.” Lưu Kiến Bang xoa ấn đường xua tay, Chu Tố Mẫn vỗ tay ông, lấy tay ông ra, nói: “Để em xoa giúp anh…..”

Lưu Tử Đồng đứng trên cầu thang nhìn ba mẹ ở trên sô pha một lúc mới dời tầm mắt, tiếp tục lên lầu. Ba mẹ cô chính là liên hôn vì doanh nghiệp, hai người vừa khéo đều xem đối phương thật rất hợp mắt, ở chung với nhau lại nảy sinh tình cảm, sau khi kết hôn thì ngày càng hài hòa, đối với gia đình rất mẫu mực. Chính vì thế ba mẹ cô vẫn luôn cho rằng liên hôn là lựa chọn tốt nhất, bọn họ không muốn Lưu Tử Đồng gả quá thấp, cũng không muốn cô gả quá cao, tuy rằng thành phố S cũng không có nhiều gia tộc có thể khiến cô gả cao.

Vào phòng nằm một hồi, nhóm chat thông báo có tin nhắn.

Là vừa rồi có một vài tiểu thư đi ăn lúc trưa hẹn Lưu Tử Đồng ra ngoài gặp mặt, Lưu Tử Đồng đồng ý. Buổi chiều ngày chủ nhật hôm sau, cô chuẩn bị đi đến chỗ hẹn. Thật ra cô rất ít giao tiếp, ngoại trừ thường hay cùng Đồng Kỳ gặp mặt đi dạo ở bên ngoài, thì việc cùng đi với những người trong vòng này lại rất ít. Nhưng là mỗi lần đều do Chu Tố Mẫn chủ động hẹn giúp cô, khuyên bảo cô nên tham gia.

Sau đó lại thành lập một nhóm chat.

Các cô ấy ngẫu nhiên sẽ rủ cô đi, cô cũng sẽ vì mặt mũi gia đình, cùng các cô tụ hội.

Gặp nhau ở chỗ cũ.

Tụ họp ở sơn trang.

Chiếc Tesla đi vào, vừa lúc ở cửa gặp phải một chiếc Lamborghini, người đó kéo mắt kính xuống, nhìn thấy người đến là Lưu Tử Đồng, vẻ mặt hạ xuống, giọng nói mang theo một chút lấy lòng, nói: “Tử Đồng! Nhớ rõ tôi không?”

Đó chính là gương mặt nữ thần thường hay xuất hiện trên các show truyền hình, Lưu Tử Đồng nhận ra, nhưng không quá nhớ rõ, cô lễ phép cười nói: “Nhớ chứ, là Giang Lâm đúng không?”

“Là tôi.” Giang Lâm mang theo tâm tình vui vẻ, hai chiếc xe song song ngừng kế bên nhau, Giang Lâm vừa ra khỏi xe liền đi đến kéo cánh tay Lưu Tử Đồng, nói: “Lần gặp mặt trước tôi đến muộn, lúc tới thì cô đã đi rồi….”

“Vậy sao, tôi quên mất.” Giọng Lưu Tử Đồng không nghe ra cảm xúc gì, cô vuốt tóc, thuận tay kéo tay cô ta ra. Giang Lâm không cảm thấy được gì, vẫn luôn mang theo ý cười, Lưu Tử Đồng nhàn nhạt hỏi cô: “Gần đây cô không đóng phim sao?”

Giang Lâm đáp: “Có chứ, nhưng hôm nay bớt chút thời gian lại đây.”

“Ừ.” Lưu Tử Đồng không hỏi lại.

Trong cái vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu này cũng sẽ chia ra làm vài phần. Cho dù có giống nhau nơi sống nhưng khác bối cảnh gia đình thì ở trong cái vòng này cũng sẽ bị chia ra. Giống như gia tộc họ Lưu, dù là người địa phương nơi đây nhưng mối quan hệ lại rắc rối, khó gỡ, thêm nữa lại có bối cảnh lâu đời, có thể nói là được đánh giá cao nhất trong cái vòng luẩn quẩn này.

Giang Lâm nhà Giang gia là mười năm trước nhờ kinh doanh vật liệu xây dựng mà phát triển, hiện giờ tập đoàn Giang thị cũng đã có chỗ đứng trên thị trường. Nhưng gia đình như vậy rốt cuộc lại không giống như nhà Lưu Tử Đồng đã có từ lâu đời, cho nên Giang Lâm lấy lòng cô như vậy cũng là bình thường, Lưu Tử Đồng cũng sớm đã thành thói quen. Hai người vừa vào cửa thì đã chịu đãi ngộ không giống nhau.

Các cô ấy chào hỏi Giang Lâm rất khách khí.

Nhưng gọi Lưu Tử Đồng dường như rất thân mật, Đồng Đồng lại đây… Đồng Đồng lâu rồi không gặp.

Ngồi nói chuyện một lúc Giang Lâm mới có thể hòa nhập được. Ở đây đa số là tiểu thư con nhà giàu, đương nhiên mỗi ngày sẽ không chỉ biết mua đồ lung tung, mà thay vào đó, có vài tiểu thư đảm nhận chức vị quan trọng trong công ty nhà mình, cũng có người lại tự gây dựng sự nghiệp riêng, lại cũng có người thành công làm ở một lĩnh vực khác mà hô mưa gọi gió. Khởi đầu so với người khác đã cao hơn, tất nhiên sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, tất cả đều rất xuất sắc.

Chỉ duy nhất có Giang Lâm là tiến vào giới giải trí. Mấy năm trước cũng có thể nói cô ta rất tốt, mấy năm nay cũng tốt lên không ít, có đóng phim, chụp họa báo, được nhiều người biết đến, được bước đi trên thảm đỏ, có tai tiếng. Nói chuyện một lúc các tiểu thư nhà giàu đều đem chủ đề chuyển đến bên người Giang Lâm, trong đó có một người rất hưng phấn mà hỏi Giang Lâm: “Vậy cô chắc là đã được gặp Lâm Đế đúng không?”

Giang Lâm sửng sốt.

Lưu Tử Đồng cũng từ di động ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cô không lên tiếng mà chỉ khẽ chống trán, Giang Lâm đối diện với vị tiểu thư hưng phấn vừa hỏi kia, hạ thấp giọng nói: “Tôi… Tôi đã gặp qua anh ấy rồi, nhưng là chúng tôi rất ít liên hệ.”

Tiểu thư nhà giàu kia vẫn vui vẻ, nói: “Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai. Lần trước anh ấy đang chụp ảnh bìa, lúc đó tôi đang ở văn phòng của bạn ở phía đối diện nên có đi đến xem. Trời ơi, anh ấy rất đẹp trai, rất gợi cảm, người dựa vào ghế, chân dài vắt ngang, nắm lấy cổ áo sơ mi…..Thật đẹp.” 

Khả năng miêu tả của cô ấy rất tốt, toàn bộ tiểu thư ngồi ở đây đều có thể tưởng tượng được hình dạng của Lâm Đế lúc đó, các cô ấy cười khẽ, che mặt nói: “Thật ngại quá. Ngọc Ngọc, cô thật không biết xấu hổ.”

Người cùng Lâm Đế có quan hệ gần nhất là Giang Lâm lúc này đang có chút chua xót, cô ta gượng cười, đang muốn nói sang chuyện khác thì đột nhiên, thiên kim Đường gia nãy giờ vẫn không hé răng lại đột nhiên lên tiếng: “Giang Lâm, bốn năm trước có phải cô cùng anh ta ở bên nhau đúng không? Vì sao lại chia tay?”

Ngẩng ra một chút, tất cả mọi người đang ở đây liền nhìn về phía Giang Lâm, Giang Lâm bị dọa hết hồn, cô ta cười gượng, lúc sau mới nói: “Chính là ở bên nhau….cảm thấy không hợp.”

Thiên kim Đường gia cười, nói: “Phải vậy không? Nghe nói cô vì ghét bỏ gia đình anh ta quá bình thường nên mới nói chia tay, hơn nữa lúc đó anh ta cũng không nổi trong giới, cho nên cô…..”

Mặt Giang Lâm trắng bệch.

Đôi mắt Lưu Tử Đồng hơi nheo lại….. Cô tiến người lại phía trước, tay đặt lên đầu gối, hỏi Giang Lâm: “Thật vậy sao?”

Lúc này Giang Lâm cũng đã hoảng hốt đến nỗi không biết nói gì, đặc biệt là câu hỏi của Lưu Tử Đồng, cô ta không trả lời được. Thêm một người nữa từ đầu không lên tiếng bây giờ lại nói: “Việc của Giang Lâm cũng bình thường thôi mà. Nếu không có bối cảnh gia đình lớn thì sau này dù có đẹp cũng đâu mang lại lợi ích gì, đúng không?”

Minh Ngọc lại xem thường: “Đương nhiên là không phải, chúng ta cũng có thể theo đuổi tình yêu của mình mà. Nếu là tôi, nhất định sẽ không chia tay. Cô ghét bối cảnh nhà anh ấy, ghét bỏ anh ấy không nổi tiếng chính là đang giẫm đạp lên lòng tự tôn của anh ấy. Cô xem, bây giờ anh ấy rất nổi tiếng, so với cô có khi còn nhiều hơn đó Giang Lâm.”

Lúc này đề tài có vẻ đã đi vào ngõ cụt.

Tâm tình Giang Lâm rất thấp thỏm, cô ta nhìn Lưu Tử Đồng cười một cái.

Lưu Tử Đồng nhàn nhạt, không phản ứng gì, dựa vào sô pha, mở Baidu.

Nhập từ khóa “Giang Lâm Lâm Đế.”

Quả nhiên, kết quả đưa ra không ít tin tức. Trong đó có một bài viết, nói rằng hai người thông qua đoàn làm phim quen biết nhau, thường xuyên qua lại rồi sau đó ở bên nhau. Khi chia tay lại bị phóng viên đào lên, trong đó có một đoạn nói thế này, là do Giang Lâm nói, ý chỉ rằng gia đình không muốn cô ta yêu đương nhanh như vậy, muốn tìm cho cô ta một gia đình có điều kiện tương đương…..

Sau lại có một bài báo khác nói, hiện tại độ nổi tiếng của Lâm Đế có thể bỏ xa Giang Lâm mấy trăm con phố, khoảng thời gian trước nghe nói hai người chạm mặt nhau ở sân bay, đội tuyên truyền của Giang Lâm còn có ý gán ghép hai người với nhau để lăng xê….

Bị người đại diện của Lâm Đế là Triệu Lí bác bỏ, không chấp nhận.

Lưu Tử Đồng nhấp môi, uống một ít rượu vang đỏ, ngón tay trắng nõn nhấn trên màn hình, gửi Wechat cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Tôi đi thăm ban được không? 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN